U Minh Trinh Thám

Chương 352: (c) Ba người bị hại




- Đừng nói đùa, tính tình cô thế nào sao tôi còn không biết đây, cô làm gì có được an nhàn như vậy, ngoại trừ tra án chỉ biết tra án thôi!

Bạn học lập tức vạch trần lời nói khách sáo của Từ Mẫn.

- Nói đi, nhất định là có vụ án gì muốn dựa dẫm vào tôi lừa đi tin tình báo đúng chưa?

- Ha ha, đừng nói là lừa khó nghe như vậy!

Từ Mẫn ngượng ngùng cười cười, nàng đích xác không quá thành thạo đối với những trò khách sáo mặt ngoài như thế này:

- Thật sự là vì tôi có một vụ án đặc biệt, muốn tìm hiểu rõ ràng một chút mà thôi.

Từ Mẫn đem vụ án của hai nam nhân kia kể lại cho bạn học nghe qua một chút, đối với vấn đề không có báo cáo bên pháp y, nàng cũng muốn tìm hiểu rõ ràng.

- Nga, là hai vụ án kia sao. Tôi nhớ được, là tôi tiếp nhận mà!

Bạn học ngay cả suy nghĩ cũng không cần nghĩ, xem ra hai vụ án kia gây ấn tượng rất sâu cho hắn.

- Chuyện báo cáo pháp y là lý do bị chết đuối ngoài ý muốn, hơn nữa người nhà cũng không đồng ý tiến hành giải phẫu, cho nên không có báo cáo pháp y!

- Thì ra là thế!

Từ Mẫn nghĩ nghĩ nói:

- Như vậy khi anh tiếp nhận vụ án này, có từng tra xét qua việc liên hệ tới một nữ ca sĩ quán bar nào hay không?

- Ca sĩ quán bar? Không có!

Bạn học thật khẳng định nói:

- Nhắc tới việc này, tuy rằng hai vụ án này đều do tôi tiếp nhận, nhưng tôi cũng không tiêu phí quá nhiều thời gian vì nó. Bởi vì tôi còn chưa bắt đầu điều tra cũng đã được lệnh kết thúc vụ án!

- Còn chưa điều tra đã kết thúc vụ án sao?

Từ Mẫn lắp bắp kinh hãi:

- Như thế nào lại thế?

- Ha ha, khi tôi vừa chuẩn bị bắt đầu điều tra, kết quả là bị cục trưởng kêu vào, bảo tôi kết thúc báo cáo vụ án. Bởi vì lúc đó trên tay tôi còn rất nhiều vụ án cần điều tra, cho nên tôi cũng không quá để ý.

Bạn học nói:

- Làm sao vậy? Vì sao lại đột nhiên nảy sinh hứng thú đối với hai vụ án ngoài ý muốn tử vong như thế?

- Tôi cũng vừa gặp phải một vụ án, tương tự như hai vụ án kia của anh, cho nên muốn hỏi thăm một chút, nhìn xem anh có manh mối gì hay không.

Từ Mẫn nói:

- Nhưng nhắc tới hình như anh đối với hai vụ án này lại nhớ thật rõ ràng a!

Bên kia điện thoại đột nhiên trầm mặc, bạn học tựa như đang tự hỏi việc gì đó. Từ Mẫn cũng không nói tiếp, nàng biết bạn học nhất định còn có việc gì đó còn chưa nói ra, hoặc không muốn nói ra. Nàng cũng không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

- Có chuyện này tôi chỉ nói với cô, cô ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài đó!

Bạn học tựa hồ đã hạ quyết tâm thật lớn, sau đó mới mở miệng nói:

- Lúc ấy khi tôi nhìn thấy thi thể nạn nhân, tôi đã biết tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn. Tuyệt đối chính là mưu sát. Nhưng vì cục trưởng đã làm xong báo cáo kết thúc vụ án, tôi cũng không thể tiếp tục kiên trì, cô cũng biết chúng ta chỉ là những tiểu cảnh sát…

- Làm sao anh biết là mưu sát?

Từ Mẫn truy vấn:

- Có phải do thi thể…

- Phải!

Bạn học thật khẳng định nói:

- Hai cỗ thi thể kia tôi đều gặp qua, tuy rằng khi mới vớt lên cũng không phát hiện được có ngoại thương gì, nhưng sau khi vận chuyển tới cục cảnh sát thì thi thể đã nổi lên biến hóa.

- Có phải dưới bộ phận cổ chân ngay mắt cá của thi thể xuất hiện dấu ấn bàn tay màu đỏ?

Từ Mẫn liền vội vàng hỏi.

- Phải đó, làm sao cô biết?

Bạn học nghe được lời nói của Từ Mẫn chợt sửng sốt:

- Chẳng lẽ…

- Đúng vậy, vụ án của tôi cũng y như thế.

