Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 16:




Tiêu Nhu làm nữ thần của chúng đệ tử Huyền Dương tông, tướng mạo tự nhiên đủ đẹp, có điều quan trọng hơn là đủ tinh khiết, tinh khiết như công chúa trong truyện cổ tích, thiện lương lại không màng thế sự.
Có điều mấy thứ đó đều đánh không lại thân phận của nàng, Huyền Dương tông có người nào không biết nắm được Tiêu Nhu chẳng khác nào nắm được sự ủng hộ của hai ngọn núi lớn Tử Cực Phong và Huyền Minh Phong.
Cho nên chỉ cần theo đuổi được Tiêu Nhu, mỹ nhân có, quyền lực cũng có, trong thiên hạ lại có mấy người không tâm động chứ.
Đối diện nàng có bảy người, năm đệ tử ký danh, hai đệ tử ngoại môn, trong đó kẻ sắp bị làm vật hy sinh chính là một trong những đệ tử ngoại môn này, tên là Trương Lâm.
Trương Lâm là thuộc về loại hình nam nhân vạm vỡ tướng mạo hung hãn như gấu, đứng trước mặt Tiêu Nhu như vậy cho người ta một loại ảo giác như thú hoang cùng mỹ nữ, lúc này gã đang khẩn trương xoa xoa tay, da tay ngăm đen cũng không lấn át được khuôn mặt táo hồng, “Nhu nhi, ta yêu ngươi, ngươi đừng nhìn bộ dạng ta như vậy, kỳ thực bên trong ta rất là ôn nhu, ta còn đặc biệt vì ngươi nuôi hai con thỏ, để ở trong phòng của ta…”
Có ai năm đó không ngu ngốc đi yêu thích mấy nữ thần, nhưng là đàn ông, anh không thấy ánh mắt của nữ thần anh đang thổ lộ đã dính lên trên người nam chính gỡ không ra sao, đam mê cần phải tỉnh táo, không có vầng sáng thân thể bất tử của nhân vật chính, thì em gái này anh tuyệt đối không chịu đựng nổi đâu à nha.
Lâm Sơ Dương bụm mặt, một bên vì Trương Lâm mặc niệm, một bên hận không thể lập tức biến thành áo lót chụp lên đầu Mạc Trạch, rõ ràng vị trí hai người bọn họ xuất hiện rất hẻo lánh, nhưng bởi vì gương mặt đẹp trai đến nhân thần cộng phẫn kia của Mạc Trạch kia, em gái Tiêu Nhu vẫn là chú ý tới trước tiên, sau đó em gái đỏ mặt…
Khi một thằng đàn ông thổ lộ với nữ thần mình thích, nữ thần lại ở ngay trước mặt hắn đỏ mặt mờ ám với một thằng đàn ông khác thì sẽ như thế nào?
Đáp án: Giá trị cừu hận full rồi.
Có điều mi cho rằng trình độ kéo cừu hận của em gái Tiêu Nhu có thể hố nam chính đến chết đi sống lại cũng chỉ là cái trình độ này?
Ha ha…
Tiêu Nhu che ngực, ái mộ trong mắt không che giấu chút nào, từng bước một đi tới trước mặt Mạc Trạch, “Ngươi tên là gì… A, ngươi thật là đẹp mắt, chúng ta có thể làm bằng hữu không?”
Em gái vừa nói xong, giá trị cừu hận đang vững vàng thăng lên từ bước của Trương Lâm trong nháy mắt tăng mạnh, xông lại một tay nắm lấy vai Tiêu Nhu, gào thét: “Hắn có gì tốt, muốn vóc người không có vóc người muốn tu vi không có tu vi, chỉ là một tên tiểu bạch kiểm, ngươi không thể yêu thích hắn!”
Tiêu Nhu nháy mắt một cái, cúi đầu, “Nhưng ta chính là muốn nhìn hắn, muốn nhìn cả đời.”
Lâm Sơ Dương lần thứ hai đỡ trán, em gái à cô chọn lựa lúc này thổ lộ còn nói không rõ ràng như thế, thật sự không phải là có thù oán với nam chính chứ hả?
Hơn nữa cái loại lời kịch tràn ngập nồng nặc mùi vị ngôn tình Mary Sue này là cái chuyện quái gì thế, trong nguyên tác có mấy lời kịch đó sao?
