Triệu Văn Chiến mở miệng nói:
– Vân Tiêu công tử, giao dịch chỉ nói là huyền khí bát giai sơ cấp, ngươi tùy ý cho là được. Coi như là nhẫn trữ vật bát giai cũng phù hợp yêu cầu.
– Ngươi câm miệng.
Hải tộc trợn mắt liếc qua, giơ lên nắm đấm giận dữ hét:
– Quy củ đảo Hãm Không, lúc giao dịch người bên ngoài không được xen miệng vào.
Triệu Văn Chiến lạnh lùng nói:
– Các ngươi giao dịch ta xen vào khi nào? Ta chỉ nhắc nhở bằng hữu của ta, nội dung giao dịch chỉ là huyền khí bát giai sơ cấp mà thôi.
Lý Vân Tiêu tiện tay lấy ra một thanh bảo kiếm bát giai đưa tới, nói:
– Chỗ ta chỉ có một thanh trường kiếm thôi, ngươi xem có được không?
Hải tộc kia nhìn hằm hằm lấy Triệu Văn Chiến, tựa hồ muốn nhớ kỹ hình dạng hắn để tính xổ, đảo mắt thấy được bảo kiếm kia, trong mắt liền tuông ra một đoàn lục mang, lập tức chụp lấy, cuồng hỉ nói:
Huyền khí bát giai trung cấp? Có thể, thành giao!
Tuy rằng đều là huyền khí bát giai, nhưng sơ cấp và trung cấp là hai khái niệm, giá cả cũng kém cả vạn dặm.
Hải tộc kia kích động thử một chút, sau khi xác định trường kiếm không tổn hao gì liền vội vàng thu vào, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ hiền hòa, chỉ vào quầy hàng của mình nói:
– Hai vị, tới xem một chút đi, còn không ít thứ tốt đấy!
Lúc này người chung quanh cũng đều lộ ra thần sắc hâm mộ ghen ghét, nhao nhao kêu lên:
– Nhân loại, đến chỗ ta đi, đến chỗ ta xem này.
Hải tộc kia sợ Lý Vân Tiêu bị đoạt mất, vội kéo hắn đến trước quầy của mình giới thiệu từng món một.
Chút hàng hóa trên quầy của hắn Lý Vân Tiêu đã sớm quét một lần, tuy rằng không ít thứ quý trọng, nhưng khó lọt được vào mắt hắn. Dù sao những Hải tộc này đều hi vọng đổi được huyền khí, huyền khí trong tay hắn cũng thập phần có hạn, muốn giữ lại giao dịch một ít thứ giá trị hơn.
Hải tộc kia thấy Lý Vân Tiêu không ngừng lắc đầu, không khỏi có chút thất vọng, nhưng có thể đổi được một kiện huyền khí bát giai trung cấp cũng đã cực kỳ vui vẻ rồi.
Lý Vân Tiêu và Triệu Văn Chiến chậm rãi đi dạo, thoáng cái đã đổi không ít đồ, một ít huyền khí đê giai mang theo trên người đã không còn lại gì nữa rồi.
Triệu Văn Chiến lại rất ít ra tay, tổng cộng cũng mới thu mua hai kiện hải vật, hơn nữa còn ép giá xuống cực thấp.
Hiển nhiên những hải vật này hắn đa số đã thấy qua, không có cảm giác mới lạ và ngạc nhiên như Lý Vân Tiêu, trong mắt hắn cũng không có giá trị gì lớn.
Lý Vân Tiêu đi ngang qua mấy quầy hàng, đều ngừng một lát, trên mặt biến hóa bất định, cuối cùng vẫn thở dài bỏ đi.
Triệu Văn Chiến thấy thế buồn cười, nói:
– Vân Tiêu công tử nhất định ảo não không mang theo nhiều huyền khí trên người đúng không? Ở đây nguyên thạch căn bản vô dụng, coi như là Nguyên Đan cũng không đáng tiền, chỉ có huyền khí mới là đồng tiền mạnh thôi.
Lý Vân Tiêu cười khổ lắc đầu nói:
– Quả thật, uổng ta thân là Thuật Luyện Sư cửu giai, rất nhiều thiên tài địa bảo vậy mà chưa từng nghe qua, lần này thật sự mở rộng tầm mắt rồi. Bất quá may mà còn có thời gian, đợi lát nữa quay lại mật thất lại luyện chế ra một ít.
Hắn đã sớm truyền âm Cố Nguyệt Sinh bắt đầu luyện chế huyền khí bát giai, hắn dốc hết toàn bộ tài liệu vào đó, huyết khí mà Hải tộc cần cơ hồ đều là loại có uy lực lớn, thô ráp chút cũng không sao, chỉ cần đẳng cấp cao là được.
