Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1734: Đi mòn gót sắt tìm không thấy (2)




Hắn hiển nhiên có chút không tin, cho rằng giá trị những hạt châu này căn bản không đáng một kiện huyền khí cửu giai. Dù sao Thuật Luyện Sư cửu giai muốn luyện chế huyền khí cửu giai cũng thập phần vất vả.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Những hạt châu này đối với ta có trọng dụng. Sao những Hải tộc này đều chằm chằm vào ta, như muốn ăn tươi ta thế?
Triệu Văn Chiến cười khổ không thôi, đứng ra cao giọng quát:
– Đều vây qua làm gì? Chẳng lẽ đã quên quy củ đảo Hãm Không không cho phép bất luận kẻ nào dùng bất luận hình thức nào tham dự vào giao dịch đang diễn ra sao?
Những Hải tộc kia tựa hồ hết sức kiêng kị đói với quy củ đảo Hãm Không, sau khi nhìn Lý Vân Tiêu và chủ quán kia thêm vài lần, lúc này mới rời đi, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn qua bên này.
Thần sắc trên mặt chủ quán kia âm trầm bất định, lúc này mới giảm thấp thanh âm nói:
– Vị bằng hữu kia, ngươi thật sự có huyền khí cửu giai, hơn nữa còn chịu đổi sao?
Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu, hắn đã giết không ít cường giả Võ Đế, trên người quả thật góp nhặt vài món, nhưng đối với hắn mà nói đều là loại cửu giai sơ cấp thấp kém, vốn chỉ định dùng để đối lấy tiền xài.
Trong tay hắn lóe lên hào quang, hiện ra một thanh dao găm, đẩy tới.
Chủ quán kia kinh hoảng hai tay tiếp nhận, thần thức cẩn thận quét qua, xác định là huyền khí cửu giai không thể nghi ngờ. Mặc dù có chút tổn hại rất nhỏ. nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc sử dụng.
– Quả nhiên, quả nhiên.
Hắn hô lên hai tiếng liên tiếp, tựa hồ muốn chứng minh mình không phải đang nằm mơ. Sau đó trong tay giương lên, chuôi dao găm kia lập tức bị hắn thu vào, hai tay bưng bưng lấy nửa vỏ sò kia giao cho Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu cũng cực kỳ cao hứng, thu lấy mười tám miếng Đông Hải Nguyệt Minh Châu kia, trên mặt tràn đầy dị sắc.
Chủ quán kia sau khi giao dịch xong, trực tiếp thu lại hết hàng hóa, sau khi cáo từ Lý Vân Tiêu, không nói hai lời liền hóa thành một đạo quang mang bỏ chạy đi.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Không cần cẩn thận vậy chứ?
Triệu Văn Chiến cười khổ nói:
– Ngươi không hiểu rõ ý nghĩa huyền khí cửu giai đối với Hải tộc đâui, một kiện huyền khí cửu giai đủ khiến hai thế lực Hải tộc sống mái với nhau. Vừa rồi người nọ sợ rằng sẽ có phiền toái, nhưng hắn đã dám đối với ngươi, đoán chừng cũng thật sự có tài.
Quả nhiên, Lý Vân Tiêu rất nhanh đã phát hiện không ít Hải tộc đuổi theo hướng chủ quán kia bỏ chạy.
Triệu Văn Chiến nói:
– Trừ phi ở trên Huyễn Bảo đại hội, nếu không Vân Tiêu công tử đừng nên xuất ra huyền khí cửu giai nữa.
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, hắn nào biết nhiều như vậy, hơn nữa trên người không có nhiều huyền khí bát giai lắm, mười tám miếng Đông Hải Nguyệt Minh Châu này hắn là vào thế bắt buộc rồi.
Sự xuất hiện của huyền khí cửu giai dẫn đến bạo động không nhỏ, nhưng rất nhanh đã yên lặng lại.
Sau khi Lý Vân Tiêu đạt được hạt châu cũng không còn muốn đi dạo nữa, đang muốn rời đi thì đột nhiên xa xa truyền đến một hồi cãi lộn, tựa hồ có thanh âm quen thuộc lọt vào tai.
Rất nhiều Hải tộc đều lần lượt vây tới, hai người cũng cảm thấy hiếu kỳ, sau khi liếc mắt nhìn lẫn nhau cũng đi theo đến.
Thì ra là một gã Nhân tộc cùng một gã Hải tộc đồng thời nhìn trúng một ít tài liệu, lúc này mới dẫn đến tranh chấp, mà tên Nhân tộc kia không phải người khác, đúng là Yên lão của tiểu đội Chiến Nhận bọn hắn.
Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy kỳ quái, Yên lão kia rất khéo đối nhân xử thế, rất ít khi có xung đột với người khác.