Em à, đây là văn ngựa đực đó!
Trương Lâm triệt để nổi giận, dùng một loại ánh mắt ngươi vô tình ngươi tàn khốc ngươi cố tình gây sự ép thẳng tới….. Mạc Trạch ở bên cạnh em gái Tiêu Nhu, sau đó giơ lên nắm đấm liền đập tới.
Mạc Trạch ung dung đẩy Lâm Sơ Dương ra, một mình đón nhận, hai người đều không dùng phép thuật binh khí và vân vân, tuyệt đối là thịt cùng thịt… Không, sức mạnh cùng sức mạnh va chạm, trong lúc ngươi tới ta đi, bất quá là thời gian trong chớp mắt đã vượt qua hai ba mươi chiêu.
Lâm Sơ Dương cũng không quá lo lắng cho Mạc Trạch, tuy rằng cậu là nhân vật chính-thật, nhưng hệ thống từng nói số mệnh và tính mạng của cựu nhân vật chính móc nối với thế giới này, cho nên vầng sáng của cựu nhân vật chính sẽ không bị ảnh hưởng gì, trong nội dung truyện chỗ nên thắng thì dĩ nhiên là sẽ không thua.
Quả nhiên, sau khoảng chừng bốn năm mươi chiêu Mạc Trạch dùng thân thể tuyệt đối là mảnh khảnh so với người ta của mình đem người đẩy ra, tiếp theo ngay sau đó chân dài đạp một đạp đem người gạt ngã, sau đó một cước đạp trên lưng người ta, đè người ta lần thứ hai nằm dài.
Lâm Sơ Dương có chút hiếu kì tại sao Mạc Trạch không hạ tử thủ giống như nguyên tác, có điều trước mắt không phải lúc để tính toán điều này, cậu chạy đến bên cạnh Mạc Trạch hỗ trợ đề phòng.
“Tiểu tử thúi, ngươi biết ta là ai không, nói cho ngươi biết, thừa dịp hiện tại nhanh chóng buông tay quỳ xuống dập đầu lạy, ta sẽ cân nhắc thả ngươi một con đường sống.” Trương Lâm đỏ mặt tía tai hô lên.
Ý tứ của lời này phiên dịch ra chính là phía trên ông đây có người, không muốn chết thì nhanh chóng dập đầu lạy tạ tội, có thể miễn cho ngươi không chết.
Lâm Sơ Dương phối hợp gật đầu một cái, “Ta biết cha ngươi là Lý Cương*.”
*Bắt nguồn từ vụ tai nạn Lý Cương hay còn gọi là vụ “ba tao là Lý Cương”, là một sự kiện phát sinh từ một vụ tai nạn giao thông. Người lái xe trong tình trạng xỉn rượu là Lý Khởi Minh, ngay sau khi gây tai nạn đã trốn thoát khỏi hiện trường. Sau khi bị bắt anh ta nói: “Cứ kiện đi nếu dám. Ba tao là Lý Cương”, sau đó người ta tìm hiểu và biết được Lý Cương là giám đốc công an của thành phố đó. Câu nói “ba tao là Lý Cương” cũng trở thành câu châm biếm trên mạng.
Trương Lâm: “Phi, cha ta gọi là Trương Đại Bảo, thúc thúc ta là trưởng lão ngoại môn, tổ gia gia ta là trưởng lão nội môn, dù có là đệ tử nội môn thì ông đây cũng không để vào mắt, có dám báo ra các ngươi ở núi nào hay không, chúng ta chờ xem.”
Thân là nam chính còn có thể sợ một vật hy sinh không thành công à, Lâm Sơ Dương quăng cho gã một cái liếc mắt, “Dược Vương Phong, sư phụ ta là Vân Lạc.”
Trương Lâm trợn mắt lên, dường như trong nháy mắt từ động vật họ gấu biến thành động vật họ chuột, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi ngươi sư phụ ngươi là phong chủ Dược Vương Phong Vân Lạc?”
Lâm Sơ Dương gật đầu, “Đúng vậy.”
Trương Lâm run run một cái, hôn mê.
