Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 18:




Sau khi cười xong đầu óc Lâm Sơ Dương cuối cùng cũng coi như động động.
Trong nội dung mở đầu Chân Hoa xem như là một nam phụ xuất hiện khá nhiều, khi đó Mạc Trạch mới từ tiểu mật cảnh đi ra, lúc ra ngoài cùng Trương Linh Nhi bị Chân Hoa trộm túi trữ vật, sau đó hai người không đánh không quen biết, đồng hành một khoảng thời gian, sau đó tách ra.
Huyền Dương tông thật ra là lần thứ hai hai người gặp mặt, lần này Chân Hoa là bị người ta đuổi giết.
Chân gia thật ra là thế lực do một vị đại tiên của thần giới lưu truyền lại, nhiệm vụ chính là bảo vệ động phủ đại tiên lưu lại đến tận khi huyết mạch của đại tiên đến kế thừa.
Kết quả là ở thế hệ này Chân gia xuất hiện kẻ phản bội, đồng thời đem tin tức của động phủ truyền ra, mọi người đều biết trong lục giới lấy thần giới làm nhất, động phủ do đại tiên thần giới lưu lại chính là còn cao cấp hơn động phủ thượng cổ vô số lần, bên trong dù không hoàn toàn là Thần khí nhưng cũng không kém bao nhiêu, cái này đối với bất kỳ người nào mà nói đều là sự mê hoặc trí mạng, cho nên Chân gia triệt để bị ép buộc, sau khi bị đông đảo thế lực nghiền ép lại nghiền ép thì chỉ có một mình Chân Hoa trốn ra được, sau đó lúc trốn vào một rừng cây ở Huyền Dương tông thì bị nam chính đang hẹn hò với em gái Tiêu Nhu gặp phải.
Chân Hoa cảm kích ân cứu mạng của Mạc Trạch, thêm vào tình cảm khi ở chung trước đây, không chút do dự mang theo Mạc Trạch cùng với N vị em gái hậu cung của Mạc Trạch cùng đến động phủ kia.
Kết quả tự nhiên Mạc Trạch chính là huyết mạch truyền thừa đời thứ N của vị đại tiên kia, cuối cùng thu hoạch chỗ tốt vô số.
Chỉnh lý nội dung truyện xong liền biết ngày hôm qua Lâm Sơ Dương và Mạc Trạch cứu Chân Hoa chính là lần thứ hai gặp mặt trong tiểu thuyết, chỉ có điều rừng cây biến thành rừng phong, em gái Tiêu Nhu biến thành thằng đàn ông Lâm Sơ Dương.
Tình tiết đến, bàn tay vàng còn có thể xa à.
Lâm Sơ Dương tự cho là kín đáo cong cong khóe miệng, sau đó không khống chế được càng cong càng lớn, nước miếng không chú ý một cái liền lan tràn thành lụt, cho người ta cảm giác như đang nhìn nhân gian mỹ vị gì đó, hận không thể lập tức nhào tới cắn mấy cái.
Mà ánh mắt của cậu vẫn cứ dừng lại trên cái mặt bằng phẳng của Chân Hoa.
Chân Hoa giật giật hầu kết, từ bình thản ung dung quá độ đến đứng ngồi không yên, rồi từ đứng ngồi không yên chuyển thành nơm nớp lo sợ, cuối cùng thực sự đỡ không được liền òa khóc, nước mắt ào ào, cứ như gặp quỷ, sau đó dùng giọng mũi nồng đậm nức nở nói: “Hai vị giơ cao đánh khẽ, ta nói, ta nói hết còn không được à…”
“A?” Lâm Sơ Dương sửng sốt, ngơ ngác nhìn về phía Mạc Trạch, “Hắn làm sao vậy?”
Mạc Trạch mặt không biến sắc nhìn như chân thành kì thực đổi trắng thay đen nói: “Vừa nãy sư huynh toát ra khí thế quá mạnh, nghĩ chắc là hắn cũng giống ta trong lòng kính phục sư huynh, muốn đi theo sư huynh cả đời.”
