Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3050: Kiếm Vũ phong huy




Người nọ từ trên bầu trời đi xuống, mỗi một bước đều tạo nên sóng gợn.
Sau bảy bước, liền tới trước đại điện, cười hắc hắc, giơ chân lên bước vào trong đó.
Đột nhiên một đạo kiếm khí lăng không chém tới, kiếm cương thật lớn phá cửa mà ra, không lưu tình chút nào.
- Ai u!
Nam tử mập mạp lắc thân thể một cái, linh hoạt vòng vo vài vòng, lại lánh Kiếm cương đi qua, tiếp tục cười hì hì đi vào trong điện.
Không còn Kiếm cương chém ra nữa.
Trong điện ngồi xếp bằng mấy người, làm thành một vòng, tay bấm niệm thần chú, lúc này đều ngước mắt lên, đồng loạt nhìn người tới.
- Ngươi là ai?
Một lão giả râu quai nón phẫn nộ quát:
- Dám xông vào Kiếm Phong, trong thiên hạ khi nào ra người có cẩu đảm như vậy!
Hắn dập tắt quyết ấn, từ trong vòng đứng lên, trợn mắt nhìn.
- Kẻ hèn này là Ngô Đại Thành, có chuyện tìm chưởng môn quý phái trao đổi, xin hỏi vị nào là Trần Đoạn Thiên?
Nam tử mập mạp lười biếng duỗi thắt lưng, đánh mấy cái ha ha, tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ.
- Hừ, đã có chuyện trao đổi, lại một điểm lễ phép cũng không hiểu sao?
Lão giả râu quai nón cười lạnh nói:
- Ta xem ngươi là cố ý đến thêu dệt chuyện!
Ngô Đại Thành chớp mắt một cái, ánh mắt âm lãnh xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Gây sự? Coi như ta gây sự, ngươi có thể làm gì? Có giỏi đánh ta a, đến đánh ta a, đánh ta đánh ta a!
Hắn lắc eo, vỗ tay khiêu vũ.
- Chết!
Lão giả râu quai nón nổi giận gầm lên một tiếng, Kiếm điện chính là chỗ thần thánh nhất của Đao Kiếm tông, chuyên môn dùng để tu tập cùng tìm hiểu kiếm đạo, chưa từng có người dám làm càn như vậy.
Một đạo Kiếm Cương lần thứ hai ngưng tụ, trưởng lão râu quai nón trong khoảnh khắc liền phi tới trước mặt Ngô Đại Thành, Kiếm cương như bóng với hình, ở dưới kiếm chỉ lăng không chém tới!
- Ha hả, tiểu hài tử chơi đùa, cũng dám lấy ra mất mặt?
Ngô Đại Thành cười một tiếng, hai tay vỗ ra, liền hóa chưởng xuất kích, chưởng lực rơi vào trên thân kiếm, đem nó đánh nát bấy!
- Cái gì?
Lão giả kia hoảng hốt, lập tức cảm nhận được trên người Ngô Đại Thành truyền tới cảm giác áp bách, lăng không liền thi triển thân pháp muốn tránh.
- Bây giờ muốn đi, nào có dễ dàng như vậy?
Ngô Đại Thành cười lạnh một tiếng, ngũ chỉ thành trảo, lập tức như Thanh Long hút thủy, nhiếp lấy lão giả râu quai nón, thân thể ở trên không trung vô luận giãy dụa như thế nào cũng không thoát được.
Mọi người nhất thời kinh hãi, tất cả đứng lên, đều là trợn mắt nhìn, hai tay bấm niệm thần chú muốn động thủ.
Một người trong đó thần thái tự ngạo, quần áo không nhiễm một hạt bụi, có khí khái tông sư.
Ngón tay thon dài căn căn như kiếm, chắp ở sau lưng, lạnh lùng nhìn Ngô Đại Thành nói:
- Buông hắn xuống, ta nói chuyện với ngươi.
Ngô Đại Thành híp mắt nhìn hắn một trận, cười hì hì nói:
- Trần Đoạn Thiên? Hì hì, xem ở mặt mũi của ngươi, tha cho hắn một mạng.
-Phanh!
Lão giả râu quai nón giống như đạn châu trong nháy mắt văng ra, trực tiếp chấn ở trên vách tường, phun ra một ngụm huyết, liền ngất đi.
Các trưởng lão khác đều giận dữ, muốn xông lên động thủ.
Trần Đoạn Thiên đưa tay ngăn cản nói:
- Tất cả lui ra.
Các trưởng lão khác tuy không cam lòng, nhưng không dám chống lại, chỉ có thể tức giận phất tay áo lui ra.
Ngô Đại Thành cười nói:
- Hì hì, như vậy mới là cử chỉ thông minh, có khả năng lớn nhất giảm thiểu thương vong.
Trần Đoạn Thiên nói:
- Ngô Đại Thành đúng không? Thiên Vũ giới lúc nào ra nhân vật như vậy, ta vậy mà văn sở vị văn.
Ngô Đại Thành cười to nói:
- Ha ha, thế giới mỗi ngày biến chuyển, mỗi thời mỗi khắc đều biến hóa, không để ý liền bao phủ ở trong bụi a.
