Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 200: Leo lên làm Boss thời mạt thế (7)




Editor: Uyên
Những anh em ở lại bên cạnh Hàn Lâm Hạ đã cùng nhau vào sinh ra tử chục lần, tình nghĩa giữa bọn họ đã sớm không thể so sánh với đội ngũ bình thường và Hàn Lâm Hạ cũng chính là nhân vật trung tâm của bọn họ, nếu ngay từ đầu không có Hàn Lâm Hạ thì chỉ sợ bọn họ đã sớm rối tung, bây giờ cũng không biết có thể sống được bao lâu.
Cho nên bọn họ ngoại trừ tình nghĩa anh em thì còn rất cảm kích và nể phục Hàn Lâm Hạ. Thân thiết nhiều năm như vậy, bọn họ cũng đã hiểu rõ tính cách của Hàn Lâm Hạ, biết Hàn Lâm Hạ sau khi trải qua phản bội và hãm hại nên trong lòng đã dựng lên một bức tường phòng bị.
Lê Tử Ngôn lại là một người đơn thuần,  nghĩ gì cũng thể hiện ra mặt, mặc dù bọn họ chưa thấy vẻ ngoài của Lê Tử Ngôn nhưng chỉ bằng khí chất trên người Lê Tử Ngôn thì đã có thể nhìn ra Lê Tử Ngôn là một đứa trẻ được dạy dỗ rất tốt.
Cho nên lúc này bọn họ thấy Hàn Lâm Hạ tương tác với Lê Tử Ngôn trong lòng còn rất vui, ít nhất Lê Tử Ngôn có thể khiến Hàn Lâm Hạ tươi sáng hơn một ít.
"Anh Hàn, xung quanh đây có rất nhiều tang thi, chúng ta đã xây dựng lại hàng rào rồi, chắc là có thể chống đỡ được khá lâu."
Hàn Lâm Hạ gật đầu kéo thẳng dây thép gai trên tay, "Kêu các anh em mang theo vũ khí hạng nặng với dao găm."
"Được." Bạch Kính Triết hơi sửng sốt nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Vũ khí của bọn họ tinh vi, nếu để cho người dưới trướng Vương Thành nhìn thấy thì chắc chắn không thể tránh khỏi tai họa.
Công việc của họ phải làm hết cả buổi sáng, đói thì uống nước lạnh, ăn bánh quy, không có gì dinh dưỡng cả. Hàn Lâm Hạ cũng thế, Lê Tử Ngôn ở bên cạnh thấy mà khó chịu nhưng cũng không thể làm gì được.
Hàn Lâm Hạ là Boss nên muốn ăn gì uống gì cũng không phải vấn đề, nhưng trong tình hình này thì Hàn Lâm Hạ không thể thả lỏng, người có hai lòng chỉ sợ sẽ mượn chuyện này gây rối.
Hơn nữa dị năng của Lê Tử Ngôn vẫn chưa mạnh, sớm để lộ dị năng của mình cũng không phải chuyện tốt.
Trong lòng thở dài một hơi, Lê Tử Ngôn gặm nửa gói bánh quy còn lại, không nói gì ngồi bên cạnh Hàn Lâm Hạ.
"Đội trưởng Hàn!"
Xa xa vang đến một tiếng hô, cả đoàn người ngẩng đầu liền nhìn thấy vài người ngồi trên xe việt dã.
Trên người bọn họ mặc áo chống đạn, không cầm vũ khí nhưng bên hông lại phồng lên.
Nhất thời mọi người đều ăn ý, trên mặt không thay đổi gì nhưng cơ bắp cả người đều căng thẳng.
"Đội trưởng Hàn, hai ngày nay Boss của chúng tôi bận việc nên quên mất, ngài đừng giận nha, ha ha ha."
Người nọ cười cười lộ ra hàm răng ố vàng khiến người nhìn chán ghét, "Đúng rồi đội trưởng Hàn, lần này tôi tới định đưa vật tư cho mọi người nhưng ngài cũng biết mà, tình hình bây giờ vật tư rất quý nha, căn cứ cũng đâu có nhiều lương thực. Hơn nữa ngài đến cũng không báo trước một tiếng, vật tư của chúng tôi cũng có hạn nên vẫn chưa có chuẩn bị."
Vẻ mặt của Hàn Lâm Hạ không thay đổi, hai ba cái nuốt bánh quy, uống một ngụm nước rồi đứng lên đi tới trước mặt người nọ.
"Có gì cứ nói thẳng."
"Ha ha ha, đội trưởng Hàn thật thẳng thắn, ngài cũng biết vật tư của chúng tôi đều là phải ra ngoài tìm dựa theo phân công lao động, ngài mới tới nhưng tốt xấu gì cũng là người đàng hoàng, cũng phải hiểu được đạo lý này chứ."
Người nọ vuốt cằm, vẫy tay về phía sau rồi đưa cho Hàn Lâm Hạ một tờ giấy, "Căn cứ chúng tôi có quy định, mỗi ngày đều có nhiệm vụ khác nhau, muốn sống ở căn cứ thì phải làm theo quy định, ngài thấy đúng không?"
