U Minh Trinh Thám

Chương 355: (c) Bối Lạp và Khả Khả




- Cô có biết tên của nam nhân kia hay không?

Từ Mẫn thăm dò hỏi:

- Tôi có một người bạn là thám tử tư, có lẽ hắn có thể cung cấp chút bối cảnh điều tra về nam nhân kia.

Từ Mẫn nhìn thấy vẻ mặt Bối Lạp nhìn mình như kỳ quái, giải thích:

- Tôi thấy Khả Khả đơn thuần như vậy, cũng ngại nàng bị nam nhân có mục đích xấu lừa gạt mà thôi.

- Đúng vậy, chị Khả Khả vừa nhìn là biết không phải người có tâm cơ, thật dễ dàng bị người lừa gạt.

Diệp Tiểu Manh cũng ngồi một bên tiếp lời nói:

- Để cho Minh Diệu đi điều tra thân phận bối cảnh của nam nhân kia, miễn cho chị Khả Khả bị nam nhân xấu xa lừa dối!

- Vậy thì không cần, bất kể như thế nào vẫn phải cảm ơn hai người!

Bối Lạp khẽ cười nói:

- Nam nhân kia đã hai ngày chưa tới, đại khái chắc là đã bỏ đi!

Nam nhân kia sẽ không đến đây, sau này cũng sẽ không đến nữa, bởi vì hắn đã chết. Trong lòng Từ Mẫn nói thầm, nàng thật muốn hỏi thăm Bối Lạp, có biết chuyện Tôn Kiệt đem tiền bảo hiểm nhân thọ để lại cho Khả Khả thừa hưởng hay không, nhưng nàng vẫn nhẫn nhịn không mở miệng.

Bây giờ còn chưa phải thời gian đi truy vấn, Từ Mẫn cố gắng kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, nếu hiện tại nàng hỏi ra miệng, như vậy rất dễ dàng làm cho Bối Lạp cảnh giác. Vô luận Khả Khả có phải là hung thủ hay không, đối với việc điều tra về sau sẽ rất bất lợi.

- Di, là a Trạch kìa!

Diệp Tiểu Manh đột nhiên nhìn về một bàn trong góc vẫy vẫy tay:

- Nhìn xem chị Từ Mẫn, a Trạch ngồi ở chỗ kia. Nàng cũng đang ở trong quán bar, thật là trùng hợp a!

A Trạch ngồi ở trong góc cũng vừa nhìn thấy Diệp Tiểu Manh, liền bưng theo đồ uống đi tới.

A Trạch nhìn Từ Mẫn gật đầu, xem như là chào hỏi. Tiếp theo trên mặt nàng hiện lên nụ cười, nhìn Diệp Tiểu Manh nói:

- Sao trùng hợp như vậy, sao cô cũng tới nơi này?

- Là chị Từ Mẫn dẫn tôi tới!

Diệp Tiểu Manh đáp:

- Chị Khả Khả hát thật hay đi!

- Ân, tiếng hát của nàng rất tuyệt!

A Trạch gật gật đầu:

- Đủ so sánh với tiếng hát tuyệt vời của hải yêu!

Thời gian đã tới hai giờ đêm, quán bar đã sắp đóng cửa, Từ Mẫn chào từ biệt Bối Lạp, cùng Diệp Tiểu Manh và a Trạch rời khỏi quán bar.

- A Trạch, sao cô lại tới nơi này?

Diệp Tiểu Manh đem túi ném ra sau xe, kỳ quái hỏi.

- Là người khác giới thiệu, nói nơi này có ca sĩ hát rất êm tai, cho nên tôi tới nghe một chút.

A Trạch hồi đáp:

- Tôi thật thích tìm kiếm những nơi tốt mà không có bao nhiêu người biết, có cảm giác hưng phấn như rút số trúng thưởng.

- Cô có đi qua quán bar của Âu Phàm đúng không?

Từ Mẫn mở miệng hỏi:

- Bây giờ còn đi không?

- Ít đi lắm!

A Trạch hồi đáp:

- Tuy rằng ông chủ chơi đàn ghi ta thật khá, nhưng giai điệu của hắn quá bi thương, cho nên gần đây rất ít đi qua.

- Lên xe đi, tôi đưa hai cô về nhà!

Từ Mẫn nổ máy xe:

- A Trạch đi nơi nào? Về nhà sao? Ký túc xá trường học hẳn đã đóng cửa chứ?

- A Trạch, theo tôi về nhà ngủ đi!

Diệp Tiểu Manh nói:

- Dù sao Minh Diệu cũng không có ở nhà, một mình tôi ở nhà quá tịch mịch!

- Được!

A Trạch gật đầu.

Thu hoạch đêm nay cũng không cao, nhưng cuối cùng cũng nhìn thấy được nữ ca sĩ tên Khả Khả kia. Một cô gái bề ngoài nhìn như nhu nhược nhưng nội tâm thật kiên cường, sẽ là hung thủ đã liên tục giết chết ba người đàn ông hay sao? Từ Mẫn không biết tại sao, tuy rằng hôm nay chỉ là lần đầu tiên gặp mặt nhưng nàng lại có hảo cảm đặc thù đối với hai mẹ con Bối Lạp cùng Khả Khả.