Triệu Văn Chiến cười nói:
– Sống trên biển lâu rồi, rất nhiều thứ cũng tập mãi thành thói quen. Như Bích Ngọc Tinh Qua, Sơ Dương Triêu Lộ, Ngân Quang Viêm, Lục Diệp Ngưng Trùng v… v … mà Vân Tiêu công tử vừa rồi mua sắm, những thứ này trên đại dương bao la tuy rằng coi như là thứ không tệ, nhưng còn không được coi là đỉnh cấp.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nhưng nếu mang về đại lục, những vật này thậm chí còn hơn cả nguyên liệu đỉnh cấp.
Hắn xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên thấy trên một quầy hàng đặt nửa vỏ sò lớn, bên trong là một ít hạt châu sáng loáng.
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, vội vàng bước tới, lấy ra một viên cầm trên tay quan sát.
Tên chủ quan Hải tộc kia trng lòng vui vẻ, hắn từ xa đã thấy cường giả Nhân tộc này ra tay bất phàm, huyền khí bát giai hắn lấy ra ít nhất đã mười kiện rồi, hắn lập tức vội vàng đứng dậy giới thiệu nói:
– Đại nhân, thứ này gọi Đông Hải Nguyệt Minh Châu, tuy rằng không phải chí bảo, nhưng ở Đông Hải cũng là thứ cực kỳ khó được. Lúc tu luyện nếu có những hạt châu này làm bạn có thể tĩnh tâm ngưng thần, đề cao hiệu quả rất nhiều.
Quả nhiên là Đông Hải Nguyệt Minh Châu
Lý Vân Tiêu mừng rỡ trong lòng, trong vỏ sò kia đựng mười tám hạt, thật sự là đi mòn gót sắt không thấy, được đến hoàn toàn không phí chút công phu.
Hắn bình tĩnh cảm xúc một chút, mở miệng nói:
– Hạt châu này giao dịch thế nào?
Hải tộc kia cũng đại hỉ, kích động nói:
– Đại nhân ngươi muốn một hay là mấy hạt?
Lý Vân Tiêu nói:
– Muốn toàn bộ!
– Toàn bộ?
Hải tộc kia sững sờ một chút, Triệu Văn Chiến cũng có chút giật mình, những hạt châu này tuy rằng tác dụng không lớn, nhưng đích thật là vật quý trọng, tổng cộng mười tám hạt chỉ sợ giá trị không nhỏ.
Nhưng mỗi một gã Thuật Luyện Sư đều có ý nghĩ của mình, hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
Hải tộc kia suy nghĩ một chút, nói:
– Những hạt châu này là ta thay người giao dịch, mỗi ba miếng đổi lấy một kiện huyền khí bát giai.
Hắn có chút khẩn trương nhìn qua Lý Vân Tiêu, sợ mình ra giá quá cao khiến cho đối phương phản cảm.
Lý Vân Tiêu thở một hơi thật dài, ban đầu ở thành Hồng Nguyệt vì những hạt châu này mà làm ra không ít phong ba, không thể tưởng được chỉ dùng huyền khí bát giai là có thể đổi được ba hạt.
Hải tộc kia cho rằng Lý Vân Tiêu bất mãn, vội nói:
– Huyền khí bát giai gì cũng được, chỉ cần là bát giai là được. Nếu ngươi đổi nhiều còn có thể bớt nữa
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta đổi toàn bộ. Nhưng trên người không có nhiều huyền khí bát giai như vậy, ta dùng một kiện huyền khí cửu giai đổi toàn bộ hạt châu của ngươi, sao hả?
– Cái gì?
Hải tộc kia cả kinh, sắc mặt lộ ra thần sắc giật mình, nói:
– Ngươi nói cái gì? Huyền khí cửu giai? Ngươi thật sự định dùng huyền khí cửu giai đổi những hạt châu này sao?
Hắn lộ vẻ hoảng sợ, hiển nhiên không quá tin tưởng.
Toàn bộ tứ hải cũng không có mấy Thuật Luyện Sư cửu giai, cơ hồ tất cả huyền khí cửu giai đều bị những thế lực cấp độ B kia tàng trữ, căn bản không có khả năng tuồn ra ngoài.
Tên Hải tộc kia thét lên kinh hãi, lập tức khiến người bốn phía cảnh giác, nguyên một đám cũng đều kinh hãi túm lại.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, không thể tưởng được một câu huyền khí cửu giai có thể gây ra phản ứng như vậy.
Sắc mặt Triệu Văn Chiến biến hóa, truyền âm nói:
– Trong Hải tộc huyền khí khan hiếm, huyền khí cửu giai đủ gây ra oanh động rồi.
Hắn dừng một chút, lại nói:
– Vân Tiêu thiếu gia thật sự định dùng huyền khí cửu giai đổi những hạt châu này sao?