Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 447: Kết cục bi thảm






Đế Vũ càng nhìn càng hài lòng, hai tiểu mỹ nhân này đẹp như vậy, nếu ca ca hắn thích thì sẽ nhường cho ca ca một người. Tuy rằng tu hành võ đạo mới là chuyện quan trọng nhất, nhưng cũng không thể thiếu mỹ nữ, cuộc sống như thế mới thú vị chứ.

Đế Vũ là người nắm trong tay hàng vạn hàng nghìn sủng ái, hắn vốn là kẻ không sợ trời không sợ đất, cho dù là ở thành Tiên Võ này thì cũng không thèm thu liễm chút nào. Bởi vậy khi thấy Vân Mộng Di hắn mới đùa bỡn mà không nghĩ tới đối phương lại dám vũ nhục hắn, thực sự muốn chết, vậy ta sẽ cướp người. Mạc Khuynh Thành này vô cùng xinh đẹp, đương nhiên Đế Vũ cũng biết có lẽ xuất thân của đối phương không tầm thường nhưng hắn không quan tâm.

Gia tộc Đế thị thân là một trong bảy gia lớn ở Hoàng Cực Thánh Vực, không có mấy người có thể khiến hắn phải sợ hãi.

Cho dù chọc tới nhân vật là Thánh tử Thánh nữ hắn cũng không quan tâm. Ca ca hắn là Đế Thí, có Thánh tử Thánh nữ nào có khả năng so sánh được với hắn. Huống hồ hắn thấy bản thân mình cũng không thua kém gì mấy đám Thánh tử Thánh nữ kia.

Thiên phú của hắn vốn cũng không kém hơn so với ca ca Đế Thí của hắn bao nhiêu, sớm muộn gì cũng sẽ thành nhân vật thiên kiêu trấn áp thời đại, chẳng qua bây giờ hào quang của hắn đang tạm thời bị ca ca của hắn che lấp mà thôi.

Trong khi đó thì phía bên này, Tần Vấn Thiên mới vừa gặp lại đám huynh đệ, trong lòng vốn vô cùng cao hứng, nay Đế Vũ lại nói một câu làm cho hắn cụt hứng.

Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn qua, hắn thấy trong con mắt Đế Vũ lộ ra tia sáng lạnh lẽo thì trong phút chốc, trong đôi mắt Tần Vấn Thiên cũng tràn ngập sự chết chóc đáng sợ, tia chết chóc này đã bao phủ toàn thân Đế Vũ, khiến cho Đế Vũ phải nhướng mày. Lúc này mới đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên bên cạnh Mạc Khuynh Thành.

- Ngươi muốn giết ta ư.

Sắc mặt Đế Vũ lạnh lùng, ngạo nghễ nói:

- Thật là buồn cười, người như ngươi không xứng với vị Tiên tử tỷ tỷ này, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy mà bị ngươi làm vấy bẩn thì thật là đáng tiếc, sau này ta sẽ chăm sóc vị Tiên tử tỷ tỷ này thật tốt.


Sắc mặt Mạc Khuynh Thành cũng tràn ngập lạnh lẽo. Bản thân Đế Vũ hắn biết rõ mình đang nói cái gì, đây là đang cố gắng chọc giận bọn họ. Cơn lạnh trong mắt Tần Vấn Thiên càng nồng, chỉ thấy hắn bước chân ra, trong tay xuất hiện một thanh kiếm dài. Thanh kiến này chỉ là một binh khí tầm thường, không có hơi thở quá mạnh mẽ.

Phàm Nhạc thấy Tần Vấn Thiên đi tới thì ngay tức khắc nhường đường. Sau khi nhìn sát ý trong mắt Tần Vấn Thiên, trong lòng tên mập run rẩy. Hắn hiểu rõ sự điên cuồng của Tần Vấn Thiên, năm đó khi còn ở Đại Hạ, Tần Vấn Thiên vì Mạc Khuynh Thành mà kéo kiếm mười vạn dặm, huyết tế Yêu kiếm rồi một kiếm bổ ra chém vào điện Đan Vương. Đó hoàn toàn là hành động liều mạng điên cuồng, Mạc Khuynh Thành chính là vảy ngược của hắn. Xem ra tiểu tử đối diện này sẽ xong đời nhưng hắn vẫn còn cười được.

- Thiên Cương cảnh tầng năm.