Lâm Sơ Dương có chút mơ hồ, Mạc Trạch cũng có chút không rõ, nhưng đáng tiếc đời trước hắn luôn ở Tử Cực Phong cùng Huyền Minh Phong, không tiếp xúc với người của Dược Vương Phong, cũng không biết rõ chuyện gì xảy ra.
Hình như Tiêu Nhu cảm thấy Trương Lâm thật đáng thương, lên tiếng xin xỏ: “Các ngươi thả hắn có được không, hắn cũng hôn mê rồi.”
Đời trước Mạc Trạch bị em gái này hại vô số lần chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái, nên làm thế nào thì vẫn làm thế đó tiếp.
Tiêu Nhu lần đầu tiên trong đời bị không để ý tới đôi mắt liền đỏ, suýt nữa khóc lên.
Vì vậy bọn tiểu đệ còn lại không vui, bắt nạt đại ca không nói còn làm nữ thần khóc, này nhất định không thể chịu đựng được, một người đánh không lại chẳng lẽ một đám còn không đánh lại à.
Coi như một đám bọn họ thật sự đánh không lại, thì fan của nữ thần ngàn vạn, một người nhổ một ngụm nước bọt cũng có thể khiến tên khốn này chết đuối.
Ngay lúc mọi người động tâm tư tập thể nào tới, Lâm Sơ Dương cũng ra chiêu, tuy rằng cậu có chút không khống chế được áo lót của nhiều người như vậy, có điều không phải cậu còn có skill bị động sao.
Đối với việc làm sao phát động skill bị động cậu đã sớm nghiên cứu triệt để thấu hiểu.
Sau vài tiếng bố cẩm rách toạc, một nửa đám tiểu đệ nhào tới toàn bộ ngã xuống, từng người từng người sốt ruột bận bịu hoảng loạn xách quần chạy đến chỗ có thể ẩn thân ở bên cạnh, nữ thần còn ở đây đó, nếu để cho nữ thần thấy cái gì không nên thấy, một khi truyền ra thì bọn họ bị lột một lớp da cũng là nhẹ.
Chờ lúc bọn họ đi ra lần nữa, trong vườn hoa nhỏ ngoại trừ Trương Lâm bị đánh hôn mê thì đâu còn ai khác.
Lâm Sơ Dương cùng Mạc Trạch khẩn cấp chạy, cuối cùng cũng coi như chạy tới trước khi đại trưởng lão đến một giây, sau đó ở trong nhóm đệ tử nội môn phía sau tùy tiện tìm hai chỗ ngồi xuống.
Thời gian giảng bài là một canh giờ, đối với cơ hội này kỳ thật Lâm Sơ Dương rất quý trọng, dù sao thì tu chân ngoại trừ tu luyện còn phải để ý cảm ngộ, mà trong tiểu thuyết đối với mấy thứ khái niệm tâm đắc vân vân này đa số đều dùng một câu cho qua, không có tác dụng gì.
Cậu nghe đặc biệt nghiêm túc, tự nhiên cũng không chú ý ánh mắt phức tạp khó phân biệt của Mạc Trạch.
Mãi đến tận thời điểm tan học Lâm Sơ Dương rốt cuộc cũng coi như hoàn hồn, mấy thứ ngổn ngang trong đầu cũng đồng thời trở lại, cậu nghĩ tới cái nhiệm vụ gạt người kia của hệ thống, lần đầu tiên không quá muốn hoàn thành.
Người tốt như Mạc Trạch, cũng không thể trơ mắt nhìn hắn bị thánh mẫu kia hại đến thương tích đầy mình đi.
Bằng không giới thiệu vài em gái khác đi, ngược lại toàn bộ Huyền Dương tông cũng không chỉ có một nữ nhân kia, chỉ cần tìm một người nhét vào hậu cung của Mạc Trạch, thì nhiệm vụ của cậu cũng coi như hoàn thành.
Ừm, liền vui vẻ quyết định như vậy.
Cậu nghiêng đầu qua nói với Mạc Trạch: “Nghe nói dưới chân núi Huyền Minh Phong có mảnh rừng phong cảnh sắc không tệ, chúng ta qua xem một chút đi.”
Sắc mặt Mạc Trạch khá là quái dị, đời này hắn mới vừa lên Huyền Dương tông có lẽ không biết, thế nhưng đời trước từng trải qua lại làm cho hắn cực kỳ rõ ràng đó là nơi nào.
