Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 314: Thử thách nhẹ nhàng của Dạ Phong và Vu Thiên (3)




Không quá khó khăn khi để cho Dạ Phong và Vu Thiên hoàn thành thử thách của mình, nhanh gọn và hiệu quả, Bằng vào năng lực ám sát bá đạo của Vu Thiên, ba tên thủ lĩnh khác lập tức bị giết gọn, còn lại một tên tiến vào bên trong phía Dạ Phong cũng bị anh xử đẹp.
“Ký tự”
Cặp mắt màu tím sáng lên huyền bí, chỉ cần hồn kỹ đầu tiên, những dòng chữ như ma quỷ đã ám lấy cơ thể của tên hồn thánh đang bước vào, không di chuyển được, quá bất ngờ, làm thế nào mà hắn ta lại có thể biết được rằng mình sẽ tiến vào bằng đường này?
“Chết tiệt, chết đi”
Bảy cái vòng hồn hoàn sáng lên, vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen, bộ bảy cái hồn hoàn hoàn hảo của tên thủ lĩnh được Cực hạn môn tạo ra, thật bất ngờ khi cái cánh cổng này lại mô phỏng được cả con người bằng da bằng thịt.
Lực lượng hồn lực và phản ứng cảm xúc cũng vô cùng chân thật, Dạ Phong cười lạnh nhìn hắn ta đang muốn bức tốc tiến đến khu vực bản thân.
Nghĩ sao anh lại có thể để cho một con mồi áp sát bản thân được? Quá ngu ngốc đi, không ai dạy cho hắn ta biết việc đối đầu với một hệ khống chế mà không chịu suy nghĩ là điều ngu xuẩn nhất ư?
“Quang minh xiềng xích”
Nhắm mắt lại ngồi im một chỗ, thư thái mà đọc sách, cặp mắt của anh còn lười phải quan sát đối phương, đúng là muốn chiến đấu với địch thì phải vồ lấy đối thủ bằng toàn bộ sức lực, nhưng không phải dùng toàn bộ sức lực có nghĩa là phải tỏ ra nghiêm túc, điều này không dành cho một người có đầu óc, nó chỉ dành cho các trận chiến một chọi một trên một sàn đấu chật hẹp hoặc là cho mấy tên cơ bắp thiếu iot cho não mà thôi.
Chọc tức đối phương và tỏ ra khó lường cũng là một cách để dồn kẻ thù vào lối đi mà mình mong muốn, như vị vương giả hoặc tướng quân, thái độ bễ nghễ của bề cao của anh làm cho tên thủ lĩnh tức chết người, hắn lập tức lao lên muốn tiến vào người Dạ Phong nhưng mà
“Oành”
Từ phía sau một cơn bạo tạc tặng cho hắn một ít xung kích, những sợi xiềng xích nối liền với nhau trói buộc hắn ta lại, sinh mệnh lực đang bị rút đi, từ khi mà Dạ Phong trở thành hồn thánh, quang minh lực và hắc ám lực của anh đã hòa lại thành một, năng lực đến từ ký tự dung nhập vào bên trong quang minh xiềng xích, trói buộc và bộc phát từng phần nhỏ trong cơ thể, không cho đối phương có cơ hội phản kháng.
“A….a”
Trợn mắt lên nhìn Dạ Phong, ngay khi hắn muốn kích hoạt thêm hồn hoàn cấp cao hơn thì đột nhiên cơ thể bị siết chặt, cặp mắt trợn tròn khi bản thân không thể cảm nhận cảm xúc đau đớn đến từ tứ chi và thân thể nữa.

“Cạch”
Cái đầu rơi xuống trong tình trạng trợn trắng mắt, không chút do dự Dạ Phong đã kết liễu đối phương, không cho đối phương suy nghĩ, dụ cho đối phương cảm thấy tức giận, cho đối phương thấy rằng bản thân có thể đối đầu với bản thân, dụ đối phương vào cái bẫy của mình rồi lập tức bóp nghẹt chết hắn mà không một chút nhân từ.
Máu tanh văng lên khắp nơi, tứ chí, thân và đầu bay lên một phần một nơi, mùi huyết tinh làm cho căn phòng sạch sẽ của Dạ Phong trở nên ô uế, một ngọn lửa chứng đựng hai màu quang minh hắc ám thiêu đốt đóng dơ bẩn này thành tro bụi, anh tiếp tục lật sách ra đọc cứ như người vừa giết chết một tên hồn thánh không phải là bản thân vậy.
Lạnh lùng và máu lạnh, không nhân từ, đây là con người của Dạ Phong sau hai năm trời, đối với kẻ thù giờ anh chính thức là tử thần, còn đối với người thân thì anh vẫn là một Dạ Phong của ngày nào, khả năng khống chế cảm xúc quá đỗi bá đạo, cho dù là đám Đình Bảo hay Tôn Vũ trừ Hình Na ra cũng không thể nào làm được như anh.
