U Minh Trinh Thám

Chương 353: (a) Bối Lạp và Khả Khả




- Là vụ án kỳ quái mà chị nói với em đó sao?

Diệp Tiểu Manh nói tiếp:

- Là vụ án vô cùng quỷ dị đó?

- Ân!

Từ Mẫn gật gật đầu:

- Vừa mới lấy được tin tức, nạn nhân lần này cũng không phải người đầu tiên, mà đã là người thứ ba. Đã có hai nam nhân tử vong trước hắn. Chị luôn cảm thấy chuyện này tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, hơn nữa tên hung thủ kia cũng không bị đem ra công lý, cho nên chị nghĩ tự mình đi tới quán bar kia gặp mặt nữ ca sĩ thần bí nọ, nhìn xem rốt cục nàng là hạng người gì.

- Như vậy chẳng phải là vô cùng nguy hiểm?

Diệp Tiểu Manh giật mình nói:

- Ngay cả một người đàn ông thân thể khỏe mạnh còn bị hại chết, chị bất quá là phụ nữ mà thôi, tự mình đi tới loại địa phương kia thật sự là quá nguy hiểm. Không được, em muốn đi cùng với chị!

- Ha ha, không có chuyện gì đâu, chị là cảnh sát, cũng không phải cô gái nhỏ yếu ớt trói gà không chặt!

Từ Mẫn cười nói:

- Hơn nữa nếu như thật sự có nguy hiểm, vậy càng không thể cho em đi cùng với chị. Nếu không để cho Minh Diệu hay biết, trở về còn không ăn thịt chị sao?

- Không được, dù sao em cũng không thể để cho chị một mình đi tới chỗ nguy hiểm như vậy.

Diệp Tiểu Manh cương quyết nói:

- Chị mang em về nhà trước đã, em mang theo công cụ cùng đi với chị!

- Công cụ? Công cụ gì vậy?

Từ Mẫn kỳ quái hỏi.

- Hắc hắc, đương nhiên là công cụ bắt quỷ chuyên nghiệp thôi!

Diệp Tiểu Manh dương dương tự đắc nói:

- Trước đó Minh Diệu có trang bị cho em công cụ chuyên môn đối phó với quỷ quái, rốt cục đã xem như có chỗ dùng!

Từ Mẫn thật sự không nói lại Diệp Tiểu Manh, không còn cách nào đành phải đưa nàng về nhà trước, sau đó cùng nàng đi tới quán bar kia. Diệp Tiểu Manh chạy nhanh lên lầu, vài phút sau lại đeo một chiếc túi chạy ngược trở xuống.

- Đây là công cụ mà em nói sao?

Từ Mẫn nhìn Diệp Tiểu Manh đang đùa nghịch một chiếc gậy điện lấy ra trong túi, dở khóc dở cười nói:

- Dân thành phố bình thường vốn không thể giữ được loại vũ khí này đi, Minh Diệu lấy từ chỗ nào đưa cho em?

- Đây là việc nhỏ thôi mà, chị không cần để ý.

Diệp Tiểu Manh cười hì hì nói:

- Vật này thật sự dùng tốt lắm, lần trước em dùng vật này đánh cho một con quỷ hồn không còn sức lực hoàn thủ đó!

Từ Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu, lái xe chở Diệp Tiểu Manh đi về hướng quán bar kia.

Quán bar cũng không nằm trong đoạn đường phồn hoa, hoặc là có thể nói quán bar nằm ở vị trí tương đối hẻo lánh. Cơ hồ rất ít có người đi tới đây, tuy rằng nằm gần bờ biển, nhưng lại thuộc đoạn đường hoang vắng. Nếu như không có địa chỉ xác định, chỉ sợ rất ít người biết được nơi này còn có một quán bar như thế.

Trên tấm biển màu lam có viết bốn chữ Chu Trang Thủy Vận màu trắng. Từ Mẫn ngẩng đầu nhìn lên tấm biển, nếu như nàng nhớ không lầm, đây là tên của một bài văn xuôi. Một quán bar lại đặt cái tên có ý thơ như vậy, chủ nhân quán bar ước chừng cũng là một người thật lãng mạn đi.

Đẩy cánh cửa có chút nặng nề, Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh cùng nhau đi vào quán bar.

Vừa bước vào trong quán, trong tầm mắt toàn là một mảnh màu lam, tựa hồ chủ nhân nơi này có cảm tình rất đặc thù đối với màu sắc này. Quầy bar, bàn rượu, còn có sân khấu cách đó không xa đều được thiết kế thành hình dạng như những cơn sóng cuộn trào. Hơn nữa còn tới gần bờ biển, trong không khí có một cỗ vị mặn nhàn nhạt lan tỏa, đi vào trong quán, Từ Mẫn liền có loại cảm giác như đưa thân vào trong biển rộng.