Từ Mẫn thở dài một hơi nói:

- Ở ngay mắt cá chân xuất hiện một dấu bàn tay màu đỏ. Dấu tay kia thật giống bàn tay của phụ nữ hay của trẻ con vậy!

- Từ Mẫn, cô làm cảnh sát cũng đã nhiều năm, có một số việc cũng thấy được nhiều rồi.

Bạn học ở bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, nói:

- Có chút vụ án đích xác không phải là những tiểu cảnh sát như chúng ta có thể quản được.

Bạn học ở bên kia điện thoại lại cười cười, tiếp tục nói:

- Tuy rằng lúc ấy chúng ta học tại cảnh hiệu, luôn khẳng định với chúng ta là trên thế giới này không có quỷ. Nhưng sau khi tiếp nhận qua nhiều vụ án như thế, cô còn có thể mạnh mẽ vỗ ngực mà tuyên bố, trên thế giới này tuyệt đối không có quỷ hay sao?

- Hiểu được, tôi đã biết, cảm ơn anh!

Từ Mẫn như có suy nghĩ gì cúp điện thoại. Ba nam nhân bởi vì bị chết đuối mà tử vong, nữ ca sĩ quán bar thần bí, tiền bồi thưởng bảo hiểm kếch xù không hợp lý, dấu bàn tay màu đỏ hiện lên trên mắt cá chân ba nạn nhân. Từ Mẫn không biết chuyện này đến tột cùng có phải là sự kiện linh dị hay không, nhưng nàng duy nhất có thể khẳng định chính là hung thủ kia đã giết chết ba người, nhưng hiện tại vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Có lẽ người thứ tư bị hại cũng sẽ rất nhanh xuất hiện…

….

Từ Mẫn nhìn đồng hồ, hiện tại cũng đã thật muộn. Bây giờ cũng đã hơn mười giờ, nhưng quán bar cũng sẽ không đóng cửa sớm như vậy, cho nên Từ Mẫn quyết định lái xe đến quán bar kia tự mình đi gặp mặt nữ ca sĩ thần bí.

Nàng ngồi trên xe, nổ máy, chuẩn bị lái xe đi quán bar. Nhưng lại đột nhiên nghĩ đến hiện tại mình còn đang mặc bộ quần áo cảnh sát, nếu mặc chế phục đi tới loại địa phương kia, chỉ sợ sẽ có rất nhiều vấn đề không thể tra xét, nàng quyết định quay về nhà thay lại quần áo rồi tính sau.

Về đến nhà, ngay trước cửa nhà nàng gặp được Diệp Tiểu Manh vừa mới đưa Tiểu Quất trở về. Tiểu Quất đang ngủ trên lưng Diệp Tiểu Manh, nước bọt dính đầy trên áo nàng. Nhìn Diệp Tiểu Manh cõng theo Tiểu Quất, Từ Mẫn đột nhiên có cảm giác như tội lỗi. Cảnh tượng trước mắt nhìn qua thật giống như nàng đang ngược đãi lao động trẻ em.

- A, chị Từ Mẫn, chị đã về rồi!

Diệp Tiểu Manh nhỏ giọng nói:

- Cô nhóc này đòi ở nhà em xem xong phim truyền hình mới chịu trở về, kết quả đi tới dọc đường thì đã ngủ mất.

- Vất vả cho em, giao cho chị đi!

Từ Mẫn nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Quất, bế cô bé quay về phòng ngủ của con mình. Nhìn gương mặt đáng yêu trong giấc ngủ của con gái, Từ Mẫn cảm thấy một ngày công tác mệt mỏi tựa hồ đã hoàn toàn tan biến.

- Tiểu Manh, chờ chị một chút, chị thay quần áo xong sẽ đưa em về nhà.

Từ Mẫn khép lại cửa phòng nhìn Diệp Tiểu Manh nói.

- A, không cần đâu, em gọi xe taxi về là được rồi mà!

Diệp Tiểu Manh khoát tay nói:

- Dù sao ngày mai em cũng được nghỉ, chị mệt mỏi cả ngày rồi, không cần tiễn em đâu!

- Không sau đâu, dù sao chị cũng muốn đi ra ngoài!

Từ Mẫn nói:

- Thay quần áo nhanh thôi!

Vài phút sau, thay xong bộ quần áo ngày thường Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh đi xuống lầu.

- Đã trễ thế này chị Từ Mẫn còn định đi đâu nữa?

Diệp Tiểu Manh ngồi trên ghế cạnh tài xế kỳ quái hỏi.

- Đi tìm hiểu vụ án thôi!

Từ Mẫn vừa nổ máy xe vừa đáp:

- Tính tình của chị luôn là như vậy, trong lòng còn việc suy nghĩ sẽ không sao ngủ được, còn không bằng đi làm việc tốt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.