“Mà, giờ cũng đến lúc đi săn những tên còn lại thôi”
Gập lại cuốn sách, Dạ Phong đứng lên, từ đầu trận đấu và thử thách đến giờ anh chưa phải sử dụng hai hồn kỹ thứ sáu và bảy, chỉ vỏn vẹn năm hồn kỹ đầu tiên với hồn lực của một hồn thánh, không biết bao nhiêu người đã hi sinh trước đôi bàn tay của anh.
Kết hợp với năng lực ám sát bá đạo của Vu Thiên, hai con người có trái tim máu lạnh này quét sạch mọi thứ cản trở trên con đường mà họ đi, không tốn quá lâu thì Vu Thiên cũng hoàn thành thôi, anh cũng nên làm chút gì đó trong thời gian rãnh rỗi này mới được.
Tiến tới khu vực mà hai tên thủ lĩnh còn lại đang lẩn trốn, sau lưng Dạ Phong xuất hiện một đôi cánh chim to lớn, bên trái là màu đen tượng trưng cho tội lỗi, còn bên phải là màu trắng tượng trưng cho sự thuần khiết và vị tha, một con người sống không theo quy luật của tự nhiên, Dạ Phong đang tiến đến và đòi mạng của kẻ thù.
“Nào,…. Sẵn sàng chết chưa?”
Cười nhẹ mà nói, Dạ Phong đưa tay lên, một cuốn bảo điển xuất hiện trong tay anh, võ hồn thích hợp cho một người thích khống chế người khác, bảy cái hồn hoàn xuất hiện, màu vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đỏ, ở hồn hoàn thứ bảy xuất hiện màu đỏ như sự khát máu nuốt chửng đối phương.
Hồn lực tỏa ra kinh người, một màn đen kéo ra bao phủ lấy tất cả, mặc kệ lấy những đòn tấn công bá đạo của đối phương, những cột sáng hoại tử lao vào Dạ Phong nhưng lại đi xuyên qua bên trong lớp màn màu tối, nuốt chửng trong sợ hãi và điên cuồng, Dạ Phong bước từng bước từ từ.
“Vô tận hắc ám”
Đúng vậy, lúc này đây Dạ Phong hóa thân thành tử vong chi thần, quyết định lấy số mệnh của người khác, đây chính là năng lực của Dạ Phong, mọi thứ không hề có một chút sự phản kháng nào hết bị Dạ Phong nuốt chửng, đưa tay lên một cách chậm rãi.
“K… không,,… đừng giết… tôi”
“Đừng… đại nhân xin tha mạng a…..”
“Oành”
Không thèm quan tâm xem đối phương đang nói cái gì, không rãnh hoặc là nói, anh không hề cảm nhận được sự chân thành hay thứ quái quỷ gì từ người bọn chúng, không muốn có hậu quả gì kéo dài Dạ Phong trực tiếng thắp sáng lên hồn kỹ vạn năm đầu tiên của mình.
“Hồn kỹ thứ năm: Âm dương tử cực hoại pháo”
Hồn kỹ đến từ con hồn thú suýt chút nữa hại bọn anh sắp chết từ hai năm trước, giờ nó thành một trong các con át chủ bài mà anh sở hữu, thổi bay và cuốn sạch tất cả, xác của hai tên thủ lĩnh lập tức bị thổi bay không còn để lại dấu vết gì cả.
Chỉ còn để lại một đống tro tàn và một tòa nhà sụp đổ, Thành phố hỗn loạn nơi đầy rẫy những âm mưu xuất hiện, Vu Thiên nhanh chóng trở về bên cạnh Dạ Phong như một cái bóng.
“Xong chưa?”
“Xong xuôi!”
Một bên hỏi một bên trả lời, ánh mắt của hai người chạm nhau rồi nhanh chóng gật đầu, Vu Thiên như một cái bóng còn Dạ Phong khẽ cười mỉm tà dị quay trở về, khí tức trên người anh tản ra và quay trở lại làm một con người bình thường không có nguy hiểm gì, tiếp tục đọc sách và chờ đợi thử thách tiếp theo đang diễn ra.
“Một màn thử thách cực hạn khá vui để giết thời gian đấy”
Cười khẽ, Dạ Phong lại ngồi lên chiếc ghế sofa của mình, gác đùi và ngồi đọc, còn Vu Thiên thì đi chăm sóc lại thanh dao găm của mình, dù là võ hồn nhưng cô vẫn chăm sóc nó thật kỹ càng tiện thể canh chừng xung quanh, dù sao thì cũng an toàn hơn là thả lỏng, nơi này vẫn là bên trong Cực hạn môn a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.