Vô Tiên

Chương 896: Huyền quang vồ trăng non (1)




Có người ném ra một lá cờ nhỏ màu trắng, đón gió phình to, trong nháy mắt hóa thành một đám mây trắng to mấy trượng. Lan Kỳ Nhi ôm Lâm Nhất ngồi ở giữa, năm người còn lại thì canh giữ ở xung quanh. Trong nháy mắt, mây trắng thong thả bay lên không, hướng về hướng đông, tới thẳng Huyền Thiên môn.

Lâm Nhất vẫn nhắm chặt hai mắt, đắm chìm trong bóng tối cô độc.

Giống như có mây nổi lên, lại giống như có tiếng gió gào thét, mà xung quanh vẫn là một mảng đen xì, đây là một sự bất lực và bất an, khiến người không thể không từ trong mỏi mệt tỉnh lại. Một luồng ánh sáng vàng lóe lên trước mắt rồi lại lập tức trầm xuống dưới, nháy mắt chui vào viên châu rồi không thấy đâu. Đó châu đó giống như là bị phong bế, đoạn tuyệt tất cả tương liên với trong cơ thể, mà lúc này, lại vì do ánh sáng vàng đó mà rất không tình nguyện tỏa ra từng đợt từng đợt linh lực kỳ dị.

Chỉ một lát sau, linh lực kỳ dị đó chậm rãi chảy khắp tứ chi bách hải, tạng phủ đang bị thương cùng với vết thương do kiếm gây ra khó có thể khép lại ở sau lưng lại đã có dấu hiệu khép lại. Mà một giọt linh dịch Trúc Cơ của Lâm Nhất cũng giống như tỏa ra sinh cơ, tự thổ nạp thiên địa linh khí.

Lúc này giống như là đang ôm lấy mây trắng, tắm rửa gió xuân, khiến người say mê, cũng khiến người không muốn tỉnh lại. Lâm Nhất chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, hắn muốn ngủ một giấc thật sâu, cho tới khi đêm tối qua đi, ánh rạng đông ló dạng.

Thương thế của Lâm Nhất có chuyển biến tốt, khiến Lan Kỳ Nhi cảm thấy có chút vui mừng. Mà càng lúc càng tới gần Huyền Thiên môn, lại khiến trong lòng nàng ta càng nặng nề.

Bốn vị tu sĩ Kim Đan thay nhau thi pháp phi hành, ngày đêm không ngừng.

Sau nửa tháng, Lâm Nhất từ mở mắt. Thấy thế, mấy vị tu sĩ Kim Đan Huyền Thiên môn liền trở nên khẩn trương, bố trí tầng tầng cấm chế xung quanh. Mà bản thân hắn thì mặt cắt không còn giọt máu, miễn cưỡng nằm ở trong lòng Lan Kỳ Nhi, hướng về phía cô gái lòng đầy lo âu đó khẽ nhếch miệng, ánh mắt hờ hững.

Ngủ say nhiều ngày, vết thương do kiếm gây ra đã khép lại, thương thế trong cơ thể cũng đã có chuyển biến tốt, nhưng Lâm Nhất thì vẫn yếu ớt. Lần này liên tục gặp bị thương nặng, không có vài năm tĩnh tu thì e là không thể phục hồi như cũ. Mà trước mắt rõ ràng là thân hãm tuyệt cảnh, làm gì có thời gian mà thổ nạp điều tức. Lần này là tới Huyền Thiên môn à?

Trên Mây trắng, Lâm Nhất xem xét tình hình xung quanh. Hắn nhẹ giọng nói:

- Đỡ ta ngồi dậy!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lan Kỳ Nhi ừ một tiếng, lại vẫn nắm lấy mạch môn của Lâm Nhất không buông, thấy ánh mắt dò hỏi của hắn, nàng ta nhẹ giọng trả lời:

- Ta chỉ là muốn cùng ngươi. . .

Khẽ thở dài, Lâm Nhất đã từ trong lời nói ngắn gọn của Lan Kỳ Nhi hiểu ra tất cả. Hắn hỏi:

- Còn mấy ngày lộ trình nữa?

