Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3049: Đao lĩnh Kiếm Phong (2)




Khúc Hồng Nhan không nói lời gì, cũng đi lên quấn quít lấy tay trái của Lý Vân Tiêu, ba người dính sát vào nhau cùng một chỗ, song song đi tới.
Lý Vân Tiêu đầu đầy hắc tuyến, muốn tránh thoát ra, lại phát hiện hai bên dây dưa thiết chặt, không chút sứt mẻ.
Ra đại điện, nhất thời bị không ít Long gia đệ tử thấy, tất cả đều cả kinh mục trừng khẩu ngốc.
Càng nhiều hơn là ánh mắt phẫn nộ cùng cừu hận, Phi Nghê là nữ thần trong lòng bao nhiêu nam tử, hiện tại cư nhiên cùng một vị mỹ nữ tuyệt sắc khác quấn quít lấy một nam nhân!
Một màn này xuất hiện, làm cho cả Thiên lĩnh tan nát cõi lòng.
Lý Vân Tiêu cũng cảm nhận được vô số lửa giận cùng sát khí, những ánh mắt kia đốt da thịt hắn đau đớn, đáng trách thần thức của mình quá mạnh mẽ, mặc dù nhắm mắt lại không nhìn, cũng có thể cảm giác được nhất cử nhất động của tất cả mọi người xung quanh.
- Con cóc kia là ai ? Ta muốn giết hắn, đừng cản ta, đừng cản ta!
- Không có khả năng, ta nhất định là nhìn lầm, trời ạ, sẽ không, lão thiên ngươi gạt ta a!
- Con mắt của ta bị chọc mù, làm sao có thể, nhất định là ảo giác, cái này không thể là thực sự!
Các loại tiếng kêu rên cùng rống giận từ bốn phía truyền đến, Lý Vân Tiêu mồ hôi đầm đìa, như ở dưới ánh nắng chói chan, toàn thân ướt đẫm.
- Phu quân chảy thật nhiều mồ hôi, ta lau cho phu quân một chút.
Phi Nghê lấy ra một cái khăn tay, lau cho hắn.
Lý Vân Tiêu rốt cục không nhịn được, hai cánh tay chấn động, đem hai người văng ra, cáu giận nói:
- Đủ rồi, như vậy còn giống bộ dáng gì nữa!
Hai người đều hừ lạnh một tiếng, xoay người sang chỗ khác không nói.
Lý Vân Tiêu nhất thời mềm lòng, nhẹ giọng nói:
- Phi Nghê, ngươi đưa đến đây được rồi, ta cùng với Hồng Nhan đi trước. Đợi Vĩnh Sinh Chi Giới mở ra, sẽ tái kiến.
Phi Nghê viền mắt ửng đỏ nói:
- Ta cũng muốn theo ở bên cạnh phu quân.
Lý Vân Tiêu than thở:
- Việc Long gia so với Thần Tiêu Cung càng phức tạp, rút giây động rừng, ngươi thân là gia chủ, uy vọng chưa vững, đi không được. Đợi thiên hạ an định, ta chắc chắn mang ngươi theo bên người.
- Hảo, chúng ta một lời đã định!
Phi Nghê lập tức cao hứng, nín khóc mỉm cười.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Một lời đã định.
Rất nhanh, hai người trải qua Thiên lĩnh Truyền Tống Trận ly khai, đi phương hướng Đao Kiếm tông.
Bắc Vực Thiên thành, tọa lạc ở giữa hai tòa tuyệt phong, diện tích trăm dặm, là một trong Bắc Vực Chủ Thành.
Ở trong Thiên thành, đưa mắt nhìn xa, liền có thể thấy hai tòa Tuyệt Phong cắm vào trong mây, sừng sững đại địa.
Một tòa thon gầy, như Thiên Kiếm sáp vào đại địa, chính là Kiếm Phong.
Một tòa to lớn hùng vĩ, kéo dài đại khí, giống như Thiên Đao chỉ Thương Khung phía xa, chính là Đao Lĩnh.
Kiếm Phong Đao Lĩnh, chính là chỗ Đao Kiếm tông khai sơn lập phái, bắt nguồn xa xưa, dòng chảy dài, có thể ngược dòng mấy vạn năm, kéo dài không suy.
Vị trí địa lý Thiên thành dựa vào nó mà kiến, theo núi non hướng bốn phía trải ra, đi lên càng kéo dài đến giữa sườn núi, toàn bộ thành trì giống như là cái váy của Kiếm Phong Đao Lĩnh, phô khai ở dưới thắt lưng.
Hàng năm Thiên thành cung phụng cho Đao Kiếm tông rất nhiều, nhưng mà ở dưới Đao Kiếm tông che chở, cũng trở thành thành thị yên ổn bình hòa nhất Thiên Vũ đại lục, trên đường rất khó nhìn thấy dấu hiệu loạn đấu, một mảnh thịnh thế thái bình.