Đế Vũ nhìn Tần Vấn Thiên tới gần, đám cường giả ở sau lưng Đế Vũ muốn lao lên nhưng Đế Vũ đã vươn tay ngăn bọn họ, lại mở miệng nói:

- Các ngươi cứ đứng nhìn là được, ca ca ta có thể vượt hai cảnh giới giết người dễ dàng, ta cũng có thể làm được như vậy, hôm nay lấy máu người này để ta bắt đầu hành trình Tiên Võ Giới đi.

Đám người sau lưng Đế Vũ liền dừng bước lại, cũng không có ai ra tay vì bọn họ biết tuy tiểu thiếu gia điên cuồng ngang ngược nhưng thiên phú thực lực lại cực cao. Nay chiến đấu với cường giả có tu vi Thiên Cương tầng năm, cũng không có áp lực quá lớn, dù không địch lại cũng có thể trở ra bình yên, huống hồ còn có bọn họ ở đây.

- Ngươi có chết ở trong tay ta thì hi vọng Tiên tử tỷ tỷ cũng đừng hận ta, nếu nàng không cam tâm tình nguyện thì ta cũng chỉ có thể dùng sức mạnh, như vậy thì không hay đâu.

Đế Vũ nhìn Tần Vấn Thiên đi từng bước tới mà vẫn nói lời cuồng vọng như trước. Lời nói của hắn cực kỳ chói tai làm cho mọi người xung quanh cảm thán không hổ là tiểu tổ tông của Đế gia, thật đúng là không kiêng kỵ gì, ngay cả ở thành Tiên Võ này cũng vậy.

Phía sau Đế Vũ có bóng dáng hung cầm xuất hiện, thân thể nó tràn ngập ánh sáng màu xanh, rực rỡ không gì sánh được rồi lại lộ ra khí thế hung ác ngập trời giống như là quái vật vậy.

Tần Vấn Thiên đi từng bước tới, trong nháy mắt hắn chỉ còn cách Đế Vũ một trăm mét, khoảng cách như vậy chỉ trong nháy mắt là hắn có thể đến nơi.

- Ngươi muốn chết.

Tần Vấn Thiên phun ra một lời lạnh lẽo, trong giây lát, bóng người hắn biến mất, chỉ để lại ảo ảnh trong không gian. Đám người quan sát chỉ thấy được đoạn cuối của ảo ảnh, tay Tần Vấn Thiên cầm kiếm dài, đâm thẳng về phía Đế Vũ.

Trong khoảnh khắc lao kiếm ra, Đế Vũ cảm thấy mắt tối sầm rồi trước mắt xuất hiện một vùng không gian màu máu với huyết quang vô tận lao về phía hắn, muốn lấy mạng của hắn.

- Không ổn rồi.

Sắc mặt đám người phía sau Đế Vũ ai nấy đều kinh hãi, tốc độ của một kiếm này quá nhanh, nhanh đến mức khiến bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi. Tuy thậm chí giọng của họ còn chưa kịp truyền ra thì kiếm cũng đã đến gần đầu Đế Vũ. Uy lực của kiếm dài với loại tốc độ này, không thể nghi ngờ là tiểu thiếu gia sẽ không kịp né tránh và ngăn cản được.

Một kiếm này có thể lấy được tính mạng người ta.

- Cứu ta.

Đế Vũ gào lên một tiếng, trong nháy mắt ánh sáng màu xanh đã bao lấy toàn thân hắn. Thân thể hắn nhảy vọt lên giống như một con chim xanh khổng lồ, trong phút chốc đã bay thẳng lên không trung, tốc độ nhanh đến cực hạn của hắn.

- Ầm...


Truyền ra một tiếng vang nhỏ, thân thể chim lớn màu xanh dừng trong không trung rồi lập tức lại bị đánh bay ra ngoài. Lúc này trong miệng Đế Vũ phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, xem ra chấn động công kích đã vào cơ thể, như đã đánh nát lục phủ ngũ tạng của hắn rồi.

Nhưng trong mắt Đế Vũ lại hiện lên một tia vui mừng, suýt chút nữa thôi, chỉ suýt một chút nữa thôi là hắn đã xong đời rồi. May mà có Thanh Bằng chi thuật với tốc độ nhanh như tia chớp nên hắn đã tránh khỏi việc bị một kiếm đâm xuyên qua yết hầu.

