Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 3: Cưới cô ta, căn bản không xứng




Trong căn phòng trong khách sạn, Đông Phùng Lưu cởi trần, chau mày nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đại!”
Nghe thấy tiếng gọi, một người đàn ông đầu trọc, mặc âu phục đi từ ngoài cửa vào, kính cẩn lễ phép nói: “Boss, anh tỉnh rồi à?”
Đông Phùng Lưu mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Điều tra đến đâu rồi?”
“Đã điều tra rõ rồi, là Lưu Thiên Băng của tập đoàn Mango!" Anh Đại nói, nét mặt nham hiểm, tức giận nói:“Lần trước hắn ta thua tập đoàn chúng ta trong vụ đấu thầu hạng mục Chế độ mua của chính phủ, liền trù tính định gây scandal cho anh, lần này cũng chính hắn đã bỏ thuốc kính dục vào trong rượu của anh, định thừa cơ hãm hại anh!”
“Tên đó còn chuẩn bị xong cả phóng viên rồi, chỉ đợi ngày mai là cho lên đầu bảng tin để gây thiệt hại cho tập đoàn Đông Phùng chúng ta thôi! May mà anh không mắc mưu của hắn, trước khi đi đã sắp xếp sẵn phòng, khiến tên khốn đó mừng hụt một phen!”
Khóe miệng Đông Phùng Lưu nhếch lên một cách gian ác, trên gương mặt điển trai của anh ta nhiều thêm vài phần âm u: “Tên Lưu Thiên Băng này cũng chẳng phải là ngày đầu tiên sống trong giới thương kinh doanh, lại còn dám trù tính định hãm hại tôi, nếu không cho hắn ta biết tay, chắc hắn ta sẽ thật sự tưởng rằng Đông Phùng Lưu tôi là kẻ thiện nam tín nữ mất, hừ!”
Anh Đại ngẩng đầu lên nhìn Đông Phùng Lưu: “Boss, anh định xử lí chuyện này thế nào?”
Nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn tượng trưng cho quyền lực trên ngón tay cái, khóe miệng Đông Phùng Lưu vểnh lên một cách nguy hiểm, cười lạnh lùng: “Giết!”
Anh Đại dường như đã quen với cách xử lí người tàn nhẫn này rồi, anh ta gật đầu đáp: “Vâng!”
Nói xong, bỗng nhiên anh Đại lại nhớ ra gì đó, vội vàng nói: “Phải rồi boss, cô gái anh muốn đó, bên nhà họ Đường rất nhanh đã đồng ý rồi, cũng đã kí vào văn kiện đó rồi!”
Nói rồi, anh Đại liền đưa một túi công văn lên.
Đông Phùng Lưu chỉ lạnh lùng lướt mắt qua một cái, nhưng không cầm lấy, tiện mặc chiếc áo sơ mi vào, dặn dò: “Đi điều tra xem ai đã đặt phòng A308 này, tôi cần tìm cô gái đó.”
“Vâng.”
Đợi anh Đại nhận lệnh xong rời đi, Đông Phùng Lưu mới phát hiện ra miếng ngọc bội cổ dưới gối, màu xanh biếc, không chút tì vết, vừa nhìn là biết là hàng của Thượng Quai.
Đông Phùng Lưu cúi người xuống nhặt miếng ngọc bội lên, trầm ngâm xem qua, khóe miệng cong lên nở một nụ cười, sau đó đem cất kĩ miếng ngọc bội đó lại.
Chỉ sợ đây là của cô gái đó để lại thôi!
Nghĩ rồi, bỗng nhiên anh ta lại nhớ đến cô gái đó, mùi vị của cô gái đó thật tuyệt vời! Anh ta nhất định phải tìm được cô ấy!
Sau khi rời khỏi khách sạn, Đông Phùng Lưu nhìn người đàn ông nhàn hạ mặc bộ đồ giản dị đang đứng dựa vào bên cửa chiếc xe Ferrari vẫy tay với anh ta.
Đông Phùng Lưu nhíu mày cười một cái, rồi đi đến bên cạnh Nam Cường Thịnh, giơ tay lên vỗ vai anh ta, nói: “Cậu về nước lúc nào thế, sao không báo cho tôi một tiếng.”
“Vừa xuống máy bay lúc sáng nay xong, nghe nói cậu ở đây nên qua đây xem xem.”
Không lạnh lùng nghiêm nghị như Đông Phùng Lưu, trên khuôn mặt đẹp trai của Nam Cường Thịnh luôn đem theo một nụ cười dịu dàng, một dáng vẻ vô hại, ôn tồn lễ độ, khiến người ta bất giác cảm thấy có chút thiện cảm.
Đông Phùng Lưu dặn dò người đang đứng phía sau vài câu, sau đó cứ thế ngồi lên chiếc xe đua Ferrrari của Nam Cường Thịnh, nở nụ cười khôi hài, nói: “Shirley vẫn nhớ nhung cậu lắm đấy, cậu cứ thế mà về thế này lẽ nào không sợ cô ấy biết tin sẽ phi đến sao?”
“Cậu bớt trên tôi nữa đi!” Nam Cường Thịnh vừa thắt dây an toàn, vừa mỉm cười nói: “Nói về cậu đi, tôi có nghe nói chuyện của cậu rồi, nghe nói rất tuyệt hả!”
“Đúng là rất tuyệt!” khóe miệng Đông Phùng Lưu nở một nụ cười gian ác: “Tôi gặp được một con mèo hoang, nhe nanh múa vuốt, nhưng cảm giác đó... rất tuyệt vời!”
Bên cạnh Đông Phùng Lưu trước nay không thiếu gì phụ nữ, nhưng rất ít khi thấy anh ta có hứng thú với cô gái nào. Dáng vẻ do dự không dứt khoát của anh ta lúc này thật khiến Nam Cường Thịnh thấy tò mò.
Nhưng vừa nhớ đến kế hoạch kia của Đông Phùng Lưu, Nam Cường Thịnh liền chau mày hơi: “Cậu tính định giải quyết cô con gái lớn nhà họ Đường kia thế nào, cậu thật sự định cưới cô ấy sao?”
“Cưới cô ta?” Đông Phùng Lưu lạnh lùng bật cười, nói một cách kinh thường: “Con gái của mụ đàn bà mồi chài đàn ông đấy căn bản không xứng!”
Kèm theo đó là tiếng nổ máy, chiếc xe đua lăn bánh rời đi, hai tay Nam Cường Thịnh nắm lấy chiếc vô-lăng, thành khẩn nói: “Ân oán đời trước việc gì cứ phải tiếp diễn nữa! Cô con gái lớn nhà họ Đường chẳng biết chuyện gì cả, cô ấy vô tội. Hơn nữa tôi nghe nói cô ấy là học sinh giỏi, rất thuần khiết, không hề giống như những gì cậu tưởng tượng đâu.”
“Con gái của mụ đàn bà đĩ thõa có thể thuần khiết được đến đâu?” Đông Phùng Lưu nhìn cảnh vật cứ thế lùi về sau ngoài cửa sổ, mặt không cảm xúc, lời nói lạnh lẽo khiến người ta sợ run lên: “Có người mẹ như thế thì chắc chắn con gái cũng như thế, cho dù cô ta thực sự là gái trinh cũng không đáng được thương hại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.