Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 1: Người đàn ông xông vào




“Kết hôn?!”
Đường Tinh Khanh kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn người phụ nữ trung tuổi mặc chiếc sườn xám lộng lẫy đang đứng trước mặt cô, mẹ kế của cô-Tiết Bình Hương!
“Đúng vậy!” Tiết Bình Hương chán ngán đáp: “Bố con thấy con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên kiếm nhà nào thích hợp cho con rồi!”
“Tìm đối tượng cho con? Năm nay con mới 20 tuổi thôi mà?” Đường Tinh Khanh gào thét lên, không ngờ cô vừa về nhà, Tiết Bình Hương đã tặng cho cô một phần “lễ trọng” như thế.
Bà ta rốt cuộc đang có rắp tâm gì chứ?
Đường Tinh Khanh chế giễu: “Vậy dì Tiết dì nói thử xem bố con tìm cho con người thế nào rồi nào? Hay nên nói là dì Tiết giúp con chọn được đối tượng thế nào rồi?”
Tiết Bình Hương cười lạnh nhạt đáp: “Dì cũng chẳng ngại mà nói với con, chồng sắp cưới của con là tổng tài của tập đoàn quốc tế Đông Phùng, Đông Phùng Lưu! Với thân phận của chúng ta, có thể gả vào dòng họ nhà Đông Phùng đã là trèo cao lắm rồi, bố con tốn bao nhiêu sức lực mới lấy được hôn sự này đấy, con phải biết trân trọng cơ hội này đấy!”
Hừm, nếu thật sự có chuyện tốt như vậy thì Tiết Bình Hương đời nào chịu để cô được hời thế chứ? Chỉ sợ trong chuyện này còn có trò gì khác thôi!
“Mặc kệ anh ta là ai, con không lấy!”
“Con không lấy? Chỉ sợ bố con sẽ là người đầu tiên không đồng ý thôi! Dòng họ nhà Đông Phùng đâu phải dạng để con nói lấy là lấy, nói không lấy là không lấy đâu, hậu quả của việc hủy hôn không phải đứa nhóc như con có thể gánh được đâu!”
“Nếu con đã không gánh nổi, vậy con sẽ tự đi nói với bố con!” Đường Tinh Khanh nói xong liền cất bước định rời đi.
“Giờ bố con đang phải tiếp nhận điều trị, không nên quấy rầy ông ấy, huống hồ giờ sức khỏe bố con không còn như trước nữa, nếu con thực sự là đứa con có hiếu thì đừng có đi chọc giận ông ấy nữa, vậy ông ấy mới có thể sớm ngày khỏi bệnh được. Nhưng nếu con không gả đi, thì chẳng ai mà biết được ông ấy có bị tức đến phát bệnh nữa không, đến lúc đó hai bố con con âm dương cách biệt thì cũng đừng trách dì không nhắc nhở con nhé!”
“Dì đang uy hiếp con sao?” Đường Tinh Khanh phẫn nộ.
“Hư, dì uy hiếp con đấy thì đã sao? Nếu con không chịu gả đi, dì sẽ khiến con không bao giờ có thể gặp lại bố con nữa! Được rồi, dì cũng chẳng muốn nói chuyện với con nữa đâu, giờ còn cách ngày con được gả vào nhà Đông Phùng đó ba ngày nữa, con tự mình suy nghĩ cho kĩ đi!”
Nói rồi, Tiết Bình Hương cứ thế rời đi.
Đường Tinh Khanh vẫn đứng ngây người ra đó, chỉ còn ba ngày nữa là phải gả vào nhà Đông Phùng rồi?
Gấp gáp như vậy, trong này chắc chắn còn có âm mưu khác!
......
Quán bar Phi Văn
Nghĩ đến chuyện mình sắp bị gả cho một người lạ, tâm trạng Đường Tinh Khanh liền trở nên không tốt, một mình ngồi rầu rĩ uống rượu ở quán rượu, trong lúc đang đợi hai người bạn thân là Sở Lương Ngư và Phương Minh đến, bỗng nhiên cô cảm thấy cả người bắt đầu mất hết sức lực...
Không, cảm giác này không đúng!
Đường Tinh Khanh ý thức được điều gì đó liền ra sức lắc đầu, lập tức nhớ lại li rượu để cạnh li rượu của cô lúc nãy, không phải li rượu của cô... là ai? Ai đã bỏ thuốc cô?
Không kịp nghĩ nhiều nữa, Đường Tinh Khanh vội vàng trốn chạy khỏi chỗ đó, đi đến khách sạn bên trên quán bar, đặt một phòng.
Vừa vào đến phòng, còn chưa kịp bật đèn, Đường Tinh Khanh liền cảm thấy toàn thân không ngừng nóng ran lên, đang nghĩ thì chỉ nghe thấy một tiếng “kẽo kẹt”, cửa phòng bỗng nhiên bị người ta mở ra từ bên ngoài, tiếp theo đó là một bóng đen lách mình chui vào.
“Ai?!” Đường Tinh Khanh nghe thấy âm thanh đó liền giật bắn mình.
Là ai xông vào phòng cô?
“Cô gái...”
Kèm theo giọng nói trầm mà gợi cảm ấy, người đó đột nhiên áp sát lại, kéo Đường Tinh Khanh vào lòng hắn ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.