Lý Vân Tiêu cùng Khúc Hồng Nhan đi tới Thiên thành, liền trực tiếp đi tới Kiếm Phong.
Tên Đao Kiếm tông ngoại trừ địa hình quỷ phủ thần công ra, cũng bởi vì trong môn phái phân nửa người tập đao, phân nửa người tập kiếm, hôm nay Tông Chủ Trần Đoạn Thiên là cao thủ trong kiếm, cho nên Kiếm Phong thành Chủ Phong đương thời của Đao Kiếm tông, mà nhân số Kiếm tu nhất phái cũng chiêm ưu thế.
- Hai vị dừng lại, đây là sơn môn Đao Kiếm tông, không được tùy ý đi vào.
Ở chỗ trấn thủ sơn môn, lập tức có đệ tử của Đao Kiếm tông ngăn hai người lại, nếu người tầm thường mà nói, đã sớm quát chạy.
Nhưng Lý Vân Tiêu cùng Khúc Hồng Nhan đều là khí chất phi phàm, để cho vài tên đệ tử kia không dám chậm trễ.
Lý Vân Tiêu nói:
- Vậy làm phiền thông truyền một tiếng, Lý Vân Tiêu tới bái phỏng chưởng môn quý phái.
- Cái gì? Chưởng môn!
Vài tên đệ tử cả kinh, càng bắt đầu cẩn thận, một người trong đó nói:
- Vậy có bái thiếp không?
Lý Vân Tiêu nói:
- Tới vội vội vàng vàng, không có bái thiếp.
Đệ tử kia lắc đầu nói:
- Cái này thì phiền toái, dù sao Đao Kiếm tông cũng là Đại Phái danh khắp thiên hạ, không có bái thiếp rất khó thông hành.
Đột nhiên trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, thân thể lung lay, Xa Vưu lập tức xuất hiện ở bên cạnh, mắt nghi ngờ nhìn Kiếm Phong trong mây.
- A?
Vài tên đệ tử thấy đột nhiên nhiều hơn một người dọa sợ, hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, cũng rút kiếm ra cảnh giác.
Xa Vưu đầy mắt đều là vẻ nghi hoặc, nhìn chằm chằm ngọn núi kia nói:
- Hốt hoảng, gián đoạn, rốt cuộc có phải hay không a?
Lý Vân Tiêu nói:
- Ngươi cảm ứng được cái gì? Là sơn thế này tạo hình kỳ lạ sao?
Xa Vưu nói:
- Núi này đích xác kỳ quái, nhưng mà không có gì đáng miệt mài theo đuổi, hơn phân nửa là năm đó hai kiện thần binh lợi khí thất lạc nơi đây, trải qua tuế nguyệt mà diễn biến thành đại địa, loại diễn biến này đã không thể đảo nghịch.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy, năm đó ta còn cố ý lén khảo cứu qua một trận, muốn đào ra thần binh lợi khí, nhưng cuối cùng thất bại.
Khúc Hồng Nhan nói:
- Vậy Xa Vưu đại nhân cảm ứng được cái gì, lại để ngươi hoang mang như vậy?
Xa Vưu nhìn Lý Vân Tiêu nói:
- Thế giới kiếm.
Lý Vân Tiêu sửng sốt một chút, lập tức cả kinh nói:
- Ngươi là nói Ngô Đại Thành?
Xa Vưu gật đầu nói:
- Thế giới kiếm tổng cộng có bốn chuôi, Đông Hải có một thanh, trên người ta có hai thanh, Ngô Đại Thành từ trong Chân Long Bí Tàng lấy đi một thanh, lúc này ta cảm ứng được ba động yếu ớt, hẳn là Chân Ngã Vô Tướng trong tay Ngô Đại Thành.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
- Vậy còn chờ cái gì, đi! Ta cũng muốn nhìn người này là thần thánh phương nào!
Ba người lập tức hóa thành độn quang bay hướng Kiếm Phong.
Tốc độ quá nhanh, chỉ một cái nháy mắt, vài tên đệ tử không có bất kỳ phản ứng nào, còn tưởng rằng mấy người hư không tiêu thất, sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Trên Kiếm Phong, lồng lộng lẫm lẫm, Kiếm điện đứng ở đỉnh núi, hào quang phóng ra ngoài, lộ ra một cổ khí thế cao chót vót.
Đột nhiên một tiếng hừ lạnh từ trong điện truyền ra, dương dương tự đắc, Âm Ba ở trên vân tiêu xoay chuyển, hướng một chỗ không gian phi tập mà đi.
- Người phương nào, nếu tới, còn không hiện thân sao?
Một câu kia chỉ hơn mười chữ, chữ chữ phun ra, lúc này trên bầu trời nổ lên, hóa thành từng cơn lốc cuốn chiếu.
- Ha ha!
Không gian đột nhiên bị xé rách, một thân ảnh mập mạp nhảy ra ngoài, hai tay xé ra lam thiên, nhất thời ở lòng bàn tay hóa ra một mặt quang kính, đem tất cả Âm Ba lực chấn bay đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.