Trần Đoạn Thiên bất động thanh sắc mỉm cười, ôm quyền nói:
- Thụ giáo. Các hạ đến, là muốn cùng ta nói sự tình gì, nói đi.
Trong mắt Ngô Đại Thành hiện lên tinh mang nói:
- Dưới Kiếm Phong Đao Lĩnh này, là có cái gì?
Sắc mặt Trần Đoạn Thiên đại biến, dáng vẻ nho nhã trong nháy mắt tiêu thất, lớn tiếng quát:
- Ngươi rốt cuộc là người nào?
Trưởng lão khác đều sửng sốt một chút, tương hỗ nhìn nhau, không hiểu ra sao.
Nhưng tất cả mọi người nghe rõ, dưới Đao Lĩnh Kiếm Phong có cái gì, hơn nữa nhất định là nói đúng, cho nên chưởng môn mới có thể như vậy.
- Ha ha, vậy là không sai!
Ngô Đại Thành vỗ tay, cười nói:
- Thật đúng là để ta tìm ra. Mục đích của ta tới đây chính là cùng Đoạn Thiên chưởng môn thương nghị, đem đồ đạc phía dưới lấy ra cho ta.


Trần Đoạn Thiên nhìn hắn một trận, cũng đồng dạng cười to nói:
- Ha ha, cuồng đồ! Không nói đến vật kia căn bản không thể lấy ra, bằng không há còn có thể chờ ngươi tới, lui vạn bước mà nói, cho dù thực sự lấy ra, cho ngươi? Ngươi tính là cái gì?
Hai ngón tay hắn khép lại, lăng không nhất chỉ, điểm hướng Ngô Đại Thành, nhất thời sát khí cường đại ở đầu ngón tay ngưng tụ.
Toàn bộ không gian Kiếm điện cũng bắt đầu hoảng động, linh khí điên cuồng bị hút vào đầu ngón tay.
Trên người Trần Đoạn Thiên sát ý nghiêm nghị, trong mắt một mảnh băng lãnh, khóe miệng mang theo một tia tự ngạo.
- Ô… Ô… Ô…, muốn đánh nhau a.
Ngô Đại Thành một bộ lo lắng, ngẹo đầu cười nói:
- Một kiếm này của ngươi hạ xuống, ta dám cam đoan, Kiếm điện này liền không tồn tại nữa, ngươi tin hay không?
Trần Đoạn Thiên bất vi sở động, giơ chân lên đi về phía trước, chỉ kiếm trong tay thủy chung hướng về phía Ngô Đại Thành, không chút sứt mẻ nói:
- Ta lại càng tin tưởng, đầu tiên không còn tồn tại nữa là ngươi.
- Hắc hắc, xem ra không đánh một trận, ngươi là sẽ không suy nghĩ đề nghị của ta mới vừa rồi.
Ngô Đại Thành cười cười, thân ảnh hoảng hốt, trong nháy mắt kéo dài, sau đó hướng ngoài điện bay nhanh.
Trần Đoạn Thiên bước ra một bước, liền như bóng với hình, trong khoảnh khắc bay ra Kiếm điện.
Trên đỉnh núi, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, cây cỏ thêu hoa, một mảnh thiên địa tường hòa.
Trần Đoạn Thiên không còn lo lắng, đầu ngón tay chậm rãi ngưng tụ ra một thanh tiểu Kiếm, đột nhiên điểm tới!
Ầm!
Vô số lực lượng hội tụ thành một điểm, toàn bộ hư không trong nháy mắt bị đâm bạo, một điểm kia như Liệt Dương hội tụ, bắn thủng vạn vật!
Tuy rằng trên mặt Ngô Đại Thành vẫn hi hi ha ha, nhưng nội tâm không dám khinh thường, liên tiếp thay đổi nhiều loại thân pháp, sau đó hai tay tạo thành chữ thập, hai ngón trỏ xác nhập điểm tới.
Trước ngón trỏ hoảng hốt bất định, hiện lên kim sắc, diễn biến ra cũng là một thanh kiếm, phá không chém xuống!
Ầm ầm!
Kiếm phá chỉ lực, nhưng lại bị kích bay trở về, Ngô Đại Thành nắm ở trong tay.
Trên thân kiếm phát sinh chiến minh kịch liệt, vô số Phù Văn ở thân kiếm đẩy ra, lan đầy trời.
Trần Đoạn Thiên nhăn mi, Kiếm kia không chỉ cùng Ngô Đại Thành hợp hai làm một, còn cùng thiên địa bốn phía dung hợp, tự nhiên thiên thành.
- Đó là kiếm gì?
Hắn thất kinh hỏi.
Tay phải của Ngô Đại Thành ở trên thân kiếm xoa qua, thở dài nói:
- Bội kiếm tùy thân của Chân Long năm đó, ở sau một trận chiến bị đánh nát, hóa thành bốn chuôi rơi khắp đại địa.
Trần Đoạn Thiên cũng là cao thủ kiếm đạo, tự nhiên nghe qua việc này, giật mình nói:
- Thế giới kiếm?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.