Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 313: Thử thách nhẹ nhàng của Dạ Phong và Vu Thiên (2)




Một chuỗi các nhát chém liên tục đưa tên hồn sư chém thành hơn trăm mảnh, Vu Thiên quả nhiên là người được đào tạo đàng hoàng, cô gái này được cha mẹ của Dạ Phong và Dạ Vũ nhận nuôi từ bé, được giao cho trách nhiệm chăm sóc và bảo vệ cho hai người khi lớn lên.
Từ khi mới lên mười tuổi, sau ba năm thức tỉnh võ hồn thì Vũ Thiên đã không ngừng phải chiến đấu với hồn thú một mình rồi, gia tộc của Dạ Phong đối với cô không khác gì là một món vũ khí hoặc một thứ đồ vật.
Vu Thiên chỉ là một món đồ của gia tộc nhà họ Dạ, sinh mệnh của cô là do gia tộc này cứu lấy vậy nên cô phải hi sinh vì gia tộc, cái tư tưởng đen tối này đã đầu độc và khắc sâu vào trong đầu cô.
Cô chưa từng một lần sống vì bản thân khi còn bé, liên tục không quan tâm đến tình trạng bản thân mà bảo vệ hai người Dạ Phong và Dạ Vũ, dù có bị thương đến mức độ thảm trọng nào nhưng không hề có một câu than vãn, giống như cô không hề có trái tim của một con người vậy.
“Nè, Vu Thiên tỷ, chị sống vì điều gì vậy?”
Cho đến khi câu hỏi này được phát ra từ Dạ Phong, cậu chủ của cô thì Vu Thiên mới ngạc nhiên trả lời, thông thường thì cậu bé này cũng chỉ im lặng cho qua, nhưng sống với nhau lâu dài thì dù là con vật cũng có cảm xúc, Dạ Phong có vẻ không chịu nổi người chị đã luôn bảo vệ mình lại không có một tý lo lắng gì cho bản thân, dù bọn họ có quan trọng nhưng có đến mức vậy không? Cứ như thể bọn họ đang sống cùng với một cỗ máy làm cho Dạ Phong khó chịu.
“Thiếu chủ, tôi sống là để bảo vệ ngài và em gái của ngài, tôi là thứ vũ khí mà thuộc sở hữu của ngài”
Quỳ một gối xuống, Vu Thiên thẳng thắn đáp trả, đó là tất cả những gì có ở trong đầu cô lúc này, không hề có một ý tưởng phản đối hay chống trả, cô nguyện dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ thiếu chủ.
Đã có rất nhiều lần mà Vu Thiên muốn chạy trốn hoặc tự sát, nhưng từ khi gặp gỡ Dạ Phong và Dạ Vũ, dưới tình cảm của hai đứa bé hồn nhiên này, tuy được gia tộc nhà họ Dạ ép buộc vào một số khuôn khổ nhưng không giống như cô, chúng có trái tim là một linh hồn trong sạch, chúng dùng tình cảm để đối xử với Vu Thiên chứ không hề coi cô là công cụ.
Kể từ một lần chiến đấu bảo vệ hai vị tiểu chủ nhân của mình, ngay trong thời khắc sinh tử của bản thân, Dạ Phong và Dạ Vũ lại cứu lấy Vu Thiên, thật là đáng xấu hổ khi một hộ vệ lại được chính chủ nhân bảo vệ trong khi các ngài chỉ là những đứa nhỏ

Bất chấp các vết thương, hai đứa trẻ coi Vu Thiên và trân trọng cô như một người chị thật sự, bọn chúng yêu thích cô và vì vậy Vu Thiên bắt đầu có một suy nghĩ
“A, nếu là vì hai người bọn họ, vậy thì ta nguyện làm một thứ vũ khí cũng được”
Nhưng cái suy nghĩ đó lại làm cho Dạ Phong và Dạ Vũ cảm thấy khó chịu, họ cảm thấy căm tức cái gia tộc đã trói buộc Vu Thiên, so với chính cha mẹ của mình thì Vu Thiên làm bạn và gắn bó với hai người bọn anh nhiều hơn, quan tâm bọn anh nhiều hơn, chăm sóc và bảo vệ bọn anh hơn bất cứ ai hết.
