Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3051: Tan rã trong không vui




Ngô Đại Thành bắn thân kiếm ra, phát sinh kiếm minh, thư nhân tâm tỳ, một bộ hưởng thụ lắng nghe, nói:
- Một phần tư Thế giới kiếm, hậu nhân xưng nó là Chân Ngã Vô Tướng.
- Chân Ngã Vô Tướng...
Trần Đoạn Thiên thì thào suy nghĩ, hai tay chắp ở sau lưng, cũng đứng yên trên trời cao, tựa hồ nghe lấy Kiếm âm.
- Kiếm âm nghe xong, nên biểu hiện a.
Ngô Đại Thành nói.
- Hồi lâu chưa từng nghe qua kiếm âm như vậy, tốt, rất tốt.
Trần Đoạn Thiên thản nhiên nói:
- Để báo đáp lại, ta cũng để cho ngươi xem một đoạn Kiếm Vũ.
Thân ảnh hắn khẽ động, nhất thời vô số kiếm mình vang lên, toàn bộ Kiếm Phong lộ ra sáng loáng một mảnh.
Ngô Đại Thành hơi biến sắc, cầm kiếm trở ra, không ngờ phát hiện bốn phía đã bị Kiếm Giới bao phủ, vô số loại bảo kiếm lăng không hóa hình, không ngừng bay lượn.
- Kiếm Vũ phong huy!
Thanh âm của Trần Đoạn Thiên lạnh như băng truyền đến, trong thanh âm còn mang theo một tia kích động cùng chờ mong.
Hư không không thấy bóng dáng, chỉ có bảo kiếm vô tận bay múa, như là lá rụng, theo gió bay khắp bầu trời.
Ngô Đại Thành cầm kiếm quét ngang một vòng, nhất thời hóa ra hai đạo thân ảnh, sau đó ba đạo, bốn đạo... Tổng cộng chín đạo nhân ảnh, mỗi người đều cầm kiếm, múa ra một đạo kiếm quyết.
Cửu kiếm đấu hàng vạn hàng nghìn kiếm phong.
Vô số kiếm ảnh lộn xộn bắn ra, phát sinh thanh âm kịch đấu "thình thịch phanh", kéo dài không dứt.
Toàn bộ hư không chỉ nhìn thấy Kiếm Vũ cùng chín đạo phân thân của Ngô Đại Thành, hầu như ngưng tụ thành nhất thể, bắn ra vô số kiếm khí cùng kiếm quang, đầy rẫy thiên địa.
Tất cả trưởng lão trên Kiếm Phong cũng nhìn mục trừng khẩu ngốc, khiếp sợ không thôi.
Kiếm ý của hai người đánh vào nhau, nhất thời diễn hóa ra hàng vạn hàng nghìn ý cảnh, ảo diệu vô cùng.
Trong kiếm không chỉ có Sâm La Vạn Tượng, còn có Long ngâm Hổ gầm, Hạc vũ Viên hí.
Có thể đem kiếm vận chuyển như vậy, cũng chỉ có chiêu Kiếm Vũ phong huy này .
Chỉnh đoạn Kiếm Vũ giằng co thời gian uống cạn chun trà, mới dần dần suy yếu xuống, phía trước trăm trượng hóa ra thân ảnh của Trần Đoạn Thiên.
Xa Vưu cuồng tiếu mấy tiếng, ánh mắt trở nên lạnh như băng, từ bên cạnh Lý Vân Tiêu ly khai, thuấn di tới đối diện Ngô Đại Thành, vây hắn vào giữa, lúc này mới nói:
- Lần này thật tốt, đem ngươi lột da đánh cốt, tỉ mỉ nghiên cứu một phen, thật nên mang Khâu Mục Kiệt theo bên người, hắn khẳng định rất thích làm việc này.
Ngô Đại Thành nhìn mấy người một cái nói:
- Xem ra hôm nay muốn lấy vật kia là không thể nào, bất quá Bổn Tọa đã biết, sớm muộn là vật trong túi ta. Hôm nay đến đây, cáo từ, ha ha!
Thân ảnh hắn hoảng động một cái, liền tiêu thất ở tại chỗ.
- Cáo từ? Thiên Vũ Giới thật không thiếu người hài hước a, loại ngu ngốc nào cũng có.
Xa Vưu châm chọc một tiếng, một đạo kiếm khí ngang trời quét tới, như cây rừng trùng điệp xanh mướt, sơn ảnh trọng trọng, đem Ngô Đại Thành đè ép thành một điểm.
Nhưng hư ảnh này không bị ảnh hưởng chút nào, trái lại lộ ra vẻ cổ quái, muốn biến mất ở trước mắt.
- Cái gì?
Xa Vưu, Lý Vân Tiêu, Khúc Hồng Nhan, Trần Đoạn Thiên đều kinh hãi, Kiếm khí kia mạnh, còn mang theo Long Vực lực, còn áp chế không được người này phá không!
Trong nháy mắt song đồng của Lý Vân Tiêu triển khai, tạo ra một mảnh huyết quang mông mông.
- Thần Kỹ thiên thiếu!