- Hừ! Tiểu tử, ngươi nhiều nhất chỉ có thể tiêu dao thêm một ngày thôi!

Tiển Phong hừ một tiếng, lại nói một chút đầy ẩn ý:

- Ngươi là bị sư muội của ta tự tay bắt lấy đó, ha ha!

Trên cổ tay hơi thắt lại, Lâm Nhất quay đầu nhìn về phía Lan Kỳ Nhi. Đối phương đã mắt đẫu lệ, môi nhỏ máu, cả người run rẩy.

Hắn nhẹ giọng an ủi nói:

- Lời tiểu nhân, ngươi việc gì phải để ý!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thần sắc của Lan Kỳ Nhi hơi hòa hoãn lại, ôm chặt lấy Lâm Nhất. Sắc mặt Tiển Phong trong nháy mắt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi, không biết đang nghĩ gì.

Trong Kim Đan Kim Đan có người phát ra Truyền Âm phù. Nửa ngày sau, mấy đạo cầu vồng kiếm từ xa bay đến, vây quanh bốn phía mây trắng, cùng bay trở về.

Đối mặt với đại trận trượng của Huyền Thiên môn, Lâm Nhất bất vi sở động, chỉ thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với Lan Kỳ Nhi, không gì ngoài tỏ ý an ủi. Hắn có thể cảm nhận được sự áy náy ở sâu trong mắt nàng ta, cũng có thể cảm nhận được một phần kiên quyết trong thần sắc của nàng ta. Mà nàng ta chỉ nắm chặt tay hắn, sợ vừa buông ra là sẽ hối tiếc cả đời.

Càng tới gần Huyền Thiên môn, Lâm Nhất lại càng cảm thấy thản nhiên. Khi không có chuyện gì thì tất nhiên phải cẩn thận, mà khi đại sự lâm đầu, hắn lại chẳng phải sợ gì nữa. Có một thân một mình mới có thể dùng vạn vật phó vạn vật, nếu bỏ đi thân, chẳng phải là vạn vật đều mất sao?

Sớm biết như vậy, việc gì phải tới Chính Dương tông? Vốn một hồi giao dịch nhìn như rất đơn giản, không ngờ thật sự trở thành một cuộc cá cược sinh tử. Chỉ có điều người thua vẫn là mình, người thắng là Chính Dương tông, là Huyền Thiên môn. Không đúng! Lâm Nhất ta nghĩ thông rồi! Hai tiên môn đó có thắng có thua, mà quân cờ để mặc người ta bài bố lại chính là mình!

Lâm Nhất ngồi cong lưng, thần sắc uể oải, chỉ có trong mắt lại đầy vẻ trào phúng.

Đóa mây trắng chậm rãi hạ xuống trước Huyền Quang các của Thúy Vi phong. Mọi người đang ngồi quây thành vòng chắc chờ đã lâu, dưới sự dẫn dắt của chưởng môn và bốn đại trưởng lão, đều đứng dậy, ai nấy sắc mặt vui vẻ.

Bốn vị tu sĩ Kim Đan bàn giao xong, liền lui sang bên. Tiển Phong sau khi tiến lên bái kiến chư vị tiền bối thì đi tới đứng sau lưng sư phụ Dư Hành Tử. Trước Huyền Quang các, người đều chăm chú quan vọng.

Mây trắng tan đi, một nam một nữ sóng vai ngồi dưới đất. Nam mặc áo xanh rách nát, cả người đầy vết máu, sắc mặt tái nhợt, chỉ có con ngươi lạnh lùng cùng với khóe miệng đang nhếch lên là mang theo vẻ bướng bỉnh bất tuân. Mà nữ tử chính là đệ tử Lan Kỳ Nhi của bổn môn, lại đang nắm chặt cổ tay của nam tử, má ngọc phủ sương.

- Lan Kỳ Nhi! Ngươi muốn làm gì?

- Lan Kỳ Nhi, các trưởng bối ở đây, còn không màu chào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.