Tất cả điều này Dạ Phong và Dạ Vũ đều biết rõ, rằng bọn họ là những đứa trẻ, là những công cụ mà người lớn muốn sử dụng thôi, thứ thật sự mà bọn họ nên trân trọng là “món đồ” mà người lớn đưa cho, Vu Thiên từ rất lâu đã không còn là một người xa lạ đối với hai cô cậu này nữa, cô là một thành phần gia đình của bọn họ.
“Chị muốn sống vì bọn em cũng được, bởi vì bọn em sẽ không bao giờ chết trước chết đâu, nhưng chí ít hãy quan tâm đến chính mình, bọn em chắc chắn rằng chị sẽ không bao giờ có thể mạnh hơn bọn em trong tương lai nếu như chị không tự lo cho bản thân, phải không? Nếu chị mất đi thì ai sẽ bảo vệ cho bọn em? Vu Thiên tỷ?”
Hiểu rõ được con người trước mắt này lấy sự an toàn của bọn họ làm đầu, sống vì bọn họ hay sống vì cô cũng được, miễn là bọn họ còn sống thì cô cũng còn sống, chỉ cần thứ tình cảm này có thể với tới Vu Thiên thì một ngày nào đó cô cũng sẽ hiểu ra.
Quay trở lại với khu vực bên trong Cực hạn môn, có khá nhiều con hồn thú muốn tiến vào nhưng lập tức Dạ Phong tiêu diệt trước khi nở trứng, Vu Thiên sau khi thu thập thông tin rồi quay trở về, cô đi trong im lặng và về trong im lặng, như việc cô trở lại Dạ Phong lại nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Tình hình?”
“Hai thông tin thu thập được, một thông tin nói dối nên chị đã đưa hắn giết chết, sẽ không có thêm thông tin từ tên đó, ánh mắt chị cho biết rằng như vậy!”
“Khu vực này được bao phủ bởi 23 khu vực nhỏ, chúng ta đã tiêu diệt được 17 khu vực và các đầu não, né tránh được các cái bẫy và đi lệch với lối suy nghĩ của 6 thủ lĩnh khu vực còn lại”
“Các thủ lĩnh bao gồm F3, F8, F12, V4, V10, V14, thực lực và năng lực nằm trong khoảng phạm vi từ hồn đế đến hồn thánh, không loại trừ có tình trạng trong đó có một hoặc nhiều hơn một tên là hồn đấu la”
“Đây là bản đồ cần thiết để tiến hành xử lý”
Chỉ một câu hỏi của Dạ Phong mà Vu Thiên đã cung cấp toàn bộ thông tin cần thiết, cô biết rằng Dạ Phong cần những gì và quan tâm những gì, từ khi trở về từ Sử Lai Khắc học viện thì anh như lột xác, điều này cô hoàn toàn biết rõ, bây giờ một con quái vật đã nắm giữ mọi thông tin cần thiết sẽ đối đầu thế nào với những mục tiêu này đây.
“Chị làm tốt lắm, Vu Thiên, xử lý bên F8, V10 và F12, ba tên còn lại em sẽ hoàn thành, có khả năng bên chị sẽ xuất hiện hồn đấu la với một lực lượng lâu la khá lớn, sẵn sàng để chiến đấu với tình trạng nguy hiểm đi”
“Còn lại em chắc ăn sẽ có một tên sắp lao tới đây, hai người còn lại thì cũng sẽ rục rịch hành động nếu các đối tượng có thể liên minh khác di động, vậy thì… hộ vệ của em, giúp em được chứ?”
Cười cười mà phân bố, Dạ Phong bình tĩnh mà phân bố công việc cho Vu Thiên, chỉ cần lướt qua một cái là anh nhận ra trọng điểm và tiếp tục chờ đợi, anh là một khống chế hệ hồn sư chứ không phải cường công, thật ngu nếu rời khỏi sở trường của mình.
“Vâng”
Lập tức gật đầu và biến mất, Dạ Phong lại tiếp tục đọc sách và chờ đợi cho những con mồi tiến đến, lần thử thách này đối với hai người bọn anh thật sự là rất dễ dàng, không giống với bốn người Đình Bảo và Dạ Vũ, Tiêu Linh, Tôn Vũ, bọn anh là những người có cực kỳ nhiều kinh nghiệm trong các lĩnh vực sinh tồn này, Cực hạn sinh tồn? chỉ bằng một Cực hạn môn không hoàn chỉnh này không hề làm gì khó được bọn anh, đây chẳng qua chỉ là giết thời gian trong khi chờ đợi đám nhóc phát triển thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.