Lời này nếu như từ miệng người khác nói ra tất nhiên là Lâm Sơ Dương không tin, cơ mà từ trong miệng nam chính Mạc Trạch thánh nhân không quen nói dối nói ra thì liền không có lý do gì mà không tin.
Cho nên đây là tình tiết muốn thu tiểu đệ đi cùng à?
Quả nhiên khí thế của nhân vật chính-thật là vĩnh viễn không lấn át được.
Lâm Sơ Dương nhịn cười giả vờ nghiêm túc vỗ vỗ vai Mạc Trạch, cam kết: “Ngươi là sư đệ của ta, cũng là bạn của ta, bất luận khi nào cũng có thể sánh vai với ta.” Mạc Trạch đối với cậu ôn nhu như vậy săn sóc như vậy nghĩa khí như vậy, nhất định phải vĩnh viễn làm huynh đệ sau đó cùng ăn cùng ngủ cùng tiêu sái cùng chơi em gái.
Mạc Trạch ôn nhu nhìn chăm chú vào cậu, “Vậy có phải là sư huynh vĩnh viễn sẽ không gạt ta, vĩnh viễn tốt với ta?”
Lâm Sơ Dương gật đầu, “Cái này là dĩ nhiên.”
Mạc Trạch: “Vậy nếu như lừa gạt thì sao?”
Lâm Sơ Dương giả bộ bóp bóp tay, nhìn phía ngoài cửa sổ, “Tùy ngươi xử trí.”
Mạc Trạch cong khóe môi, chỉ nói một chữ, “Được.”
Chân Hoa: “…” Một đôi cẩu nam nam!
Mạc Trạch nhẹ bẫng liếc mắt nhìn Chân Hoa, rõ ràng là đang cười, lại khiến đối phương nhìn mà run lập cập, sau đó nói với Lâm Sơ Dương: “Chân Hoa huynh mới vừa tỉnh, nhất định còn chưa lấy lại sức được, không bằng muộn một chút chúng ta lại tới nghe hắn nói đi.”
Ở loại chuyện nhỏ này đương nhiên Lâm Sơ Dương sẽ không phản bác Mạc Trạch, ngược lại Chân Hoa có nói hay không đều không quan trọng, có điều vừa ra đến trước cửa vẫn là vô cùng nghiêm túc chỉ đạo nói: “Bốn phía đều có trận pháp, là cái loại có thể đem người chặn ở bên trong không ra được.”
Phàm là người đã đọc truyện đều cực kỳ rõ ràng thuộc tính của Chân Hoa, tổng kết ra chính là hai điểm, một, miệng người này vừa vặn ngược với tên của y, để y nói một câu nói thật thì mặt trời cũng có thể mọc ra từ phía bắc, hai, chính là làm trộm nhiều rồi, luôn chạy trốn theo thói quen.
Hai mắt Mạc Trạch hơi nheo lại, đời trước Chân Hoa vẫn luôn đi theo hắn, tự nhiên hắn rõ ràng tính cách của người này, nhưng Lâm Sơ Dương làm sao mà biết được?
Nhìn dáng vẻ của Chân Hoa là không quen biết Lâm Sơ Dương, nhưng Lâm Sơ Dương không chỉ đến rừng phong chờ cứu người, biểu hiện vừa nãy lại rõ ràng cho thấy cậu quen biết Chân Hoa.
Hắn nhìn bóng lưng Lâm Sơ Dương rời đi, hai tay nắm thành quyền thật chặt.
Một ngày nào đó, hắn muốn đem những bí mật kia từng cái từng cái đào móc ra…
Mãi đến tận khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Lâm Sơ Dương hắn mới tiến vào phòng lần thứ hai, ở trước mặt Chân Hoa lấy cái bình nhỏ kia ra lần nữa, sau đó lấy ra một viên hòa vào trong chén nước, mỉm cười đưa đến trước mặt Chân Hoa.
Trong bình sứ dĩ nhiên không phải là đan dược luyện ra từ thực linh thảo gì, mà là một loại độc dược có thể khống chế người khác.
Phương thuốc này là đời trước ngẫu nhiên có được, đan dược là tự tay hắn phối.