Kiếm dài kia chỉ đánh vào ngực của hắn, tuy rằng đánh hắn bị thương nhưng vẫn còn mạng.

- Thần binh!

Ánh mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một tia sắc bén, hắn biết rõ uy lực một kích của mình. Nếu như đánh trúng đối phương, cho dù Đế Vũ có tu vi Thiên Cương tầng ba có phòng ngự ngập trời cũng sẽ bị kiếm dài xuyên qua mà đánh vỡ lục phủ ngũ tạng. Nhưng vừa rồi kiếm dài đã bị chặn lại, xem ra trên người đối phương có mang áo giáp thần binh vô cùng mạnh, có thể chống đỡ được một kiếm của hắn.

- Ta muốn ngươi sống không bằng chết.

Đế Vũ gầm lên một tiếng nổi giận, mắt đầy hung quang. Hắn bị Tần Vấn Thiên dùng một kiếm đẩy lui, vừa vặn những cường giả khác cũng nhao nhao chạy tới, không ai dám lơ là chút nào.

- Điên rồi, người này là ai, hắn lại thật sự dám giết Đế Vũ.

Ánh mắt của đám người phía xa đều ngưng đọng lại, đây chính là Đế Vũ, là tiểu tổ tông của Đế gia trong bảy đại gia tộc. Đế Vũ còn là một trong hai song kiêu của Đế Thị, rồi lại là đệ đệ ruột của Đế Thí. Nếu như Tần Vấn Thiên giế t chết đối phương, có lẽ Đế thị sẽ không tiếc tất cả mà giết hắn.

- Suýt chút nữa thì phát kiếm kia đã g iết chết Đế Vũ, đây cũng không phải là chuyện đùa, thực lực người này rất lợi hại.

Trong lòng ai nấy đều rung động. Trong khi đó con ngươi đám người Phàm Nhạc đều phát sáng. Người này đúng là bi3n thái, sau khi bọn họ đi ra từ trong hoàng lăng Đại Hạ đã trải qua rất nhiều ma luyện, thậm chí còn bước chân vào tuyệt địa của Hoàng Triều Đại Hạ, đã trải qua một trận đại nạn ở đó và đương nhiên cũng gặp may. Từ đó thực lực của mỗi người đều đã tăng lên rất nhiều nhưng có lẽ so với Tần Vấn Thiên thì vẫn có chênh lệch. Một kiếm kia của Tần Vấn Thiên cực kỳ kinh diễm.

Đế Vũ nhổ ra một búng máu rồi đưa mắt nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên. Nếu như không phải vừa rồi Thần binh phòng ngự của hắn đã hóa giải phần lớn sức mạnh thì một kích kia dù không xuyên qua thân thể của hắn thì cũng đánh chết hắn. Trong khi đó, vừa rồi hắn còn ngông cuồng nói muốn giết Tần Vấn Thiên, tình thế tương phản như vậy sao lại không khiến sát niệm của hắn nổi lên ngập trời.

- Bây giờ ta đổi ý, sau khi gi ết chết các ngươi, ta sẽ hung hăng chà đạp hai nữ nhân này, chà đạp đến chết.

Đế Vũ nhìn chằm chằm vào Mạc Khuynh Thành và Vân Mộng Di, trong ánh mắt lộ ra sự lạnh lẽo ác độc.

Tâm niệm của Tần Vấn Thiên vừa động, trường thương biến mất, thay vào đó là Xích Ma Kích xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn. Mạch máu trong người sôi trào, trong tròng mắt có ánh sáng yêu dị đáng sợ, trong phút chốc bóng người hắn lại biến mất lần nữa. Chỗ mi tâm của Tần Vấn Thiên như có chùm sáng đáng sợ b ắn ra rồi chui vào trong đầu Đế Vũ. Bỗng chốc trong đầu Đế Vũ bị một vùng Mộng Ma Chi Cảnh chiếm cứ, hắn vội giận dữ hét:

- Giết hắn, giết hắn đi.

Đám cường giả bên cạnh Đế Vũ không nghĩ tới việc Tần Vấn Thiên lại điên cuồng như vậy, vẫn lao lên để giết Đế Vũ. Chỉ thấy trên người bọn họ có hơi thở đáng sợ bùng phát, trong phút chốc tất cả đều ra tay công kích Tần Vấn Thiên, muốn ngăn không cho Tần Vấn Thiên giết Đế Vũ.