- Đúng rồi a Trạch, trước đó tôi có gọi điện thoại cho cô, nhưng mãi mà không có người nghe.

Diệp Tiểu Manh kỳ quái hỏi:

- Cô không mang theo di động sao?

- Tôi có mang theo a!

A Trạch kỳ quái lấy di động ra khỏi túi nhìn nhìn:

- Tôi không có nhận được số điện thoại của cô a? Cô xác định không gọi lộn số đi?

- Số điện thoại của cô tôi ghi vào trong di động, làm sao lại gọi sai được.

Diệp Tiểu Manh đem di động lấy ra, đưa cho a Trạch xem bản ghi chép.

- Kỳ quái! Chẳng lẽ là di động của tôi bị hư mất rồi hay sao?

A Trạch cũng cảm thấy kỳ lạ vì sao di động của mình không tiếp sóng được với di động của Diệp Tiểu Manh.

Ngay khi Từ Mẫn định lái xe rời đi, lại đột nhiên nghe được có thanh âm tiếng khắc khẩu cãi nhau vang lên. Hẳn là của một nam một nữ, mà thanh âm của người đàn bà kia tựa hồ là của Bối Lạp, Từ Mẫn có chút tò mò nên bước xuống xe theo thanh âm đi tới.

- Tôi nghĩ tôi đã nói thật rõ ràng, con gái của tôi cũng không muốn làm sao kim gì, nó chỉ muốn được yên tĩnh ca hát mà thôi.

Bối Lạp đứng ngay cửa quán rượu, trước mặt nàng có một nam nhân đang đứng. Bởi vì nam nhân kia đưa lưng về phía Từ Mẫn, cho nên Từ Mẫn không thấy rõ bộ dạng của hắn. Nhưng biểu tình của Bối Lạp rất lạnh lùng, vẻ ôn nhu khi trò chuyện bên trong quán bar trước đó đã không còn nhìn thấy, đổi lại là biểu tình có chút phẫn nộ.

- Xin ông không nên tiếp tục đến quấy rầy hai mẹ con chúng tôi nữa!

- Hắc, cô đây là thái độ gì?

Nam nhân kia tựa hồ bị thái độ không chút lưu tình của Bối Lạp chọc giận, hắn nắm lấy tay Bối Lạp nói:

- Tôi xem cô là đàn bà nên không muốn so đo với cô thôi, đừng nghĩ rằng tôi sợ cô!

- Đừng tưởng rằng tôi không biết công ty của các người là loại công ty gì!

Bối Lạp giãy tay khỏi tay nam nhân kia:

- Các người chỉ bất quá là một đám ma cô khoác da người làm âm nhạc mà thôi, tôi sẽ không để con gái của tôi làm loại chuyện này!

- Giỏi lắm, vậy cô cứ đợi quán rượu của cô bị dỡ xuống đi!

Nam nhân kia ném một câu hăm dọa, phẫn nộ bỏ đi. Khi nam nhân đi ngang qua trước mặt Từ Mẫn, còn trừng mắt liếc Từ Mẫn một cái, thần tình hắn thật dữ tợn, đôi mắt tam giác, nhất định không phải là người tốt. Từ Mẫn trong nháy mắt đã đánh giá nam nhân này.

- Bối Lạp, đã xảy ra chuyện gì?

Từ Mẫn tiến lên ân cần hỏi han.

- Người đàn ông kia đang định làm gì?

- Một chút chuyện nhỏ mà thôi, không sao cả đâu!

Bối Lạp cười nói:

- Chẳng qua là một tên lưu manh thấy hai mẹ con chúng tôi dễ khi dễ nên muốn hưởng chút tiện nghi mà thôi!

- Cô đem sự tình nói rõ cho tôi nghe một chút đi, nói không chừng tôi có thể giúp được cô thì sao?

Từ Mẫn làm cảnh sát đã nhiều năm như vậy, nàng có thể thật xác định nam nhân vừa rồi nhất định không phải là người tốt. Nàng rất muốn giúp đỡ hai mẹ con Bối Lạp một phen.

- Trước đó tôi không nói cho cô biết rõ, kỳ thật tôi là một cảnh sát!

- Nguyên lai cô là cảnh sát sao?

Bối Lạp lắp bắp kinh hãi.

- Phải, nam nhân vừa rồi nhìn qua không giống người tốt, nếu hắn tìm cô làm phiền, tôi có thể giúp cho cô.

Từ Mẫn nói:

- Kể lại cho tôi nghe một chút đi!

- Chuyện này kỳ thật nói ra thật thẹn thùng.

Bối Lạp thở dài một hơi, đem danh thiếp đưa cho Từ Mẫn.

- Nam nhân kia đã tới dây dưa hai mẹ con chúng tôi thật nhiều lần. Hắn nói hắn là người chuyên môn truy tìm nhân tài cho công ty đĩa nhạc gì đó, muốn con gái của chúng tôi ký hợp đồng với công ty của hắn. Tôi vốn nghĩ là một chuyện tốt, cho nên hỏi qua ý kiến của Khả Khả. Nhưng Khả Khả lại nói không muốn làm sao kim gì, chỉ muốn được yên tĩnh ca hát, cho nên tôi đã cự tuyệt hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.