Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 315: Tầng hai và ba, thử thách bản thân




Tất cả mọi người đã hoàn thành thử thách Cực hạn sinh tồn trong vòng hai tuần, tiếp theo tất cả mọi người lập tức bị cưỡng ép triệu hoán tới một thế giới riêng của cực hạn môn, lúc này mọi người vẫn chưa gặp lại nhau, kể cả các cặp đi chung giờ cũng tách ra, sáu người, mỗi người tiến vào một căn phòng màu trắng sáu mặt không có bất cứ thứ gì, trống không.
“Đây là, thử thách tiếp theo bắt đầu rồi?”
Đình Bảo ngạc nhiên khi nhìn thấy vị trí của mình bị thay đổi, mới trước đây không lâu cậu còn đang phải vật lộn với ảo ảnh sa mạc, vậy mà giờ cậu lại tiến vào bên trong một khu vực khác.
Có kinh nghiệm từ những lần trước, Đình Bảo lập tức lắc đầu lấy lại tinh thần, ngưng tụ hồn lực để đảm bảo cho mọi tình huống sắp xảy ra là như thế nào.
“Kẻ thách thức, đây là lần thứ ba mà ngươi tham gia, cũng là lần cuối cùng ngươi được nhận chúc phúc từ cực hạn môn, thử thách tiếp theo là sự kết hợp của tầng hai và tầng ba”
“Căn phòng mà ngươi tiến vào là một căn phòng trống không, tại nơi đây ngươi sẽ thách thức thực lực và sự sáng tạo”
“Tất cả những gì ngươi cần làm là chiến đấu và chiến thắng người sắp xuất hiện trong căn phòng này bằng mọi thứ ngươi đang có và ngươi sẽ có, tận dụng mọi thứ để chứng minh với Sinh Tử chi thần bọn ta thấy được quyết tâm của ngươi nào!”
Âm thanh hào hùng, lúc thì thánh thiện như Sinh mệnh chi thần, lúc lại vô cùng âm độc tàn ác như Tử vong chi thần, luật lệ đã được thứ âm thanh này giải thích, trong căn phòng này, không giới hạn thời gian, chỉ cần đánh thắng được đối thủ sắp xuất hiện là Đình Bảo sẽ vượt qua?
Dễ dàng? Không, không hề dễ tý nào đâu, số tầng tăng lên không có nghĩa là thách thức cũng khó lên, nhưng mà gộp hai thách thức với nhau thành một thì có phần nguy hiểm đấy, có phải là vì đây là lần thách thức thứ ba của cậu ở nơi quái quỷ này mà trở nên như vậy?
“Kẻ thách thức! đã chuẩn bị xong chưa?”
Âm thanh lại một lần nữa vang lên, giờ nó lại cực kỳ bình thản giống như đang chơi đùa với Đình Bảo vậy, đồng thời ngoài cậu ra thì năm người còn lại cũng nghe được một âm thanh như vậy.
Đồng dạng là một căn phòng trống, tại năm khu vực khác nhau, các đồng bọn của Đình Bảo đang đứng chuẩn bị để tiếp nhận thử thách, bất cứ ai cũng nhận ra thử thách lần này không hề đơn giản như họ nghĩ, gộp hai tầng thử thách lại làm một hơn nữa tách hết tất cả từng người ra, thật không biết cái Cực hạn môn này đang muốn làm gì?

Duy nhất có một người vẫn rất bình tĩnh đối đầu, đó chính là Dạ Phong, cánh cửa mà anh bước vào khác hoàn toàn với tất cả mọi người, không hề có âm thanh nào nói với anh như vậy cả, trong căn phòng của anh có hai vị khách không biết từ đâu đến, một vị xinh đẹp tỷ tỷ, một vị cũng cực kỳ soái ca ca, hai người nếu chỉ nhìn từ diện mạo mà nói thì chỉ có tầm độ tuổi chưa đầy ba mươi, tuy chỉ cao hơn Vu Thiên một tý nhưng từ diện mạo lại có một vẻ thấu hiểu tất cả.
“Xin chào, hài tử”
Vị tỷ tỷ xinh đẹp màu trắng rất hiền hòa mà chào hỏi Dạ Phong, cô giống như một người mẹ mang đến sinh mệnh cho con người, mái tóc dài màu bạch kim lẫn chút màu vàng, sinh mệnh lực tỏa ra từ người cô gái rất dồi dào nhưng lại cực kỳ êm dịu, như dòng sữa mẹ cho những đứa trẻ sơ sinh vậy làm con người ta không khỏi tháo bỏ sự đề phòng khi đối mặt cô.
