Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 202: Leo lên làm Boss thời mạt thế (9)




Editor: Uyên
Đồ đạc trên kệ biến mất từng cái một, Lê Tử Ngôn kiểm tra khoảng trống trong không gian rồi thở hổn hển đứng lên, chạy qua khu vực đồ uống thu từng thùng nước khoáng, sử dụng dị năng quá mức làm cho sắc mặt Lê Tử Ngôn tái mét, nhưng một giây cậu cũng không dám dừng, một là sợ xung quanh sẽ có nguy hiểm, hai là sợ Hàn Lâm Hạ phát hiện mình.
Cũng không phải quá sợ Hàn Lâm Hạ mà chẳng qua cậu xem như là vi phạm quân lệnh, đã biết Hàn Lâm Hạ không cho cậu đi nhưng lại còn lén đi theo hắn đến đây, nếu chọc hắn tức giận thì chỉ sợ không có cái kết tốt.
Thấy không gian đã sắp đầy, Lê Tử Ngôn dừng tay rời khỏi siêu thị, trung tâm mua sắm lớn đều được trang bị đầy đủ, ngoại trừ thức ăn tươi sống ra thì vẫn còn có rất nhiều đồ dùng cần thiết. Lê Tử Ngôn chạy đi tìm đồ dùng vệ sinh sau đó lại chạy đến trung tâm lấy mấy cái áo ngắn tay.
Xung quanh vang lên tiếng bước chân, cơ thể Lê Tử Ngôn cứng ngắc, lòng bàn tay lập tức đổ mồ hôi, cậu nhìn xung xung quanh rồi cúi lưng ngồi xổm dưới quầy, ép mình vào khe hở bên trong không để dáng người của mình lộ ra, ngay cả thở cũng không dám thở nặng, ôm súng không dám phát ra tiếng động.
Tiếng bước chân này vừa thong thả vừa lộn xộn, nghe không giống những binh lính được huấn luyện, Lê Tử Ngôn căng thẳng nhắm mắt lại.
Từ lúc xuyên qua đến nay, cậu chưa từng gặp tang thi lúc ở một mình, dù sao cậu cũng chỉ là một người bình thường, mặc dù đã xem qua nhiều phim về tang thi thế này, cũng hiểu rõ về thông tin tang thi nhưng chưa từng muốn ở trong thế giới như vậy.
Âm thanh từ xa đến gần, Lê Tử Ngôn ép chặt vào quầy không dám nhúc nhích, thở cũng không ra hơi, trên quầy xuất hiện một bóng dáng, Lê Tử Ngôn bóp mũi che miệng, lập tức thấy được làn da trắng bệch trước mắt đang di chuyển từng bước. Thời gian dài dằng dặc, cậu không biết là do thời gian trôi quá chậm hay là tang thi này đi quá chậm nữa.
Đợi đến lúc mặt cậu bị nghẹn đến đỏ bừng, trán cũng lấm tấm mồ hôi, tiếng bước chân của tang thi mới càng ngày càng xa, Lê Tử Ngôn khó khăn động đậy tựa vào quầy nhẹ nhàng thở ra một hơi, cho đến khi xung quanh yên tĩnh mới từ từ bò ra.
Tang thi kia vẫn chưa đi xa, nhưng bởi vì cơ thể của nó cứng ngắc, hành động của Lê Tử Ngôn lại nhẹ nên không phát hiện Lê Tử Ngôn.
Nhìn bóng lưng cứng đờ của tang thi, Lê Tử Ngôn cũng không dám ở lại lâu, dựa vào vòng eo dẻo như mèo lấy quần áo che chắn rồi từng bước rời xa chỗ này.
Một vài đồ dùng sinh hoạt và thức ăn đã được tích trữ xong nhưng Lê Tử Ngôn vẫn chưa muốn dừng tay, ngoại trừ mấy thứ này thì cậu còn muốn vào tiệm thuốc ở trung tâm thương mại tích trữ vài loại thuốc.
Có 007 dẫn đường, Lê Tử Ngôn suôn sẻ đi đến một tiệm thuốc, cửa tiệm thuốc mở rộng, bên trong trống rỗng, trên đất còn có vài thi thể, mặt và cơ thể đều không còn nguyên vẹn, nhìn thấy đã làm người ta buồn nôn.
Lê Tử Ngôn thu hồi tầm mắt, sắc mặt hơi tái xanh chạy đến bên cạnh tủ thuốc quét đồ, thuốc cảm, thuốc hạ sốt, băng gạc, povidine, oxy già... Hầu như những gì nghĩ đến được cậu đều lấy hết.