Yên lão ngậm lấy điếu thuốc, thôn vân thổ vụ nói:
– Những Tử Tuyết San Hô này lão phu đã định rồi, ngươi chặn ngang một cước, trong mắt có còn quy củ đảo Hãm Không nữa không?
Lý Vân Tiêu âm thầm buồn cười, Yên lão này quả nhiên là một lão hồ ly, trong lúc tranh chấp không hề nói đến mình, trước tiên đã lấy quy củ đảo Hãm Không ra để dọa đối phương.
Đối diện là một gã võ giả Hải tộc toàn thân màu trắng, kinh mạch và cốt cách đều có thể thấy rõ, cơ hồ như trong suốt, sắc mặt hắn thay đổi, nghiêm nghị quát:
– Ta cũng không phá quy củ, ngươi chẳng qua chỉ đang quan sát Tử Tuyết San Hô thôi, chẳng lẽ ta không thể mua?
Yên lão cười lạnh nói:
– Mua cũng phải chú ý thứ tự trước và sau, là ngươi tới trước hay là ta tới trước?
Hải tộc kia hiển nhiên miệng lưỡi không lanh lợi bằng Yên lão, thoáng cái đã rơi xuống hạ phong, thấy người càng vây càng nhiều, hắn vội la lên:
– Tóm lại ta không phá hư quy củ, Tử Tuyết San Hô ngươi có thể mua, ta cũng có thể mua, người trả giá cao được.
– Đúng vậy, đúng là người trả giá cao được
Tên chủ quán kia hai mắt tỏa sáng, vội vàng hưởng ứng nói:
– Hai vị đều đúng, không cần tranh cãi c nữa. Như vậy đi, ai ra giá cao hơn sẽ thuộc về người đó.
Tên Hải tộc trong suốt kia đắc ý thoáng một phát, lấy ra một khối đất như bùn cầm trong tay, nói:
– Ta nguyện ý dùng mười cân Hải Ba Thạch Thổ, lại thêm một kiện huyền khí thất giai, đổi những Tử Tuyết San Hô này.
Thần sắc chủ quán kia bất động, hiển nhiên không hài lòng lắm với hai thứ này, quay đầu nói với Yên lão:
– Nhân loại ngươi thì sao? Nếu ngươi có thể xuất ra một kiện huyền khí bát giai trung cấp, khối Tử Tuyết San Hô này chính là của ngươi.
Gương mặt Yên lão ẩn trong sương khói, không thấy rõ biểu lộ
Nhưng Lý Vân Tiêu lại thấy rõ ràng, đó là vẻ mặt đau khổ
Lý Vân Tiêu cười thầm không thôi, Yêu lão vốn là một cùng tu, bổn mạng huyền khí bản thân chỉ là một kiện huyền khí bát giai trung cấp mà thôi, làm gì có đồ để đổi chứ?
Chủ quán kia tựa hồ cũng phát hiện khác thường của hắn, không thoải mái nói:
– Thì ra là một tên nghèo kiết xác, không có tiền thì mau cút đi, còn tranh chấp với người làm gì, lãng phí thời gian mọi người.
Yên lão bị chửi xấu hổ và giận dữ không thôi, khói thuốc trong miệng càng phả ra nhiều hơn để che dấu đi vẻ bối rối của mình.
– Thôi đi, quả nhiên là một tên nghèo kiết xác, còn tưởng rằng có trò hay để xem chứ.
– Ở nơi thầm sơn cùng cốc như đại lục Thiên Võ có thể trông cậy bọn hắn xuất ra bảo vật gì chứ!
– Giàu nhất trong nhân loại bọn ắn một khi đi vào Đông Hải, đoán chừng cũng chỉ có trình độ trung hạ thôi.
Hải tộc vây xem cũng nhao nhao lộ ra vẻ khinh thường, bắt đầu tán đi, tất cả đều lộ ra vẻ khinh bỉ.
Tên Hải tộc toàn thân trong suốt kia lộ ra vẻ đắc ý, lần nữa lấy ra một kiện huyền khí thất giai, là một cây trường thương, đẩy tới.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu rời vào trên Tử Tuyết San Hô trên quầy hàng, đồng tử có chút co rút lại.
Cái gọi là Tử Tuyết San Hô, kỳ thật không khác lắm với nguyên tinh thông dụng của Hải tộc, cũng là một thứ chứa đựng nguyên lực.
Thiên địa tạo vạn vật, quỷ phủ thần công, thần kỳ khó mà tưởng được.
Tử Tuyết San Hô kia tuy là thứ chứa đựng nguyên lực, nhưng lại không phải tử vật, mà là vật sống như san hô bình thường vậy, còn có thể di động dưới đáy biển. Nguyên lực trong thân chúng cũng không phải do Thiên Địa tạo ra, mà là hậu thiên không ngừng hấp thu vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.