Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 2: Chuốc vạ vào thân




“Anh là ai? Mau buông tôi ra!”
“Đợi lát nữa thôi, tôi sẽ cho em biết tôi là ai?”
Người đàn ông thân hình cao to ấy lúc cúi đầu nói, hơi nóng từ miệng phả lên người Đường Tinh Khanh, khiến cô chỉ thấy ngứa cổ thôi.
Trời ạ, tình huống gì thế này? Người đàn ông này muốn làm gì!
“Khốn nạn, anh muốn làm gì, mau buông tôi ra!” Đường Tinh Khanh giãy dụa muốn trốn ra khỏi lòng người đàn ông đó.
“Tốt nhất em nên ngoan ngoãn đi!” Người đàn ông giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ thon dài của cô, giọng nói khàn khàn lại êm tai của anh ta không khỏi khiến người ta phải mê mị.
Đường Tinh Khanh rùng mình một cái, cho dù có chưa trải qua chuyện đời thì cô cũng có thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra lúc này.
“Nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ liều mạng với anh, khốn nạn, mau buông tôi ra!” Đường Tinh Khanh giãy dụa người.
“Liều mạng với tôi, em tính làm gì?” Đông Phùng Lưu nhíu mày, ngữ khí đầy khôi hài.
Không đợi Đường Tinh Khanh kịp trả lời, Đông Phùng Lưu ngả người về phía trước, ép cô vào góc tường.
Đường Tinh Khanh hoang mang, vừa định kêu lên liền bị người đàn ông giơ tay ra kéo cô lại, trực tiếp bế cô lên ném xuống giường.
Đường Tinh Khanh như con cá chép giãy nảy lên đang định trở mình lại để rời đi, ngờ đâu cơ thể nặng trĩu của người đàn ông đè xuống, khiến cô không thể thoát ra được, không còn sức để phản kháng lại nữa.
Người đàn ông bỗng nhiên hôn lên, nuốt hết mọi tiếng la hét của cô lại...
Sau đó...
Cố nuốt nước mắt, Đường Tinh Khanh phẫn nộ trừng mắt lên nhìn anh ta, cố mượn ánh sáng qua rèm cửa đang vắt lên để nhìn cho rõ dáng vẻ người đàn ông trước mặt nhưng vì quá tối nên chẳng nhìn thấy gì, chỉ mơ hồ cảm nhận được anh ta là một người đàn ông mạnh mẽ và ngang ngược lạ thường.
“Anh rốt cuộc là ai, tại sao lại làm vậy với tôi?”
“Ha ha...” Người đàn ông cười nhẹ, một tay anh ta nhẹ nhàng xoa lên hai má cô: “Đúng là thú vị, phản ứng ban nãy cũng không tồi đâu!”
“Bốp!” Đường Tinh Khanh đánh bay cái tay không an phận của người đàn ông, lết từ trên giường rồi ngồi dậy, căm phẫn thét lên: “Tôi hỏi anh rốt cuộc là ai!”
“Lấy lòng tôi đi, tôi sẽ nói cho em tôi là ai!” Đông Phùng Lưu nói rồi, giơ tay ra định kéo Đường Tinh Khanh đến bên cạnh mình.
Vô liêm sỉ! Kẻ cặn bã!
“Khốn nạn, ai thèm lấy lòng anh chứ!” mò mẫm rồi túm lấy quần áo bị rơi dưới đất, Đường Tinh Khanh ôm chặt lấy người.
Dù có thế nào thì giờ cô cũng nhất định phải trốn ra ngoài, tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại đây nữa!
Dường như đã đoán được ý nghĩ trong lòng Đường Tinh Khanh, người đàn ông bật cười, trong giọng nói còn mang theo chút pha trò và trêu chọc: “Em nghĩ em có thể thoát được ra ngoài sao? Cô gái, anh khuyên em tốt nhất nên bỏ cái ý định ngu xuẩn ấy đi!”
Tay người đàn ông vuốt ve đôi môi mỏng của mình, cười gian ác, tiếp tục nói: “Dáng vẻ hung hãn đó không hợp với em đâu, em giống như vừa nãy đáng yêu hơn nhiều...”
Lời anh ta, ý vị sâu xa......
“Khốn nạn!”
Đường Tinh Khanh gào thét lên, tuy bên ngoài trông cô có vẻ mềm yếu nhưng cô không phải là một cô gái yếu đuối đến trói gà cũng không chặt, trong cơn thịnh nộ, Đường Tinh Khanh tiện tay túm lấy cốc nước cạnh người rồi quăng mạnh về phía anh ta.
Trong bóng tối, người đàn ông có thể dễ như trở bàn tay mà tránh được cốc nước nguy hiểm ấy, rướn mày lên định tiếp tục trêu đùa Đường Tinh Khanh nhưng anh ta còn chưa kịp nở nụ cười thì phần bụng bỗng nhiên truyền đến cơn đau dữ dội.
“Cô gái, em lại dám...”
“Có gì mà tôi không dám chứ!” Đường Tinh Khanh ngắt lời anh ta, thu chân lại, nghe tiếng rên rỉ rầu rĩ của anh ta một cách thỏa mãn, cô đột nhiên nói một cách căm hận: “Loại cặn bã bị t*ng trùng lấp mất não như anh nên được dạy dỗ cho tử tế như này!!!”
Nói rồi, nhân lúc người đàn ông vẫn còn đang đau đớn không chịu được, Đường Tinh Khanh liền nhanh chóng mặc quần áo vào, mở cửa chạy ra ngoài.
Thấy người con gái ấy định chạy, Đông Phùng Lưu lập tức chau mày lại, vô cùng không vui mà quát tháo: “Em đứng lại cho tôi, không được đi!”
“Không đi có mà ra kẻ ngốc à!” Đường Tinh Khanh nguýt anh ta một cái, đồng thời làm ra vẻ nghiêm túc, nói một cách khôi hài: “Tiện thể nói với anh một tiếng, tuy tôi là lần đầu tiên nhưng cũng biết biểu hiện vừa giờ của anh thật sự rất...kém...cỏi!”
Nói rồi cô lập tức rời đi.
Thoát ra khỏi khách sạn, Đồng Tinh Khanh hít một hơi thật sâu, sau khi bình tĩnh trở lại mới sờ tay lên gáy theo thói quen, nhưng lại thấy trống không khiến cô lập tức ngẩn người ra.
“Trời ạ! Ngọc bội cổ của mình đâu? Đó là ngọc bội gia truyền bố để lại cho mình đấy!”
Khách sạn!!!
Nhưng... Cô đi lấy về kiểu gì đây?
Người đàn ông đó vẫn còn ở đấy!
Nghĩ đến người đàn ông đó, Đường Tinh Khanh không nhịn được mà rơi nước mắt, lần đầu của cô... cứ như vậy mà mất rồi......
Hơn nữa còn chẳng cả nhìn rõ người đàn ông đó nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.