Hàn Lâm Hạ liếc nhìn đối phương một cái không nói gì, nhưng tình cờ như vậy lại càng khiến chân người nọ mềm nhũn.
Trên tờ giấy kia tất nhiên không chỉ viết nhiệm vụ mà còn có "phí bảo hộ" bọn họ cần phải nộp, căn cứ Vương Thành có thể lớn như thế này hơn một nửa là dựa vào đội ngũ ghé qua và nghỉ chân ở giữa đường, nếu bình thường thì vẫn có thể từ chối hoặc phản kháng, nhưng ở mạt thế thì cá lớn nuốt cá bé, muốn sống sót thì không thể không chấp nhận tình cảnh này.
Điều này cũng dẫn đến một vòng tuần hoàn, thực lực hiện tại của Vương Thành cũng không thể xem thường.
"Biết rồi."
Hàn Lâm Hạ đáp một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn Trần Khoáng Viễn, đối phương hiểu rõ xoay người đi vào khu dân cư, không bao lâu đã mang ra một thùng trái cây, "Nhiêu đây đủ chưa?"
Mấy thứ này lúc bình thường thì không tính là gì nhưng ở mạt thế lại vô cùng quý, ánh mắt người nọ tỏa sáng, cười cười xoa tay, "Đủ rồi đủ rồi, vậy chúng tôi không làm phiền đội trưởng Hàn nữa, ngài cứ từ từ nghỉ ngơi."
Người nọ khiêng trái cây lên xe rồi lái xe rời đi, Hàn Lâm Hạ nhìn khói xe hừ lạnh một tiếng, khom lưng tiếp tục làm việc.
Lê Tử Ngôn từ góc tường đi ra thấy mọi người không chú ý thì lon ton đến bên cạnh Hàn Lâm Hạ, chụm đầu qua nhìn tờ giấy kia.
"Đào Sơn, khu Đại Đồng, khu Bắc Đồng..."
Là phân bố khu vực của toàn thành phố, khu vực đánh dấu trên đó là nơi chưa được khai thác và phát triển, Lê Tử Ngôn ngẩng đầu nhìn Hàn Lâm Hạ, "Anh Hàn, chúng ta cũng phải làm nhiệm vụ sao?"
"Ừm."
"Vậy chúng ta đi đâu trước?"
Hàn Lâm Hạ nghiêng đầu nhìn cái đầu nhỏ bên cạnh, không nói gì nhưng không hiểu sao Lê Tử Ngôn lại cảm thấy đối phương đang xem thường mình.
"Em chỉ hỏi thôi..."
Bày ra dáng vẻ đáng thương, Lê Tử Ngôn cao 1m75 nhưng ở trước mặt Hàn Lâm Hạ lại có vẻ nhỏ nhắn hơn rất nhiều, cậu mím môi lùi qua một bên không nói gì nữa.
Trần Khoáng Viễn đi lại gần nhìn nhiệm vụ trên đó liền cau mày, khu vực đó y cũng không quá biết rõ nhưng có hai nơi bọn họ đã đi qua, chỗ đó số lượng tang thi không hề ít.
"Anh Hàn, điều kiện của bọn họ quá bất hợp lý rồi."
"Ở địa bàn của bọn họ thì lời họ nói chính là hợp lý."
Hàn Lâm Hạ đưa giấy cho Trần Khoáng Viễn, ánh mắt thâm trầm, "Sửa xong tường phòng hộ thì ngày mai nghỉ một ngày, ngày mốt đi Tây Thành."
"Được!"
Lê Tử Ngôn đứng bên cạnh cũng không nhàn rỗi, trong đầu đang tìm kiếm tình hình ở khu Tây Thành.
007: [Số lượng tang thi ở đó rất nhiều, gấp đôi người của chúng ta, nhưng tài nguyên quý cũng nhiều tương đương, chẳng qua chưa chắc là có thể mang về hết.]
007: [Hơn nữa Vương Thành sẽ thu ba phần tư vật tư làm phí bảo hộ, sau khi kiểm kê lại thì e là chỉ có một phần tư đến tay chúng ta.]
Lê Tử Ngôn nhíu mày, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ.
Bọn họ được ở chỗ không quá lớn cũng không quá nhỏ, đợi đến khi sửa xong hết thì trời cũng sắp tối, bọn họ cũng không thể tiếp tục ở bên ngoài.
Nhóm người đi về phòng mình, trong miệng Hàn Lâm Hạ ngậm một điếu thuốc nhưng không đốt, nhìn bản đồ khu Tây Thành trên mặt bàn.
Lê Tử Ngôn ngồi bên cạnh không nói gì mà chỉ lén lút nhìn sườn mặt Hàn Lâm Hạ. Khác với vẻ mềm mại của cậu, diện mạo của Hàn Lâm Hạ cũng giống như người của hắn, đẹp trai nhưng lạnh lùng, mang theo mũi nhọn khó che giấu, ngay cả đôi lông mày đang nhíu lại cũng khiến người nhìn rung động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.