U Minh Trinh Thám

Chương 354: (b) Bối Lạp và Khả Khả




Tận đáy lòng Từ Mẫn đột nhiên nảy sinh một cỗ cảm giác ghen tỵ khó hiểu. Người phụ nữ trước mắt có một đứa con gái lớn như vậy, ít nhất cũng phải lớn hơn nàng ít nhất là mười tuổi. Một người đàn bà đã hơn bốn mươi tuổi không ngờ vẫn còn duy trì được dáng người hoàn mỹ đến như thế.

- Phải, người đang ca hát là con gái của tôi!

Nhìn cô gái đang chuyên chú biểu diễn trên sân khấu, trong đôi mắt người phụ nữ trung niên tràn ngập vẻ sủng nịch:

- Quán bar này là do tôi cùng con gái tôi cùng mở ra, tôi phụ trách quản lý mà nó phụ trách biểu diễn!

- Quán bar này là hai mẹ con cô mở sao?

Từ Mẫn có chút giật mình hỏi:

- Chỉ có hai người buôn bán tại đây thôi sao?

- Đúng vậy!

Người phụ nữ trung niên mỉm cười gật đầu, vươn tay hướng Từ Mẫn nói:

- Tôi gọi là Bối Lạp, rất hân hạnh được biết hai người!

- Tôi gọi là Từ Mẫn, đây là Diệp Tiểu Manh, là bạn của tôi!

Từ Mẫn vươn tay nắm tay Bối Lạp, trong lòng bàn tay truyền tới cảm giác mềm mại. Tay của người phụ nữ này thật sự giống như làm từ nước, mềm mại không xương.

- Biểu diễn trên sân khấu chính là con gái tôi tên Khả Khả, qua một lát nữa nó biểu diễn xong bài hát này, mời nó lại đây chào hỏi hai cô.

Bối Lạp mỉm cười nói:

- Khả Khả đã thật lâu không nhận thức bạn mới, nó nhất định sẽ thật cao hứng!

- Bối Lạp, tôi có thể gọi cô như vậy không?

Từ Mẫn lại hỏi.

- Đương nhiên có thể!

Bối Lạp mỉm cười gật đầu đáp:

- Chúng ta đã xem như bạn bè, có đúng không?

- Bối Lạp, tôi xin mạo muội hỏi một câu, vì sao quán bar này chỉ có hai mẹ con cô vậy?

Từ Mẫn mở miệng hỏi:

- Cha của Khả Khả đâu?

- Ha ha, ông ấy đã chết, đã chết từ rất lâu khi trước.

Tuy rằng trên mặt Bối Lạp vẫn lộ vẻ mỉm cười như trước, nhưng Từ Mẫn có thể từ trong ánh mắt người phụ nữ nhìn ra được vừa hiện lên một tia lãnh mang.

- Hiện tại chỉ còn hai mẹ con chúng tôi sống dựa vào nhau.

Từ Mẫn không nói gì, đã chết? Nếu như là người bình thường, khi nói tới loại chuyện này thường sẽ dùng từ “đi vắng nhân thế” hoặc là “đã qua đời” là những từ ngữ khá uyển chuyển để hình dung, sẽ không ai trực tiếp dùng từ “đã chết” để nói chuyện về chồng mình.

Ca khúc đã chấm dứt, theo âm phù cuối cùng rơi xuống, cô gái trên sân khấu đứng lên hướng bên dưới cúi người chào. Số khách nhân cũng không nhiều trong quán đều phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Khả Khả lại chậm rãi khập khiễng đi xuống sân khấu.

- Bối Lạp, chân của Khả Khả…

Từ Mẫn có chút kinh ngạc nhìn Bối Lạp.

- Là di chứng trước đây lưu lại thôi!

Bối Lạp cười nói:

- Trời cao luôn công bằng, cho Khả Khả giọng hát thật hay nhưng lại lấy đi đôi chân khỏe mạnh của nó!

- Mẹ!

Khả Khả có vẻ gắng sức đi tới, Bối Lạp tiến lên dìu nàng.

- Khả Khả, mẹ giới thiệu cho con một chút!

Bối Lạp đỡ Khả Khả ngồi xuống ghế, mở miệng nói:

- Vị này chính là Từ Mẫn, vị này là Diệp Tiểu Manh, là hai người bạn mẹ vừa mới quen!

- Chào hai người!

Khả Khả nhìn Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, xem như chào hỏi.

Một cô gái thật ngoan ngoãn, đây là ấn tượng đầu tiên của Từ Mẫn về Khả Khả. Gương mặt của Khả Khả rất giống Bối Lạp, chẳng khác gì từ một khuôn mẫu in ra. Nhưng trên người Khả Khả thiếu khuyết loại phong vận thành thục của Bối Lạp, có chút ngây ngô. Nhưng phần ngây ngô này đã hình thành một loại mị lực thật độc đáo cho nàng. Hơn nữa bởi vì cảm giác nhu nhược do bị tàn tật, lại càng dễ làm cho người ta sinh ra loại cảm xúc muốn đem nàng ôm chặt vào lòng mà bảo hộ.