Có người bày một trận pháp ở rừng phong kia, khiến những cây phong đó quanh năm lá đỏ, đúng là một trong những cảnh đẹp hiếm có của Huyền Dương tông.
Chỉ có điều đi vào trong đó thông thường đều là một nam một nữ, quan hệ thường là tình nhân, cho dù trước khi vào không phải, thì sau khi ra ngoài cũng sẽ biến thành phải.
Nói cách khác, rừng phong kia chính là thánh địa hẹn hò của Huyền Dương tông, phàm là nam tu có ý định mời nữ tu đi vào trong đó, có ý gì trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng.
Cho nên Lâm Sơ Dương muốn cùng hắn đi vào trong đó là có ý gì?
Trong lòng Mạc Trạch âm mưu rất nhiều chuyện, nhưng ngoài mặt làm bạn tốt ôn nhu săn sóc hiểu ý người, đương nhiên hắn sẽ không từ chối, “Vậy liền đi thôi.”
Kỳ thực chuyện thiết lập rừng phong không phải không có trong nguyên tác, chỉ là toàn bộ đầu óc của Lâm Sơ Dương đều đặt ở chỗ tìm em gái, nhất thời quên mất mà thôi.
Rừng phong rất lớn, bên trong không ít người nói chuyện yêu đương, Lâm Sơ Dương cùng Mạc Trạch một đường gặp phải không dưới năm đôi, tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái đến mức có thể gọi là quỷ dị nhìn chằm chằm hai người bọn họ, truyền đạt cùng một tin tức.
“Ta thao, thế mà lại là một đôi cơ lão (gay), giỏi cho một đôi cẩu nam nam!”
Đương nhiên, nội dung bên trên chỉ có Mạc Trạch xem hiểu, còn Lâm Sơ Dương…
Có người đang nhìn ta sao? Sao ta không biết.
Đi đi một hồi, Mạc Trạch xác định xung quanh không có ai sau đó kéo Lâm Sơ Dương phía trước, “Sơ Dương, đi vào trong nữa sẽ ra ngoài luôn đó, ở nơi này đi.”
“Gọi sư huynh!” Lâm Sơ Dương lần thứ hai cường điệu, sau đó nhìn ngó bốn phía, nơi này đã coi như là rìa rừng phong, đi lên trước nữa chính là trụ sở của nhóm nữ tu .
Hai người đàn ông bọn họ cũng không thể thật sự xông tới, nơi này cũng không xê xích gì nhiều, “Vậy nơi này đi.”
Kế tiếp liền ôm cây đợi thỏ.
Cảnh sắc ở rừng phong không tệ, nhưng ngoại trừ lá chính là lá, khó tránh khỏi có chút đơn điệu, cho nên nhìn một chút có lẽ cũng không tệ lắm, nhưng thời gian lâu dài liền khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy buồn bực, có điều từ đầu đến cuối hai người đều không nói rời đi.
Một người là vì chờ em gái gia tăng hậu cung cho nam chính, một người khác thì lại đang suy nghĩ cái người phía trước đến tột cùng muốn làm gì.
Đảo mắt một cái liền tới buổi trưa, Lâm Sơ Dương sờ sờ bụng, đói.
Đối với một cái kẻ tham ăn mà nói thì đói bụng là tuyệt đối không thể nhẫn nhịn, cho nên cậu mở túi trữ vật chuẩn bị lấy đồ ăn ra, một mâm hoa quả rửa sạch cắt khối liền đưa đến trước mặt cậu.
Mạc Trạch bưng mâm hoa quả, dùng nĩa xuyên một khối đưa đến bên môi Lâm Sơ Dương, “Không biết thời gian giảng bài bao lâu, cho nên chuẩn bị trước một chút, sư huynh lót dạ trước đi.”
Nhân vật chính càng ngày càng tri kỷ có được không!
Lâm Sơ Dương mở miệng cắn xuống hoa quả trên nĩa vỗ vỗ vai Mạc Trạch, kiên định nói: “Yên tâm đi, ta nhất định giúp ngươi.”
Mạc Trạch sững sờ, giúp hắn cái gì? Lẽ nào tới nơi này là có chuyện gì có liên quan tới hắn?
Chờ chút, nơi này quả thật có sự kiện có liên quan với hắn…
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.