Vô Tiên

Chương 897: Huyền quang vồ trăng non (2)




Dư Hành Tử đã nhận ra điều gì đó không đúng, lên tiếng quát mắng. Mà sư phụ Trang Vân của nàng ta trong lòng cũng trầm xuống, không quên nói đỡ cho đồ đệ vài câu.

- Xin triệt hồi cấm chế xung quanh để đệ tử nói ra suy nghĩ của mình.

- Khẩu khí Lan Kỳ Nhi lạnh như băng, rất kiên quyết.

Bắt giữ Lâm Nhất vốn là đại hỷ sự của Huyền Thiên môn. Trong Môn sớm đã biết về chuyện này, hôm nay đặc biệt chờ ở đây. Mà hành động này của Lan Kỳ Nhi lại khiến người ta không hiểu ra sao, nàng ta nắm cổ tay đối phương làm gì? Đám người Quảng Tề Tử và Dư Hành Tử trao đổi ánh mắt, gật gật đầu nói:

- Lan Kỳ Nhi, ngươi đây là có ý gì?

- Một người đang trọng thương, một người là đệ tử Huyền Thiên môn. Xin hỏi chư vị trưởng bối, phủ ta và hắn trong cấm chế là ý gì? Lâm Nhất là ta tìm được và mang về sơn môn, chẳng lẽ các trưởng bối còn không tin đệ tử sao?

Lan Kỳ Nhi nhẹ giọng hỏi ngược lại.

Quảng Tề Tử nhìn nhìn xung quanh, gật đầu nói:

- Một khi đã như vậy, bỏ cấm chế đi!

Chưởng môn lên tiếng, liền có người tiến lên làm theo. Dư Hành Tử vốn nên cao hứng, lúc này lại cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước nói với Lâm Nhất:

- Biết độn pháp của ngươi rất cao, hiện tại đã bỏ cấm chế, ngươi phải chăng là muốn thừa cơ bỏ chạy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Đến tới trước Huyền Quang các, sau khi ánh mắt quét một vòng, Lâm Nhất chỉ cúi đầu không lên tiếng. Thấy Lan Kỳ Nhi bức đối phương triệt hồi cấm chế, hắn vẫn thờ ơ. Nhưng Dư Hành Tử nói như vậy rõ ràng chính là đang khi dễ người ta.

- Đỡ ta đứng lên!

Lâm Nhất nhẹ giọng nói. Lan Kỳ Nhi ngẩn ra, vẫn đỡ hắn lên, lại nói:

- Ta còn có chuyện muốn nói...

Lảo đảo đứng dậy, Lâm Nhất hơi có chút kinh ngạc nhìn về phía Lan Kỳ Nhi, thấy nàng vẫn nắm chặt cổ tay mình, còn nói:

- Trước khi đi, chưởng môn sư bá và Dư Hành Tử sư bá đều đã nói, chỉ cần Lâm Nhất giao ra Huyền Thiên tâm pháp sẽ bỏ qua chuyện cũ! Đệ tử cũng đã đưa Lâm Nhất về sơn môn rồi, mong các trưởng bối nuốt lời!

Quảng Tề Tử lại nhìn xung quanh, Dư Hành Tử thì cười lạnh nói:

- Lâm Nhất, giao ra tất cả mọi thứ trên người, cùng với những gì đoạt được ở Huyền Thiên điện, sau khi xem xét xong, Huyền Thiên môn sẽ xử trí! Lan Kỳ Nhi, ngươi đừng có không biết chừng mực, lui ra đi!

- Lời nói của sư đệ rất có lý! Tất cả những gì trên người Lâm Nhất đều là của tổ sư Huyền Thiên môn, phải hoàn trả nguyên vật!

Quảng Tề Tử gật đầu đồng ý. Lời nói của hắn dẫn tới sự hùa theo của mọi người. Cho dù là Trang Vân cũng gật đầu, chỉ là mắt vẫn đầy vẻ lo lắng nhìn chằm chằm đồ đệ của mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trong thần sắc Lan Kỳ Nhi lộ vẻ thất vọng, vẫn lắc đầu nói:

- Trước đây chỉ là muốn Lâm Nhất giao ra công pháp là được. Hiện tại lại bắt hắn giao ra tất cả những gì trên người, còn tiến hành xử trí! Thế không phải là làm khó người ta sao?

- Hừ! Lâm Nhất dĩ nhiên là chắp cánh cũng khó thoát! Xử trí, như thế nào sẽ do các trưởng bối sư môn lên tiếng. Lời nói của ngươi đã là đại nghịch bất đạo rồi, còn không mau lui ra!

Dư Hành Tử sắc mặt trầm xuống, trách cứ.

- Đệ tử cứu được Lâm Nhất cũng tự tay đưa về sơn môn, chỉ mong các trưởng bối sư môn giữ lời, xử sự công bằng. Ai ngờ lại chính là kết cục như thế này, đệ tử cũng bị chụp cho tội danh đại nghịch bất đạo. Nhục nhã gì vậy, chẳng phải sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng sao?

Cả người Lan Kỳ Nhi run lên, vẫn lạnh lùng nhìn đám trưởng bối Dư Hành Tử.

- Lớn mật!

- Làm càn!

- Không ra thể thống gì cả!

- Kỳ nhi, ngươi sao có thể như vậy như vậy?

- ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.