Còn anh chàng soái ca ở bên cạnh vị tỷ tỷ này mang một khuôn mặt lạnh lùng và khí tức tử vong, mái tóc màu và cặp mắt màu đen thuần, có một chút nét gì đó khá giống với Dạ Phong nhưng lại như ẩn như hiện không giống lắm, không hiểu sao nhưng có một chút cảm giác mơ hồ giữa hai người bọn họ
Khí tức tỏa ra từ người con trai này như muốn nuốt chửng tất cả, một cảm giác đáng sợ với nguồn hồn lực tưởng chừng như vô tận, uy áp như có như không lại có thể làm cho Dạ Phong sau khi trở nên mạnh đến như vậy vẫn có chút chịu không nỗi.
Sinh mệnh chi lực và Tử vong chi lực, hai nguồn lực lượng tưởng chừng như đối lập nhau lại vô cùng hài hòa giữa hai con người này, mà cũng không rõ hai người này có thật sự là con người hay không, nhưng sự tương tác và giao hòa giữa lực lượng sinh mệnh và tử vong này khiến cho Dạ Phong phải trợn mắt lên ngạc nhiên.
“Trình độ điều khiển sinh mệnh và tử vong lực thật cao, trong cuộc thử thách lần này, hai người là đối thủ của ta?”
Rất bình tĩnh mà đối đáp, Dạ Phong gật đầu một cái trả lời cho vị tỷ tỷ xinh đẹp, nhưng mà không có vì khí tức hiền lành từ người cô phát ra hay sự thân thuộc đến từ bọn họ mà thả lỏng cảnh giác, bên trong này nếu không cẩn thận thì mọi thứ có thể sẽ bị lật kèo ngay lập tức, Dạ Phong trong lòng nhíu mày nhưng ở bên ngoài vẫn rất cẩn thận.
“Ngu xuẩn”
“Phụt,… hah ha ha ha ha”
Vị đại ca tóc đen này lạnh lùng phun ra hai chữ, còn vị tỷ tỷ thì rất là khó khăn để nhịn cười, cô không tài nào chịu nỗi nhìn cảnh đứa nhóc này đang cố tỏ ra người lớn như vậy, đã lâu lắm rồi bọn cô mới gặp lại và nói chuyện với một người ở Đấu La Đại Lục đấy.
“Có chuyện gì?”
Không hiểu lý do vì sao mình lại bị người khác cười, nhưng mà ngay trước mặt bị phun ra một câu chửi ngu xuẩn vào mặt thì dù có là ai cũng cảm thấy có một phần khó chịu, đặc biệt còn là từ một người không quen biết trực diện phun ra, Dạ Phong bây giờ đang rất muốn nổi máu mà lao lên tấn công.
Hồn lực quang minh và hắc ám từ người Dạ Phong tỏa ra, nhảy bật lùi về vài cái tiến nhập vào sâu bên trong căn phòng màu trắng, bảy cái hồn hoàn hiện lên để tượng trưng cho thực lực của mình, màu đỏ máu của cái hồn hoàn thứ bảy như muốn nuốt chửng tất cả…. nhưng mà trước mặt hai người này, uy áp của anh không hề có tác dụng?
“Nhóc con, đừng làm chuyện thừa thải”
Một tay đưa ra phẩy nhẹ, toàn bộ năng lực và hồn lực của Dạ Phong bị thổi bay làm anh trừng mắt ngạc nhiên, ngay khi muốn một lần nữa chiến đấu thì anh chợt nhận ra hồn lực của mình ấy vậy mà không triệu hồi được?
“Hiện tại các bạn của nhóc đang tiến hành thử thách bản thân, vòng này là vòng thứ hai kết hợp với vòng thứ ba của mỗi người nên nó đặc biệt khó, riêng đối với con thì không cần tham gia vào vòng này, chúng ta có thể nói chuyện một chút chứ?”
Đưa hai tay lên vỗ nhẹ, vị tỷ tỷ phóng thích một nguồn năng lượng cao cấp hơn cả hồn lực, hay nói cách khác là… thần lực? Toàn bộ căn phòng biến mất, xuất hiện lại trước mặt Dạ Phong là một ngôi nhà ấm cúng, nơi mà có rất nhiều cuốn sách dày cổ được trưng bày ở đây, mùi hương ấm áp này làm cho cả Dạ Phong và vị đại ca tóc đen lạnh lùng này đều thoáng trở nên bình tĩnh lại.
“Ha ha, giống nhau thật đấy”
Cười cười, cô gái khẽ vuốt tóc mình, ba cái ghế hiện lên sau lưng mỗi người, vị tỷ tỷ ngồi xuống, Dạ Phong thấy vậy cũng ngồi theo, hiện tại thì anh chưa hiểu tình hình đang xảy ra là gì nhưng trước tiên thì cứ nói chuyện đã, bọn họ cũng không giống người muốn hại anh nhưng..
“Không cần đề phòng đâu, nhóc con, đảm bảo an toàn là tốt, ta thưởng thức, nhưng đây là lần thứ ba rồi đấy, tin ta cho ngươi ăn cám không?”
Ánh mắt màu đen lóe lên, vị đại ca tóc đen có chút nổi cáu trước hành động của Dạ Phong, bộ bọn họ trông giống kẻ xấu lắm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.