Vô Tiên

Chương 895: Mệnh trung hữu thì (2)




Hắn quay sang Lan Kỳ Nhi khuyên nhủ:

- Sư muội! Đừng khăng khăng cố chấp nữa! Mau giao tiểu tử đó ra để ta áp giải đi!

Sắc mặt lạnh lùng, Lan Kỳ Nhi không để ý tới Tiển Phong, mà nói với bốn vị trưởng bối sư môn:

- Sư môn có lệnh, Lan Kỳ Nhi tất nhiên là không dám làm trái!

Nói đến đây, nàng ta cúi đầu nhìn người trong lòng, lạnh giọng nói:

- Việc đã đến nước này, ta sẽ cùng chư vị trưởng bối mang Lâm Nhất về Huyền Thiên môn, cũng sẽ do ta tự mình giao cho chưởng môn! Mà Lâm Nhất có thương tích trong người, sẽ do ta trông nom chữa thương, người khác không được hỏi đến.

- Lan Kỳ Nhi, chớ có càn rỡ!

Một vị trưởng bối quát mắng.

Giống như là vô ý, Lan Kỳ Nhi bắt mạch môn của Lâm Nhất, nhẹ giọng nói:

- Không phải Lan Kỳ Nhi ta càn rỡ, mà là Lâm Nhất đã mấy lần liều mình cứu ta! Thân là tu sĩ, phải biết tri ân báo đáp! Vào lúc nguy nan này, ta thủ hộ chữa thương cho hắn cũng là điều nên làm! Huống chi, lúc đi chưởng môn sư bá cũng từng nói với ta, sư phụ ta cũng từng nhiều lần hứa hẹn, mà người họ muốn sắp được dẫn về Huyền Thiên môn, ta có lời muốn nói trực tiếp!

Hành động của Lan Kỳ Nhi có chút dị thường, chỉ cần nàng ta nguyện ý, linh lực trào ra là có thể lấy đi tính mạng của Lâm Nhất đang trọng thương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trong lời đồn, đôi nam nữ này có giao tình rất sâu, mà sự thật như thế nào, e là chỉ có Tiển Phong biết, mà hắn cũng không tiện nói ra vào lúc này.

Bốn vị tu sĩ Kim Đan trao đổi ánh mắt, có người nói:

- Cũng được! Trên đường đi để ngươi chăm nom là được! Có điều đường xá xa xôi, truyền tống trận ở gần đây đều bị hủy rồi, chúng ta nên sớm lên đường thôi!

- Vừa rồi cướp Lâm Nhất từ trong tay mọi người, khí tức của ta có chút không ổn, phải nghỉ ngơi nửa ngày!

Lan Kỳ Nhi giống như là đang cò kè mặc cả.

Đối phương có người nói:

- Không được! Người của Hắc Sơn tông tùy thời sẽ gây khó dễ!

- Hai canh giờ!

Lời nói của Lan Kỳ Nhi càng lúc càng lạnh lùng. Có người nói:

- Nhiều nhất là một canh giờ! Lan Kỳ Nhi, ngươi đừng không thức thời!

Khẽ thở dài một tiếng, Lan Kỳ Nhi đành phải chấp nhận. Nhìn người trong lòng, nàng ta trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Lần này tới Huyền Thiên môn đã bị ép buộc, ai ngờ lại gặp ngươi ở đây? Trước mắt chỉ có thể hy vọng chuyện có chuyển cơ!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nếu là trời cao mượn tay ta để cho ngươi một hồi kiếp nạn, Lan Kỳ Nhi chắc chắn sẽ dùng tính mạng của mình để đồng hành cùng ngươi!

Bốn vị tu sĩ Kim Đan của Huyền Thiên môn canh giữ chung quanh, Tiển Phong muốn mượn cơ hội nói chuyện với Lan Kỳ Nhi, lại thấy nàng ta cứ ôm tiểu tử có diễm phúc sâu kia chẳng thèm để ý tới ai. Trong lòng hậm hực, hắn đành phải phẫn nộ chờ ở bên cạnh.

Lan Kỳ Nhi vẫn nắm lấy mạch cổ tay của Lâm Nhất, chậm rãi đưa linh lực của bản thân vào.

Một kiếm sau lưng Lâm Nhất đâm rất sâu, tạng phủ đều bị thương khiến kinh mạch tổn thương, thương thế rất nặng. Đổi lại người khác, một kiếm này sớm đã xuyên qua ngực rồi, bị thương khó trị. Cũng may là hắn ứng biến nhanh, lại thêm độ kiên cường dẻo dai hơn xa tu sĩ tầm thường, hắn nên mới chống chịu được. Nhưng người tên là Công Dã Mạc này cuối cùng vẫn đuổi theo kịp, lại hạ độc thủ.

Lúc này, linh lực trong khí hải của Lâm Nhất thiếu hụt, một giọt linh dịch đó cũng suy nhược vô cùng, không thể tự chữa thương. Lan Kỳ Nhi đành phải dùng linh lực bản thân để dược lực tan ra, giúp hắn vận chuyển điều trị khí tức. Sau một thoáng, nàng ta hơi lộ vẻ kinh ngạc, nhíu mày suy tư.

Trong cơ thể một tu sĩ Trúc Cơ, sao lại có Kim Đan sinh thành? Nhưng nếu không phải Kim Đan thì đó là gì? Viên châu màu trắng đó chậm rãi chuyển động trong khí hải của Lâm Nhất, còn có quang mang màu vàng nhạt dũng động, rõ ràng là ẩn chứa uy lực khủng lồ. Mà nó lại không liên quan gì tới giọt linh dịch đó mà tự thành một thể.

Không đúng! Một giọt linh dịch này mới là căn bản Trúc Cơ của Lâm Nhất, mà 'Kim Đan' đó rõ ràng là không chịu sai bảo. Nếu không hắn sao lại bị tu sĩ Kim Đan đánh cho bị thương. Trong viên kim đan kỳ dị này ẩn chứa uy lực cực lớn, cho dù là thần thức của mình cũng không dám tới gần.

Lâm Nhất à! Trên người ngươi rốt cuộc còn ẩn chứa bao nhiêu thứ cổ quái! Nếu ngươi có thể sử ra một thành tu vi của 'Kim Đan', sao lại sợ Công Dã Mạc kia chứ, cho dù là hiện tại, ngươi muốn chạy trốn, cũng không ai cả được ngươi!

Lan Kỳ Nhi ngạc nhiên trước sự khác thường trong cơ thể Lâm Nhất, lại cũng đành bất lực. Kim Đan đó tất nhiên không tầm thường, nhưng chưa thật sự hòa thành một thể với khí cơ gân mạch trên người. Dựa vào một giọt linh dịch đó để chữa thương, thật sự là có chút gian nan.

Lâm Nhất, mau tỉnh lại đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.