Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 17:




Lâm Sơ Dương cho là bằng khí tràng ngựa đực của Mạc Trạch, làm sao cũng có thể chờ được mỹ nữ số một hai ba rồi sau khi tình cờ gặp gỡ hoặc qua một sự kiện anh hùng cứu mỹ nhân liền đối với nam chính nhất kiến chung tình tái kiến lăn giường…
Trên thực tế, mãi đến tận trời tối ngay cả cái bóng quỷ bọn họ cũng không đợi được, càng khỏi nói tới người.
“Chúng ta trở về đi thôi.” Lâm Sơ Dương phủi bụi bậm trên người, ngày hôm nay xem như cậu từ bỏ.
Mạc Trạch vốn cho là mình nghĩ thông suốt, bị quấy nhiễu như thế dường như cũng không phải chuyện đó, “Được rồi… Sư huynh, trên đầu ngươi có thứ gì.” Hắn nhìn thấy trên đầu Lâm Sơ Dương không biết từ lúc nào dính một mảnh lá phong nát, liền đi tới trước mặt đối phương lấy xuống.
Ngay tại lúc này, một bóng đen từ trên trời rớt xuống, canh ngay đầu hai người nện xuống.
Có thể bị đập dễ dàng như vậy thì không phải là nam chính, Mạc Trạch ôm eo Lâm Sơ Dương lóe lên bên cạnh, tiếp theo một âm thanh vang lên.
Lâm Sơ Dương bị nắm xoay một vòng, nhất thời không phanh kịp áp môi về phía gò má Mạc Trạch liền bẹp một chút in lên, lưu lại một dấu nước miếng.
Mạc Trạch hơi sững sờ, một tay khác sờ sờ mặt chỗ bị hôn qua, trong lòng cảm thấy có chút khó tin, thế mà hắn lại không cảm thấy bẩn…
Từ lúc trọng sinh tới nay, chỉ cần vừa nghĩ tới đời trước bị huynh đệ cùng nữ nhân mà hắn cho là có thể giao phó tính mệnh phản bội, từ tâm lý hắn liền chán ghét cùng người khác thân cận, cũng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không quá sạch sẽ, lâu dần liền thành khiết phích.
Nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra?
Lâm Sơ Dương đợi một hồi, thấy Mạc Trạch ôm hắn không buông liền đẩy một cái, cái vị trên đất bảo đảm là em gái đến muộn kia, không mau chóng tới nhìn đi, hai nam nhân ôm nhau cái gì chứ.
Mạc Trạch thuận thế đem người thả ra, cười nói: “Quen biết sư huynh lâu như vậy ngược lại chưa bao giờ thân cận thế này.”
Nhóc à, không phải là không có, chỉ là mi không biết mà thôi.
Lâm Sơ Dương buông tay, ngoài ý muốn thôi, ngược lại miệng cũng gặm qua rồi, còn kém mặt à.
Lại nhìn trên đất, gái không có, trai lại có một tên.
Mạc Trạch lật người trên mặt đất lại, lộ ra một gương mặt có ngũ quan hơi bằng phẳng quái dị có thể so với tấm gương.
Bộ dạng như vậy cũng là tương đối hiếm thấy, Lâm Sơ Dương đồng tình nói: “Cũng không trách hắn, từ chỗ cao như vậy té xuống, còn là mặt xuống trước nữa.”
Mạc Trạch không nhìn người trên đất, mà là đặc biệt cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Lâm Sơ Dương, chỉ sợ bỏ qua một chút xíu biểu tình, mãi đến tận khi xác định dường như cậu thật sự không biết người kia là ai mới mở miệng nói: “… Hay là chúng ta mang người về trước đi.”
Đương nhiên Lâm Sơ Dương sẽ không phản đối, bình thường người có thể được nam chính cứu mạng hoặc trợ giúp đồng thời giới tính là nam, tám chín phần đều sẽ bị khí thế vương bá của nam chính thuyết phục, sau đó nhẫn nhục chịu khó trở thành một trong số tiểu đệ.