Hắn thề, đời này chỉ cần mọi người nằm rạp ở dưới chân hắn là được.
Người thông minh đều biết lựa chọn thế nào, hiển nhiên Chân Hoa không ngu ngốc, y yên lặng cân nhắc giá trị vũ lực của hai người, tiếp nhận chén nước một ngụm uống cạn.
Mạc Trạch thu hồi tươi cười, bình tĩnh như hồ nước vĩnh viễn không thể nào gây nên gợn sóng, “Lần sau gặp sư huynh của ta thì phải nói thật.” Dứt lời không quản Chân Hoa thế nào, xoay người rời đi.
Trận pháp vẫn như trước không bớt đi, chờ bố trí kỹ càng xong, hắn dựa theo phương hướng Lưu Vân Y hiện ra tìm tới…
Lâm Sơ Dương đến một nơi có linh khí tương đối nồng đậm ở phía sau Dược Vương Phong, ngồi bên dòng suối tĩnh tọa, song khi cậu bắt đầu tu luyện liền phát hiện hình dạng người không có cách nào hấp thu linh khí trong Lưu Vân Y.
Không thể hấp thu bên trong thì cũng chỉ có thể dựa vào bên ngoài, nhưng dù cậu ăn Tử Dương quả thì tốc độ hấp thu linh khí vẫn cứ chậm hơn hình thái áo lót một đoạn dài.
Sau đó cậu xoắn xuýt.
Vừa tu luyện liền phải biến thành áo lót gì đó quả thực không thể khổ bức hơn nữa, nhưng vì sau này, nên biến vẫn phải biến.
Vì vậy bóng người trên bãi cỏ bên dòng suối không còn, chỉ để lại một cái áo lót màu trắng.
Mặc dù giữa Lưu Vân Y cùng nam chính có cảm ứng, nhưng chỉ có khi hai bên cần cảm ứng thì mới có thể thu được vị trí, cho nên Lâm Sơ Dương hoàn toàn che đậy ra đa không hề biết sau một cây đại thụ cách đó hơn 300 mét, Mạc Trạch tận mắt nhìn thấy hết thảy lặng lẽ quay người rời đi.
Hệ thống: “Kí chủ…”
Lâm Sơ Dương biến thành áo lót: “Làm sao vậy?”
Hệ thống: “… Không có chuyện gì, ngươi bảo trọng.”
Lâm Sơ Dương ở trong lòng liếc trắng hệ thống một cái, tiếp tục tu luyện…
Một bên khác, Mạc Trạch đi thẳng đến nơi Lâm Sơ Dương không thể phát hiện mới dừng lại, hai tay vì quá mức dùng sức mà khẽ run, biểu tình trên mặt bởi vì cảm xúc kích động hưng phấn điên cuồng vân vân hỗn hợp lại cùng nhau mà có vẻ vô cùng dữ tợn.
Hắn chỉ đoán Lưu Vân Y cùng Lâm Sơ Dương có một loại quan hệ rất mật thiết, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ tới chân tướng lại là như vậy.
Khó trách Lâm Sơ Dương và Lưu Vân Y chưa bao giờ cùng xuất hiện, khó trách tình cảm của Lâm Sơ Dương đối với hắn thân cận như vậy (lầm), khó trách Lâm Sơ Dương nguyện ý ăn Tử Dương quả đem sinh mệnh hiến cho hắn (lầm to).
Hắn sớm nên nghĩ tới, hắn sớm nên nghĩ tới!
Thì ra bất kể là đời trước hay đời này, thật sự có một điểm sáng vẫn luôn cùng hắn, không hề từ bỏ hắn.
Thực sự là… càng ngày càng thú vị…
Mạc Trạch cong khóe môi, lần đầu tiên trong mắt tuôn ra ý cười, chỉ là vặn vẹo khiến trong lòng người ta phát lạnh, “Đã như vậy, ta cũng không thể lãng phí tâm ý của Lưu Vân Y mới phải, Lâm Sơ Dương, lần này ta liền tin ngươi, tuyệt đối không nên khiến ta thất vọng…”
******
Lâm Sơ Dương không biết bí mật bại lộ đột nhiên rùng mình một cái.