Thân ảnh của Ngô Đại Thành ở trên hư không bị kiềm hãm, bị Nhãn Lực khóa lại, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh sợ, còn có sát ý.
- Nguyệt đồng sao, ha hả, thực sự là tro tàn lại cháy a!
Ngô Đại Thành vung tay lên, lăng không bấm niệm thần chú. Trên người bị bám một mảnh Phù Văn, nhiễu ở quanh thân thành vòng tròn, sau đó trước người ngưng tụ thành Vũ Quang Bàn, xua tan tất cả gông cùm xiềng xích, lóe lên liền độn hóa hư vô, khó tìm ra thân ảnh.
- Cái gì?
Bốn người lần thứ hai khiếp sợ, đặc biệt là Lý Vân Tiêu cùng Xa Vưu, bọn họ rất hiểu uy lực của Thần Kỹ thiên thiếu, lại bó buộc không được Ngô Đại Thành, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Khúc Hồng Nhan nghi ngờ nói:
- Vũ Quang Bàn?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu ngưng trọng, nói:
- Chính là Vũ Quang Bàn, còn có Thế giới kiếm, xem ra Chân Long Bí Tàng quả nhiên là bị hắn đoạt được, không chỉ như vậy, hắn có thể hoàn toàn luyện hóa hai vật này, vận dụng tùy tâm, thật không đơn giản!
Khúc Hồng Nhan nói:
- Lần này cũng là đánh giá không kịp, chẳng biết hắn có Vũ Quang Bàn trong tay, lần sau chú ý, sẽ không để cho hắn chạy thoát.
- Chỉ mong vậy đi.
Lý Vân Tiêu biết sẽ không đơn giản như vậy, Ngô Đại Thành này sợ là còn có nhiều bí mật trong người, bất quá nếu hắn lựa chọn đào tẩu, chắc cũng là biết rõ không địch lại.
Hắn nói:
- Đoạn Thiên đại nhân, chẳng biết Ngô Đại Thành này đến Kiếm Phong là vì chuyện gì?
Trần Đoạn Thiên nhíu mày suy nghĩ một trận nói:
- Việc này liên quan đến cơ mật của Bản Phái, thứ cho không thể nói.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chuyện này ngay cả Ngô Đại Thành cũng biết, còn có thể cơ mật sao, nếu đại nhân bất tiện, chúng ta cũng không cưỡng cầu, lần này tới Đao Kiếm tông, kì thực là vì một chuyện khác, mong có thể nói chuyện một phen.
Trần Đoạn Thiên lập tức dùng tay làm dấu mời, nói:
- Phá Quân đại nhân cùng Hồng Nhan cung chủ đến Kiếm Phong, có thể nói vẻ vang cho bản Tông, mau mau mời đến.
Tất cả trưởng lão của Đao Kiếm tông mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, từng người tiến lên bái kiến, đồng thời mời ba người vào trong điện.
- Kết minh?
Lúc Lý Vân Tiêu nói rõ ý đến, Trần Đoạn Thiên cùng tất cả trưởng lão ngây ngẩn cả người, lập tức rơi vào trầm tư.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chuyện Ngũ Hà Sơn nói vậy chư vị đều biết, Thánh Vực nguyên khí đại thương, Yêu Tộc cường thế quật khởi, Yêu Hoang và Mạch đều xông vào hư vô cùng Thần Cảnh cường giả, đương đại không người có thể địch. Hai thánh địa đã ốc không mang nỗi mình ốc, chúng ta phải tự mình mưu đường ra.
Trần Đoạn Thiên nói:
- Chuyện này quá lớn, sợ là tạm thời không thể đồng ý chư vị. Nếu mạo muội kết minh, sợ là Thánh Vực sẽ trực tiếp phái người tới trách phạt.
Lý Vân Tiêu nói:
- Mặc dù Thánh Vực trên danh dự đứng đầu thiên hạ, nhưng không có quyền lợi can thiệp vào tông môn, chúng ta đây đó kết minh cùng Thánh Vực có quan hệ gì?
Trần Đoạn Thiên nói:
- Lời tuy như vậy, nhưng nếu thực sự kết minh lên, sợ là sẽ triệt để đoạn tuyệt với Thánh Vực, thậm chí đoạn tuyệt với Hóa Thần Hải, hậu quả nghiêm trọng, Phá Quân đại nhân có nghĩ tới chưa?
Lý Vân Tiêu nói:
- Tự nhiên là nghĩ tới, nội bộ Thánh Vực cùng Hóa Thần Hải, so với đại nhân biết còn muốn phức tạp, ta không e dè nói thẳng, lần này kết minh càng nhiều là nhằm vào Thánh Vực cùng Hóa Thần Hải, đó là hình thành lực lượng đủ để cùng bọn họ chống lại.
Các trưởng lão Đao Kiếm tông nghị luận, sắc mặt đều ngưng trọng.
Trong đó một vị trưởng lão mở miệng nói:
- Thứ cho lão phu mạo muội hỏi, nếu kết minh, minh chủ là ai? Công việc tổng yếu phải có người quản a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.