Đương nhiên, mấu chốt nhất là dù sao người khiêng cũng không phải cậu.
Mạc Trạch từ trong bao trữ vật lôi ra một cái chăn bông bao người kia đến chặt chẽ, sau đó khiêng lên vai, bước ra rừng phong trước.
Lâm Sơ Dương theo ở phía sau cảnh giác, có thêm một người thân phận không rõ ràng như thế, lỡ như dọc theo đường đi gặp phải chuyện tốt gì mấy đệ tử hỏi tới, cậu và Mạc Trạch dù muốn giải thích cũng không giải thích rõ được.
Cũng may hào quang nhân vật chính đúng lúc bạo phát, dọc theo đường đi lại hiếm thấy là một người cũng không gặp phải, an an toàn toàn đến Dược Vương Phong.
Đợi lúc tiến vào sân sau, Mạc Trạch do dự.
Đời trước người nọ được hắn an bài ở trong phòng khách của Huyền Minh Phong, nhưng Dược Vương Phong không có phòng khách, mà căn phòng hắn dọn dẹp lại có thể cho người ở cũng chỉ có hai gian này, thả người ở đâu đây?
Lâm Sơ Dương biết đây là tính khiết phích của Mạc Trạch lại tái phát, “Để người ở phòng ta đi.”
Mạc Trạch suy nghĩ một chút, đồng ý nói: “Buổi tối chỉ phải ủy khuất sư huynh chen với ta một chút vậy.”
Lâm Sơ Dương vốn đã chuẩn bị tốt lăn ra ngủ dưới đất, kết quả vừa nghe lời này không nhịn được ngẩn ra, “Há?”
Thân, tính khiết phích của anh đâu? Sớm biết như vậy cậu làm gì còn nhường chỗ chứ.
Mạc Trạch ném người vào trong phòng liền ra ngoài sau đó ở trên vai Lâm Sơ Dương ngửi một cái, “Trên người sư huynh… có mùi vị của Lưu Vân Y, ta không ghét.”
Bà nó anh nói ám muội như thế thật sự được không.
Lâm Sơ Dương 囧, có điều có giường ngủ dù sao cũng tốt hơn không có, ngược lại cậu cũng không khiết phích.
Sau khi giải quyết vấn đề phòng ở xong, Mạc Trạch dẫn Lâm Sơ Dương đến một sơn động cách viện không xa.
Sơn động không lớn, bên trong là ôn tuyền, lớn khoảng tám, chín mét vuông.
Nơi này là lúc Mạc Trạch tìm phòng ở ngẫu nhiên phát hiện, vừa vặn dùng để tắm rửa.
Nhất thời Lâm Sơ Dương cảm giác cả người đều ngứa, không cần Mạc Trạch mở miệng trực tiếp lột quần áo, nhanh nhẹn tiến vào trong nước, sau đó thoải mái thở ra một hơi.
Chờ cậu rốt cục hưởng thụ đã, mở mắt ra mới phát hiện Mạc Trạch vẫn cứ áo mũ chỉnh tề đứng ở trên bờ.
Đột nhiên cậu có chút chột dạ, vị trí ôn tuyền hẻo lánh như thế nếu không phải Mạc Trạch dẫn đường, dùng mạch não của cậu đại khái cả đời cũng sẽ không phát hiện đi.
Từ lúc lên Dược Vương Phong, người ta là nhân vật chính liền dọn dẹp phòng liền tìm pháp quyết từ sáng đến tối không nhàn rỗi, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy ôn tuyền cậu ngay cả hỏi han cũng không nói liền tự mình nhảy vào trước.
Có vẻ như hơi không tử tế.
Huống chi ôn tuyền còn là người ta tìm…
“Cái kia… Sư đệ, ngươi phát ngốc cái gì đấy, mau xuống đây đi chứ.”