- Ầm...

Nhưng trong nháy mắt, Tần Vấn Thiên lại hóa thành ảo ảnh lao về một phương hướng khác.

- Cẩn thận phía trên.


Một vị cường giả vừa thét xong thì đã thấy Xích Ma Kích đâm từ trên không xuống, muốn đâm vào đầu Đế Vũ.

- Cút.

Một người phóng về phía Tần Vấn Thiên, như có một luồng bảo quang xuất hiện, sau đó bảo quang biến ảo thành một con hung cầm lao vào người Tần Vấn Thiên.

- Ong!

Trong khoảnh khắc Xích Ma Kích vừa ra thì trong tay Tần Vấn Thiên đã trống không, Xích Ma Kích như đã biến mất, mất dấu vết trong hư không nhưng bảo quang hung cầm lại bị đánh nát. Tiếp theo đó thân thể cường giả có tu vi Thiên Cương tầng sáu đỉnh phong trước mặt Tần Vấn Thiên bị xuyên qua, máu tươi văng ra tung tóe do có một sức mạnh kinh khủng đâm xuyên qua trái tim hắn. Đó là một thanh Phương Thiên Họa Kích.

- Không...

Người này gào thét một tiếng.

- Tiểu thiếu gia mau trốn đi.

Có giọng người nào đó gào lên, Xích Ma Kích xuyên qua cơ thể của người đó xong thì chưa dừng lại mà tiếp tục đâm về phía Đế Vũ. Cường giả kia chỉ còn một hơi cuối cùng, gương mặt lộ vẻ dữ tợn, hắn cố gắng lao ra để kéo theo Xích Ma Kích đang xuyên qua thân thể hắn nhằm thay đổi hướng đâm của nó. Lưỡi kiếm sắc bén của Xích Ma Kích cắt đứt thân thể hắn, để hắn đau đến không sống nổi, nhưng hắn biết mình sẽ chết, mà có chết cũng không thể để cho Tần Vấn Thiên giết được Đế Vũ. Người này muốn lôi Tần Vấn Thiên chôn cùng.

- A...

Lúc này lại có một tiếng hét thảm truyền ra làm rung động màng nhĩ của tất cả cường giả đang bảo vệ Đế Vũ, đó là tiếng của Đế Vũ.

Đám người kia chỉ thấy trên vai Đế Vũ có một thanh Xích Ma Kích c ắm vào, trong phút chốc toàn thân hắn đầm đìa máu, bộ dạng vô cùng thê thảm.

Hầu như ngay lúc bị công kích, Đế Vũ cũng lấy ra một sợi lông đuôi chim, trên lông chim có mang theo ánh sáng màu xanh đáng sợ, ánh mắt hắn lộ vẻ điên cuồng. Đế Vũ cầm lông đuôi vạch vào hư không, ngay tức khắc thân thể của vị cường giả nằm giữa hắn và Tần Vấn Thiên bị cắt đứt. Ngay khi lông chim xuất hiện, Tần Vấn Thiên đã cảm nhận được một hơi thở đáng sợ, khi lông chim cắt đứt thân thể cường giả trước mặt thì trong nháy mắt bóng người Tần Vấn Thiên cũng biến mất, đồng thời hắn cũng rút Xích Ma Kích ra.

Điên, đây là điên rồi.

Đoàn người kia trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này. Đế Vũ muốn dùng người này để thử xem sức chiến đấu của mình nhưng lại không nghĩ tới người này không thể chấp nhận được việc hắn ta vũ nhục thê tử của mình, nên ra tay muốn mạng Đế Vũ, không cần biết ngươi có thân phận gì, trong ánh mắt quả quyết của Tần Vấn Thiên chỉ lộ ra một chữ, đó chính là giết.

Ngay lúc này, bộ dạng của Đế Vũ cực kỳ thê thảm, máu từ vai hắn chảy ra ròng ròng, vai phải rũ xuống, cánh tay buông thõng, toàn bộ kinh mạch bên trong cơ thể như bị vỡ nát, gây ra từng cơn đau đớn khiến cho Đế Vũ liên tục phát ra mấy tiếng kêu thảm thiết, từ nhỏ đến lớn hắn đều là con cưng của trời, được nhiều người vây quanh, có khi nào phải thê thảm như vậy!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.