Hai mẹ con ngồi chung một chỗ lại chẳng khác gì một đôi chị em. Từ Mẫn tuyệt không hoài nghi nếu đem hai mẹ con này đưa tới địa phương khác, nhất định sẽ có rất nhiều kẻ biến thái muốn lấy cả hai mẹ con luôn vây quanh bên người họ.

- Chị Khả Khả, chị hát nghe thật hay!

Gương mặt Diệp Tiểu Manh đầy vẻ sùng bái nói:

- Nhưng chị hát ca từ em nghe mà không hiểu, là ngôn ngữ gì vậy?

- Là phương ngôn của quê hương tôi.

Khả Khả ngượng ngùng nói:

- Khi chúng tôi mới đi tới nơi này, tôi lại không quen nói tiếng Phổ Thông, cho nên chỉ biết hát một ít ca khúc của quê hương tôi mà thôi.

- Vậy sao?

Từ Mẫn tiếp lời hỏi:

- Như vậy hai người từ nơi khác tới sao?

- Ân, là một chỗ rất xa nơi này!

Bối Lạp cười nói:

- Chỉ là quê hương của chúng tôi cũng dựa vào biển, cho nên chúng tôi đối với loại khí hậu nơi này cũng khá thích ứng.

- Mẹ, hắn không có đến sao?

Khả Khả ngẩng đầu nhìn Bối Lạp, đột nhiên hỏi.

- Không có, hôm nay hắn chưa có tới!

Bối Lạp dùng tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Khả Khả, lắc lắc đầu nói:

- Đứa ngốc, con thật quá dễ dàng tin người khác, hắn chỉ lừa gạt con thôi!

- Vậy sao? Con lại bị gạt sao?

Ánh mắt Khả Khả trở nên có chút ảm đạm, nàng cúi đầu tựa hồ suy nghĩ gì đó, mấy phút sau nàng lại ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn:

- Không có vấn đề gì, thời gian nghỉ đã sắp hết rồi, con vào hậu trường chuẩn bị một chút.

Nói xong nàng miễn cưỡng đứng lên, khập khiễng đi vào bên trong.

- Này…Bối Lạp, để cho nàng đi một mình như vậy không sao chứ?

Từ Mẫn nhìn bước chân tập tễnh của Khả Khả, có chút bận tâm nói:

- Để cho Tiểu Manh dìu nàng đi thôi!

- Không cần!

Bối Lạp kéo lại Diệp Tiểu Manh vừa mới đứng lên, lắc lắc đầu:

- Từ nhỏ Khả Khả vẫn rất quật cường, cũng rất mạnh mẽ. Tuy rằng chân của nó từ nhỏ đã không phương tiện, nhưng cho tới bây giờ nó chưa từng cần ai dìu đỡ!

- Một cô gái thật kiên cường!

Trong lòng Từ Mẫn đã đưa ra đánh giá đối với Khả Khả. Một cô gái có bề ngoài ngượng ngùng nhưng nội tâm mạnh mẽ, sẽ là một người vì tiền bảo hiểm mà đi giết người hay sao?

Mười phút sau, cả quán bar lại vang lên thanh âm tiếng hát như thiên nga êm ái khoan khoái. Trong bài hát mang theo vẻ mất mác, tựa hồ bởi nguyên nhân người mình chờ đợi không thấy xuất hiện.

- Khả Khả đang chờ đợi ai sao?

Từ Mẫn nhìn Bối Lạp nói.

- Khả Khả rất đơn thuần, cho nên rất dễ dàng bị người lừa dối.

Bối Lạp thở dài một hơi nói:

- Trước đây có một nam nhân mỗi ngày đều tặng hoa cho nó, hình như là muốn theo đuổi nó. Mà Khả Khả cũng đã ước định với hắn, nếu mỗi tối nam nhân kia đều tới đây, như vậy trong tuần lễ này nàng sẽ cùng hắn ra ngoài ước hẹn. Nhưng bắt đầu từ đêm qua nam nhân kia cũng không còn thấy xuất hiện qua. Cho nên nó cảm thấy thất vọng.

Ngữ khí của Bối Lạp có chút lạnh lẽo:

- Những nam nhân kia ôm đủ loại mục đích khác nhau, thấy Khả Khả làm người đơn thuần, nên hay dùng một ít thủ đoạn dối lừa thiếu nữ ngây thơ mà gạt nó. Nam nhân kia đã không phải là người đầu tiên!

Trái tim Từ Mẫn nhảy mạnh, nam nhân mà Khả Khả đang chờ đợi có phải là Tôn Kiệt đã bị chết chìm bên trong phòng tắm trong nhà hay không? Như vậy theo lời của Bối Lạp, Tôn Kiệt không phải nam nhân đầu tiên có phải là muốn nói là hai nam nhân bị chết đuối bên bờ biển hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.