Mạc Trạch mặt không thay đổi nhìn chằm chằm chồng quần áo Lâm Sơ Dương cởi ra, nghe tiếng nhìn sang, khẽ mỉm cười, “Đến ngay.” Dứt lời cởi quần áo trên người, đi vào trong nước ngồi xuống ở chỗ cách Lâm Sơ Dương khoảng nửa mét.
Hai người không phải lần đầu tiên cùng tắm rửa, nhưng lần đó trải qua thật sự quỷ dị, đến bây giờ Mạc Trạch cũng không quên được cảm giác kỳ quái xuất hiện khi đó.
Hắn không tin mình bị người ta khống chế, như vậy chỉ có thể là Lâm Sơ Dương làm gì đó.
Đến tột cùng ẩn giấu bao nhiêu bí mật chứ…
Mạc Trạch nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Sơ Dương càng ngày càng sâu thẳm.
Lâm Sơ Dương bị nhìn chằm chằm có chút sởn cả tóc gáy, thoáng di chuyển cái mông qua bên cạnh, “Sư đệ, ngươi làm sao vậy?”
Mạc Trạch cầm lấy khăn vải, trên mặt vẫn ôn nhu cười như trước, “Lúc ở Mạc gia sư huynh từng giúp ta tắm rửa, lần này liền để ta giúp sư huynh một lần đi.”
Ta kháo, xin đừng nhắc tới lịch sử đen tối mà!
Lâm Sơ Dương ngay cả tâm muốn chết cũng có, “Không phải ta từng giải thích, lần kia là ngoài ý muốn, không phải ta tự nguyện.”
Mạc Trạch nói rằng: “Sư huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ là cảm động và nhớ lòng tốt của sư huynh thôi, thuở nhỏ ta được Mạc gia thu dưỡng, tất cả mọi người ghét bỏ ta là tên rác rưởi, chỉ có sư huynh là thật lòng đối với ta.” Bạn đang �
Biểu tình của Mạc Trạch rất chân thành, chân thành tha thiết khiến Lâm Sơ Dương liền khuất phục, ngược lại bọn họ là bạn tốt là sư huynh đệ, kỳ cọ tắm rửa giúp nhau gì đó là rất bình thường, vì vậy cậu ngoan ngoãn lộ ra cái lưng, “Chà lưng là được rồi.”
“Được.” Mạc Trạch đem khăn vải ấn tới trên lưng đối phương chà xát, còn rất nghiêm túc chà xát ba lần, không buông tha một chỗ nào.
Tắm rửa xong, hai người tự nhiên là cùng trở lại phòng Mạc Trạch, sau đó cởi áo ra lần nữa cùng nằm trên một cái giường.
Đương nhiên, là chia chăn.
Có điều giường không quá lớn, hai người chỉ cần mặt đối mặt, hô hấp sẽ có loại cảm giác phun lên mặt đối phương, tựa như tới gần một chút nữa là có thể cắn được.
Mạc Trạch vẫn cứ đem biểu tình khống chế rất tốt, giống như căn bản không để ý, trên thực tế hắn cũng không để ý chút nào.
Ngược lại là Lâm Sơ Dương cảm thấy lúng túng, sau đó cậu yên lặng xoay người đối mặt vách tường ngủ một đêm.
Sáng sớm, khi cậu tỉnh lại cảm giác đầu tiên chính là cánh tay đè lên đã tê rần, chờ đỡ bớt lại nhìn bên cạnh, Mạc Trạch đã biến mất.
Cậu không nghĩ nhiều, mặc quần áo trực tiếp đi ra ngoài rửa mặt, chờ lúc quay trở lại, cái nhìn đầu tiên liền thấy thứ trên bàn, cháo nóng hổi, màn thầu trắng lớn, dưa muối, canh, gần như bày đầy bàn, cậu nhìn mà nước miếng ào ào chảy ra ngoài.
