Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 201: Leo lên làm Boss thời mạt thế (8)




Editor: Uyên
"Nhìn đủ chưa?"
Giọng nói trầm thấp vang lên, Lê Tử Ngôn run một cái tỉnh táo lại, mặt đỏ bừng vội vàng thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn không ngừng lén nhìn mặt Hàn Lâm Hạ.
"Biết dùng bộ đàm không?"
Hàn Lâm Hạ hất cằm chỉ bộ đàm cách đó không xa rồi nhìn qua Lê Tử Ngôn, "Kêu lão Trần và lão Bạch tới đây."
"Dạ, được được."
Lê Tử Ngôn liên tục gật đầu rồi lấy bộ đàm, tốt xấu gì cũng từng là con nhà giàu, cái này cũng không khó dùng, Lê Tử Ngôn ấn nút bộ đàm liền phát ra tiếng "tít tít".
"Đội trưởng Trần và đội trưởng Bạch phải không ạ?"
Giọng nói của nam sinh không thô mà mang theo nét tươi sáng của thiếu niên, còn có một chút mềm mại làm nũng xuyên qua bộ đàm càng làm cho lỗ tai người nghe tê rần, Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết liếc nhau một cái rồi cùng dụi mũi, giọng nói cũng trở nên mềm hơn, "Đúng vậy, Tiểu Lê à?"
"Là em, đội trưởng Trần, đội trưởng Bạch, Anh Hàn bảo hai người tới đây."
"Được biết rồi, chúng tôi đến liền."
Nhận được câu trả lời của đối phương, Lê Tử Ngôn mới đặt bộ đàm xuống, quay người lại phát hiện Hàn Lâm Hạ đang nhìn cậu với ánh mắt thâm sâu, sợ tới mức tay siết chặt.
Hàn Lâm Hạ đánh giá Lê Tử Ngôn từ trên xuống dưới, cũng không phải dùng ánh mắt đáng khinh mà chỉ đơn giản là quan sát. Hắn nhìn đôi mắt trong veo cùng vành tai ửng hồng của nhóc con, nhíu mày thu hồi tầm mắt.
Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết ở đối diện nên rất nhanh đã tới, ngồi trên sô pha nhìn bản đồ trong tay Hàn Lâm Hạ.
"Boss, có chuyện gì sao?"
"Ừm, ngày mốt chúng ta ra ngoài, lão Trần theo tôi còn lão Bạch ở lại."
"Em?"
Bạch Kính Triết chỉ vào chóp mũi mình, có hơi thất vọng nhưng vẫn thở dài gật đầu, "Được rồi, vậy mọi người nhớ cẩn thận."
"Được, cái này không cần cậu lo lắng, có tôi với Boss ở đây rồi, cậu cứ yên tâm giữ nhà đi." Trần Khoáng Viễn nhếch miệng cười, vỗ bả vai Bạch Kính Triết với vẻ mặt hưng phấn.
Hàn Lâm Hạ bất đắc dĩ nhìn hai người rồi cũng không nói gì, vẫn cau mày như cũ, "Ngày mốt một nửa ở lại, còn lại theo tôi đi làm nhiệm vụ."
"Một nửa? Nhiều quá, anh Hàn để lại khoảng năm sáu người là được rồi."
Hàn Lâm Hạ nghiêm túc lắc đầu, "Không được, hiện tại con người còn đáng sợ hơn tang thi, càng nhiều người thì Vương Thành sẽ không dám làm liều."
Nghe hắn nói vậy, mấy người khác cũng gật đầu, cái này quả thật cần phải cân nhắc, Vương Thành là người của xã hội đen, ăn đen ăn trắng cái gì hắn cũng từng làm, có thể xây dựng căn cứ này lớn đến thế này không có khả năng chỉ dựa vào thực lực của chính hắn mà còn có những chiêu thức nham hiểm đằng sau.
Cho nên ở lại chưa chắc đã an toàn hơn đi làm nhiệm vụ.
Sau khi nói vài điều cần chú ý với hai người, Hàn Lâm Hạ nhìn Lê Tử Ngôn ngồi bên cạnh đã mệt đến mở mắt không lên nhưng vẫn ôm chân nghe bọn họ nói chuyện, "Ngày mai ba người kia đi cùng chúng ta, Lê Tử Ngôn ở lại."
"Hả?!" Nghe được tên mình, Lê Tử Ngôn lập tức tỉnh táo, mở mắt ra liên tục lắc đầu, "Anh Hàn, cho em đi theo đi! Em sẽ không làm phiền mọi người đâu."
"Không được, cậu ở lại, tôi không muốn mang theo cái bình dầu làm gì." Hàn Lâm Hạ nói lời này thật sự không chừa một chút mặt mũi nào cho Lê Tử Ngôn.