Trong không gian đã đầy, Lê Tử Ngôn đau đầu ngồi xổm xuống đất ấn chặt vào thái dương mình, chỉ sờ được một tay mồ hôi lạnh, tiêu hao dị năng quá độ sẽ nhận hậu quả thế này, cơ thể giống như bị vét sạch, chân cũng mềm nhũn. Nhưng Lê Tử Ngôn không dám dừng lại ở đây, chỉ có thể trốn một bên chờ đội ngũ xuất hiện rồi trà trộn vào đó.
Bên kia, đám người Hàn Lâm Hạ cũng chạy tới siêu thị, ở đây rau củ quả để ngoài trời đã sớm hư cho nên bọn họ cũng không đi tới đó mà đi thẳng tới khu đồ ăn đóng hộp, bánh quy, mì tôm còn có bánh mì một cái cũng không chừa, toàn bộ đều bị bọn họ gom vào thùng.
Hàn Lâm Hạ đi một vòng xung quanh, bước chân dừng lại, nhíu mày —— đồ ở đây hình như bị ít đi rất nhiều.
Gạo và lẩu tự sôi, và vài bao gạo, trứng và bột mì thậm chí một nửa bánh mì trên kệ cũng biến mất.
Trước khi đến, Hàn Lâm Hạ đã xác nhận chỉ có đội ngũ của bọn họ mới tới đây làm nhiệm vụ, cho nên hắn có thể khẳng định nơi này sẽ không có đội ngũ khác tồn tại. Mà bọn họ vừa mới chạy tới thì sao có thể gom hết mấy thứ này nhanh như vậy được, hơn nữa số lượng còn nhiều đến thế. Trong đầu hiện lên một bóng người, Hàn Lâm Hạ hung hăng nhíu mày, trong ánh mắt lại hiện lên một tia lo lắng, thấp giọng thầm mắng một câu rồi quay đầu lại.
"Có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, đừng tham, nơi này không nên ở lâu, lấy đồ xong lập tức đi."
"Rõ!"
Trần Khoáng Viễn cũng biết điều này, trong tay mỗi người đều có bộ đàm để truyền tin tức, người của bọn họ chưa tới mười mấy người, chỗ trống trên xe cũng không nhiều lắm, sau khi mang năm sáu thùng thức ăn lên thì không còn bao nhiêu chỗ trống.
Lê Tử Ngôn thấy bóng dáng của đội ngũ liền thở phào nhẹ nhõm, chạy tới trà trộn vào trong đó, còn ôm theo một thùng nước. Sợ khiến người khác chú ý nên cậu cố ý trà trộn vào trong ba người mới tới, đều không quen nhau nên không ai phát hiện cậu khác thường, sau khi lên xe cậu ngồi ở trong góc không lên tiếng.
Chẳng qua lại không thuận lợi như bọn họ nghĩ, ngọn lửa Hàn Lâm Hạ phóng đã sớm tắt.
Ở đó là một đống thi thể tang thi, bốc lên mùi hôi thối cùng mùi khét sau khi thiêu đốt ngửi thấy đã làm người ta buồn nôn.
Mà ở khoảng cách hai trăm mét, có mười mấy tang thi đang đi về phía bọn họ.
"Lên xe! Đi thôi!"
Đồng tử Hàn Lâm Hạ co rụt, ra lệnh với bọn Trần Khoáng Viễn. Nhưng hắn lại không lên xe mà vung tay lên, một cơn gió mạnh lật một chiếc xe ven đường chắn trước mặt đám tang thi.
Nếu không cần thiết thì Hàn Lâm Hạ cũng không muốn để đội viên của mình mạo hiểm, mà bây giờ nhiệm vụ thu vật tư của bọn họ cũng đã hoàn thành, vẫn là mau rời đi là tốt nhất.
Không biết có phải là ảo giác của bọn họ hay không mà trong đám tang thi kia có hai ba tang thi tốc độ hành động đặc biệt nhanh, cũng không cứng ngắc như tang thi bình thường, chạy thẳng đến đây thậm chí còn có thể nhảy qua nóc xe.
Không chỉ có Hàn Lâm Hạ, Trần Khoáng Viễn cũng nhìn thấy một màn này, ánh mắt khiếp sợ khởi động xe đạp chân ga.
Tiếng động cơ xe dường như đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ đám tang thi kia, hành động càng lúc càng nhanh, Hàn Lâm Hạ nhìn bóng tang thi phía sau càng ngày càng đông, mắng một câu,"Mẹ nó!"
Cửa sổ xe bị mở ra, nửa người Hàn Lâm Hạ thò ra ngoài, một tay nắm tay nắm trong cửa, lật người lên nóc xe.
Xe chạy như điên với tốc độ cao cũng không ổn định, gió thổi trên nóc xe xẹt qua mặt đau đớn nhưng Hàn Lâm Hạ giống như không hề có cảm giác. Tay biến thành hình lưỡi đao hung hăng vung lên, mấy tang thi đi theo bị chặn ngang chặt đứt phun ra máu tươi, chỉ có thể nằm sấp trên đất kêu gào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.