Áo lót cũng sẽ lạnh à?
Hẳn là sẽ không đâu nhỉ.
Cậu biến thành hình người lắc lắc đầu nghỉ ngơi một hồi, sau đó lần nữa chuyển hóa thành áo lót tu luyện tới lúc mặt trời xuống núi.
Đợi cậu thu công trở lại trong viện, vừa mở cửa đã nghe thấy mùi cơm.
Mạc Trạch đang bày bát đũa nhìn thấy cậu lập tức ra đón kéo cậu đến trước bàn ngồi xuống, đem đũa nhét vào trong tay cậu, “Vừa chuẩn bị xong, sư huynh nếm thử mùi vị thế nào.”
Lâm Sơ Dương nghi ngờ nhìn nhìn Mạc Trạch, tuy bình thường hàng này cũng rất nhiệt tình, nhưng bây giờ có vẻ như nhiệt tình hơi quá.
Có điều cậu không nghi hoặc quá lâu, khi thấy cơm nước có vẻ rất ngon bày trên bàn liền đem chút nghi hoặc này quẳng ra tuốt ngoài ốc đảo, lại một lần nữa cảm khái nam chính hiền lành sau đó vung tay bắt đầu ăn.
Những ngày không cần ăn ích cốc đan quả thực hạnh phúc chết rồi có biết không!
Sau khi ăn no, hai người đi qua chỗ Chân Hoa một lần nữa, có dặn dò trước đó của Mạc Trạch, đương nhiên Chân Hoa kể ra toàn bộ chuyện về động phủ, chỉ là gắn chút lừa dối ở vị trí địa lý, có điều cái đó đối với hai người biết rõ nội dung truyện thì căn bản không coi là gì.
Sau khi kết thúc hai người cùng nhau đến ôn tuyền tắm rửa, lần thứ hai Lâm Sơ Dương hưởng thụ một phen chà lưng cộng thêm xoa bóp mát xa của nam chính, sau đó cùng trở về phòng, ngay lúc cậu muốn lên giường đột nhiên phát hiện trên giường chỉ còn dư lại một bộ đệm chăn.
Đã nói chia chăn rồi mà?
Mạc Trạch áy náy nói: “Là ta không tốt, buổi chiều ta ở trong phòng tu luyện, không cẩn thận khiến linh khí đi sai kinh mạch, kết quả phun máu lên trên chăn bông…”
Mẹ kiếp, thổ huyết nghiêm trọng như thế tại sao không nói sớm!
Lâm Sơ Dương nhanh chóng nắm cánh tay Mạc Trạch lên chuyển một tia linh khí vào dò xét một vòng, sau khi xác định không sao mới thở phào nhẹ nhõm, giống như trưởng bối răn dạy trẻ nhỏ hồ đồ nói: “Sau này đừng xằng bậy như vậy nữa.” Nói xong cởi áo ngoài, bò vào ổ chăn.
Một đêm mà thôi, chung chăn thì chung chăn, ngược lại đây là một thế giới ngựa đực thẳng tắp thẳng tắp, hai thằng đàn ông ngủ chung cũng không ngủ ra cơ tình được.
Mạc Trạch theo sát phía sau, nằm xuống xong liền nhìn chằm chằm mắt Lâm Sơ Dương nói rằng: “Không bằng sau này sư huynh nhìn ta tu luyện đi, sư huynh tu luyện nhanh như vậy, có sư huynh nhìn nhất định ta sẽ không có việc gì.”
Lâm Sơ Dương yên lặng xoay người đối mặt vách tường.
Tuy rằng tôi rất muốn cùng luyện với anh, nhưng tôi tu luyện là phải biến thành áo lót nếu bị anh thấy liền có chuyện đó biết không.
Cho nên việc này nhất định không thể đáp ứng được.
Hơn nữa nam chính tay anh đặt ở chỗ nào vậy hả, đó là eo ông, anh dùng cái động tác giống như ôm em gái này ở trên người ông thật sự được hả…
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.