Mạc Trạch từ bên ngoài tiến vào, trong tay bưng chậu nước, trong chậu bỏ quần áo bên người mới vừa thay ra, “Sư huynh dậy rồi liền nhanh ăn đi.”
Lâm Sơ Dương đương nhiên sẽ không khách khí, một bữa cơm có hơn một nửa đều vào bụng của cậu.
Sau khi lấp đầy bụng, hai người cùng đến gian phòng sát vách.
Người kia vẫn cứ nhắm chặt hai mắt ngủ mê man.
Lâm Sơ Dương: “Nếu không thì tìm sư phụ đến xem hắn?”
Mạc Trạch đi tới trước giường từ túi trữ vật lấy ra một cái bình nhỏ thưởng thức, “Ngày hôm trước ta ngẫu nhiên nhìn thấy trong một quyển sách thuốc có chút miêu tả đối với triệu chứng này, vừa vặn luyện bình đan dược này, trước tiên liền cho hắn thử xem đi. Đúng rồi, nguyên liệu của đan dược này chính là thực linh thảo, dù ăn không ngon cũng không đến nỗi ăn chết.”
Thực linh thảo liền là một loại linh khí thảo chuyên dùng để ăn, tuy rằng cũng có hiệu quả chữa bệnh, nhưng nếu khống chế lượng không tốt thì đem người hóa thành tàn phế cũng có thể.
Lâm Sơ Dương còn chưa biết vì sao Mạc Trạch lại nói ra lời như vậy liền nhìn thấy cái người vốn đang mê man kia ngao một tiếng từ trên giường nhảy lên, run cầm cập chỉ vào Mạc Trạch, lên án nói: “Dưới thiên đạo, ngươi có thể nào hại người như vậy, thiệt thòi cho ngươi còn là danh môn chính phái, cũng không sợ gặp báo ứng!”
Mạc Trạch không để ý tới y, quay người nhìn về phía Lâm Sơ Dương, nói rằng: “Sinh long hoạt hổ như vậy ngược lại không cần làm phiền sư phụ.”
Khung cảnh này Lâm Sơ Dương đột nhiên cảm thấy có chút mắc cười, cậu bỏ qua Mạc Trạch nhìn về phía người kia, “Ngươi tên gì?”
Người kia quan sát Lâm Sơ Dương mấy cái, dường như xác định người này không phải người xấu, “Chân Hoa.”
Lâm Sơ Dương suýt nữa ngã xuống đất, may là Mạc Trạch nhanh tay kéo cậu một cái, cậu chỉ vào mũi người kia, “Ngươi nói ngươi tên gì? !”
Người kia khinh bỉ quăng cho cậu một cái liếc mắt, nói: “Ta tên Chân Hoa.”
Lâm Sơ Dương trợn mắt lên, có chút không thể tin được.
Trong nguyên tác quả thật có một người như thế, chẳng qua đó là mĩ nam trong xếp hạng top 10 ngoài nam chính, chú ý, là, mĩ, nam!
Người trước mắt này ngũ quan tách ra thì quả thật nhìn không tệ, hợp lại trên một khuôn mặt thì lại quỷ dị như mắc bệnh động kinh tạm thời không nói tới, nhưng cứ như là bị người ta lấy gạch vỗ qua vậy, vẽ ra cái mặt một người còn có cảm giác lập thể hơn y, cái này cần khẩu vị nặng bao nhiêu mới cảm thấy đẹp?
Lâm Sơ Dương yên lặng che mặt, quay đầu, kéo Mạc Trạch ra trước mặt mình, “Giúp ta chặn lại.” Sau đó mặc kệ Mạc Trạch mê man mờ mịt thế nào, há mồm cười, suýt nữa đau sốc hông.
Mạc Trạch hiểu rõ giúp cậu thuận thuận khí, khóe môi cũng không ngừng được cong lên trên.
Chân Hoa: “…”
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.