Trên sân khấu cách đó không xa có một cô gái tóc dài đang ngồi ở giữa. Ngọn đèn trên sân khấu có chút tối tăm, không nhìn thấy rõ gương mặt cô gái, nhưng chỉ dựa vào thân ảnh yểu điệu mơ hồ cũng có thể đoán được cô gái kia nhất định là một mỹ nữ.

Âm nhạc không có bất kỳ nhạc đệm nào, nàng chỉ ngồi yên nơi đó, nhẹ nhàng ngâm nga. Làn điệu thật êm tai, nhưng giờ phút này Từ Mẫn lại nghe không ra nàng đang hát những ca từ gì. Ca khúc mà cô gái đang hát tựa hồ không thịnh hành, Từ Mẫn nghe ca từ kia, tuy không hiểu ý tứ ca từ nhưng không biết tại sao nàng vẫn có thể nghe ra được cô gái kia muốn biểu đạt điều gì đó. Trong bài hát như có vẻ ưu thương yên nhiên, lại có vẻ chờ mong đối với tương lai. Giống như một người sống kiếp này cũng không quá như ý, còn đang kỳ vọng kiếp sau sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn hiện tại.

- Hai người sao? Mời vào bên trong!

Một người phụ nữ trung niên mỉm cười đi tới, nhìn thẳng Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh.

- Ra vẻ hai vị là lần đầu tiên đi tới quán bar của chúng tôi đi!

- Ân, đúng vậy!

Từ Mẫn hàm hồ trả lời một câu. Nàng cùng Diệp Tiểu Manh tìm một bàn trống ngồi xuống, khách nhân trong quán cũng không nhiều, vì vậy còn thật nhiều bàn trống.

- Hai ly rượu này tặng cho hai cô!

Người phụ nữ trung niên đem hai ly rượu cốc tai tỏa ra ánh sáng màu lam bưng tới đặt trước mặt Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh.

- Hãy xem như quà tặng của quán bar chúng tôi dành cho hai vị đi. Tôi nhìn ra được hai vị là người có thể nghe hiểu được bài hát này!

- Một ly thì tốt hơn!

Từ Mẫn đẩy bàn tay Diệp Tiểu Manh đang định bưng ly rượu kia.

- Em là trẻ con, không được uống rượu!

- Hứ, em đã hai mươi tuổi!

Diệp Tiểu Manh bất mãn lẩm bẩm nói:

- Còn xem em là nhi đồng sao!

Từ Mẫn nhìn ly rượu màu lam chói mắt trước mặt, cảm giác có chút khát nước. Nàng bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch. Chất rượu lạnh lẽo lướt qua yết hầu chảy vào trong bụng, một cỗ khí lạnh từ trong bụng tràn lên, vô cùng thoải mái.

- Vị tỷ tỷ này hát nghe thật êm tai a, tuy rằng em không hiểu ca từ là gì, nhưng em có thể nghe ra được ý tứ trong lời hát của nàng.

Diệp Tiểu Manh có chút say mê nói:

- Vị tỷ tỷ này thật lợi hại, hơn nữa giọng hát cũng thật êm tai!

- Ha ha, nếu để cho con gái của tôi biết được cô thích tiếng hát của nó như vậy, nó nhất định sẽ thật cao hứng!

Người phụ nữ trung niên cười nói.

- Con gái của cô?

Từ Mẫn đem lực chú ý đặt lên nữ ca sĩ quán bar chuyển sang trên người phụ nữ trung niên. Lúc này nàng mới chú ý tới người phụ nữ này thật xinh đẹp. Một mái tóc quăn cuộn lên như sóng biển tùy ý buông xõa mượt mà trên đầu vai, làm cho người ta có loại cảm giác thật ôn nhu. Cặp mị nhãn tản ra ánh sáng rọi mê người. Một thân váy dài tơ lụa màu xanh biển bao phủ trên thân thể đầy đặn mê người, dưới ánh đèn mờ mờ của quán bar, da thịt phơi bày bên ngoài mềm mại chẳng khác gì thiếu nữ. Vô luận là ai nhìn thấy được đều biết khi người phụ nữ này còn trẻ nhất định là một mỹ nhân. Hiện tại tuy rằng đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn còn nguyên mị lực khiến đàn ông mê muội. Hơn nữa thanh âm lại ôn nhu cùng dáng tươi cười, đối với đàn ông mà nói loại phụ nữ có kinh nghiệm phong phú này có khi so với thiếu nữ càng thêm hấp dẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.