Mặt Lê Tử Ngôn vừa đỏ vừa trắng, chỉ có thể gật đầu, Bạch Kính Triết và Trần Khoáng Viễn đương nhiên sẽ không mềm lòng với Lê Tử Ngôn, đây không phải là trò chơi, bọn họ cũng chưa biết dị năng của Lê Tử Ngôn, nhưng chỉ nhìn bề ngoài thì đã có thể cảm giác được Lê Tử Ngôn gầy yếu đến thế nào, cho cậu đi theo chỉ sợ sẽ càng nguy hiểm.
Cứ quyết định như vậy, sau khi mọi người nghỉ ngơi một ngày, chuẩn bị sẵn vũ khí cùng vật tư rồi lên xe.
Hàn Lâm Hạ nhìn Bạch Kính Triết, trầm giọng nói, "Canh giữ cẩn thận, có chuyện gì lập tức liên lạc."
"Anh Hàn yên tâm."
"Nhóc con kia đâu?"
"Trong phòng, em thấy cậu ấy vẫn đang ngủ."
"Ừm, đi thôi." Hàn Lâm Hạ gật đầu, đóng cửa lại khởi động xe rời đi.
Những người còn lại cũng không rảnh rỗi, kiểm tra gần đó có lỗ hổng và khoảng trống hay không, bảo vệ mọi lúc mọi nơi.
Lúc bọn họ xuất phát trời cũng vừa mới sáng, khoảng một tiếng sau mới đến nơi, dọc theo đường đi cũng không được yên bình, nếu như không phải xe của bọn họ đã cải tạo chuẩn bị trước thì có thể đi ra ngoài hay không cũng là một vấn đề.
Trên đường không có một bóng người, chỉ có thể nhìn thấy những thi thể bị nghiền nát trên đất, có người cũng có tang thi. Tòa nhà bên đường vẫn còn nguyên vẹn nhưng ở khắp nơi đều bốc lên mùi hôi thối và hoang tàn.
Hàn Lâm Hạ nhẹ nhàng xuống xe rồi khoát tay với người trong xe, đoàn người dựa theo kế hoạch xuất phát theo các hướng khác nhau.
Tất cả đều tập trung đề phòng tiếng động xung quanh nên không ai chú ý tới một bóng dáng mặc quần áo tác chiến rộng màu đen trà trộn vào đám người.
Trên trán Lê Tử Ngôn đổ đầy mồ hôi, không chỉ vì nóng mà còn vì căng thẳng, đây là lần đầu tiên cậu làm nhiệm vụ, rõ ràng ở đây rất yên tĩnh, nhưng càng yên tĩnh thì mới càng làm cho người ta bất an.
Nhìn bóng dáng Hàn Lâm Hạ cách đó không xa, Lê Tử Ngôn từng bước tới gần, cũng không khiến người khác nghi ngờ.
Hàn Lâm Hạ chỉ mang theo một nửa người, cũng là bởi vì bọn họ muốn thu thập vật tư nên cải tiến xe cũng không phải rất lớn, nhưng muốn để đồ thì nhất định phải ít hơn một nửa người.
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là siêu thị gần đó, nơi đó có nhiều đồ ăn, không cần trái cây rau tươi chỉ cần có mì ăn liền và thức ăn nhanh là đủ rồi.
Nhưng mà nơi này là khu chưa được khai phá, số lượng tang thi không thể khinh thường.
Chưa đợi bọn họ đi vào siêu thị thì đã có tang thi chú ý tới âm thanh của bọn họ.
"Gầm!"
Tiếng tang thi rống chói tai khiến bầy tang thi chú ý, âm thanh bén nhọn làm cho cả người nổi da gà, Hàn Lâm Hạ không nạp đạn mà lấy một quả lựu đạn quăng ra khu phế liệu ở xa, một ngọn lửa liền bùng cháy.
"Tránh ra!"
Nghe được âm thanh của Hàn Lâm Hạ, các đội viên đều tìm nơi trốn, tang thi có xu hướng mẫn cảm với âm thanh nên bọn họ phải chạy như lùa vịt.
Giống như đàn bướm đêm lao vào biển lửa.
"Ở đây tang thi rất nhiều, lửa không cháy được bao lâu đâu, bảo các anh em mau thu thập vật tư."
"Rõ!"
Hai người vẫn luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh nhưng lại không phát hiện một dáng người nhỏ gầy đã canh lúc mọi người trốn đi chạy vào cửa phụ siêu thị.
Lê Tử Ngôn chạy như điên, căn cứ vào thông tin 007 đưa cho tìm được khu vực thực phẩm của siêu thị, mồ hôi chảy đầy trên trán nhưng hành động vẫn rất nhanh.
Đồ vật trên kệ đã sắp biến mất hết, sắc mặt Lê Tử Ngôn càng ngày càng tái nhợt nhưng động tác vẫn không ngừng.
Trong xe hoàn toàn không có bao nhiêu đồ, mang về cũng phải cho tên Vương Thành, nếu như cậu không giúp Hàn Lâm Hạ cất giữ vật tư thì chỉ sợ trước khi bọn họ giải thể Đảo Rắn Chuông thì đã chết đói trước rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.