U Minh Trinh Thám

Chương 351: (b) Ba người bị hại




- Đối với lai lịch người chết chị cũng không hiểu được quá nhiều.

Từ Mẫn thở dài nói:

- Chỉ là thoạt nhìn thân phận người chết tựa hồ thật sạch sẽ, không giống loại người từng làm ra chuyện gì thương thiên hại lý…

- Em cũng không hiểu rõ.

Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ nói:

- Nhưng có lẽ a Trạch sẽ biết nhiều hơn một chút đó!

- A Trạch?

Từ Mẫn thoáng lặng đi một chút, cô gái tên a Trạch nàng cũng từng gặp mặt một lần, là bạn tốt của Diệp Tiểu Manh. Bộ dạng cô gái kia rất đẹp, nhưng lại luôn có biểu tình lạnh băng băng, làm cho người ta sinh ra loại cảm giác chớ gần.

- Ân, a Trạch cũng là người biết pháp thuật.

Diệp Tiểu Manh cười nói:

- Mặc dù còn chưa được mạnh mẽ như Minh Diệu, nhưng cũng rất lợi hại, hơn nữa hai người chúng tôi còn từng liên thủ tiêu diệt một con quái vật nữa đâu.

Diệp Tiểu Manh dương dương tự đắc đem chuyện ảo nhân tại vườn trường kể lại cho Từ Mẫn nghe qua.

- Bây giờ có thể liên lạc được với bạn của em không?

Từ Mẫn hỏi:

- Chị thật muốn nghe xem nàng có ý kiến đặc biệt gì đối với án kiện này.

- Chờ một chút, em gọi điện thoại cho cô ấy.

Diệp Tiểu Manh lau miệng, từ trong di động tìm ra số điện thoại gọi cho a Trạch, chỉ là không có ai đón máy.

- Không ai đón, có thể là đang bận, đợi chút nữa em gọi lại cho cô ấy xem sao.

- Không sao, kỳ thật án kiện này đã xem như được kết thúc.

Từ Mẫn khoát tay nói:

- Phía chính phủ đã cấp ra giải thích, chỉ là có chút cảm xúc áp bách trong lòng chị, không nói ra thì cảm thấy không được quá thoải mái mà thôi.

- Chị Từ Mẫn, em biết chị là một người rất có lòng trách nhiệm!

Diệp Tiểu Manh lại nói:

- Có một số việc nếu như không tìm hiểu cho rõ ràng sẽ luôn luôn làm cho người ta có cảm giác vô cùng khó chịu. Chị yên tâm, bất kể nói như thế nào em cũng từng cùng Minh Diệu sống chung thời gian dài như vậy, hơn nữa Minh Diệu cũng dạy em một ít thường thức. Nếu có thêm pháp thuật của a Trạch, em nghĩ quỷ hồn linh tinh bình thường gì đó ba người chúng ta là đủ đối phó.

Diệp Tiểu Manh nói tới đây, cười cười tự giễu:

- Tuy rằng em đối với cái thứ kia thật sự vô cùng bài xích!

- Linh linh linh…

Từ Mẫn vừa muốn nói chuyện, di động mang theo bên người chợt vang lên, là số điện thoại của cục cảnh sát.

- Đại tỷ, tình mới mới siêu cấp kình bạo nha!

Thanh âm của đồng sự bên trong điện thoại vang lên vô cùng hưng phấn:

- Tôi theo lời dặn của cô đã điều tra ra quan hệ của nữ ca sĩ quán bar cùng người chết, kết quả bị tôi điều tra ra một tình báo lớn đến siêu cấp!

- Ít nói nhảm đi, rốt cục là gì nói mau!

Từ Mẫn có chút không kiên nhẫn nói.

- Nữ ca sĩ quán bar trước kia từng cùng hai nam nhân khác kết giao qua. Mà hai nam nhân kia cũng đã chết hết!

Đồng sự hưng phấn nói:

- Cô đoán hai nam nhân kia đã chết như thế nào đây?

- Không phải cũng là bị chết đuối đi?

Trái tim Từ Mẫn chợt nhảy mạnh.

- Hai người đúng là bị chết đuối!

Đồng sự nói:

- Hơn nữa cộng thêm vụ án Tôn Kiệt, cả ba nạn nhân đều là chết đuối ngoài ý muốn! Tôi đã điều tra qua hai vụ án kia, trước đó hai nam nhân kia đều bị tử vong tại khu tắm biển mùa hè. Hơn nữa còn có một sự trùng hợp vô cùng khủng bố!

- Anh đừng có nói với tôi rằng trước khi hai nam nhân kia chết cũng đã mua xuống bảo hiểm nhân thọ thật lớn, mà người được hưởng cũng chính là nữ ca sĩ quán bar kia đi?

Chân mày Từ Mẫn cau lại, là trùng hợp sao? Nếu như nói cả hai lần đều là trùng hợp vậy thì lần thứ ba thì sao đây?

- Đại tỷ, cô đã đoán đúng!

Đồng sự hưng phấn nói:

- Cô nói có phải chúng ta đã phát hiện được một tập đoàn dựa vào việc giết người lừa gạt tiền bảo hiểm hay không?

- Đã biết, chuyện này đừng nói với người khác.

Từ Mẫn dặn dò:

- Trong lòng tôi có tính toán, anh hãy đi về trước đi, hôm nay vất vả cho anh!

- Không có việc gì, đại tỷ!

Đồng sự nói:

- Bất quá nếu như chị dự định điều tra vụ án này, nhớ rõ nhất định phải tính luôn phần tôi. Vụ án giết người lừa gạt tiền bảo hiểm a, là vụ án lớn…

- Được, tôi đã biết!

Từ Mẫn thở dài một hơi, cúp điện thoại. Vụ án lớn sao? Nàng cũng chỉ mong đừng là vụ án lớn, chỉ là vụ án vụn vặt là được rồi. Vụ án lớn thường thường đại biểu cho việc sẽ có càng nhiều người vô tội bị giết chết.

- Tiểu Manh, chị có việc phải đi trước, về Tiểu Quất…

Từ Mẫn đứng dậy có chút ngượng ngùng nói.

- Không có việc gì, chị đi mau lên!

Diệp Tiểu Manh gật đầu cười.

- Chị nhất định sẽ công tác tới tận khuya đi. Một lát nữa em sẽ đưa Tiểu Quất về nhà.

- Lại làm phiền em nữa, thật sự là ngại ngùng!

Từ Mẫn mặc lại đồ cảnh sát trên sô pha, Tiểu Quất đang xem ti vi thấy mẹ mặc quần áo định đi, quyệt mồm ôm lấy chân Từ Mẫn.

- Mẹ lại muốn đi công tác sao?

Tiểu Quất có chút ủy khuất nói:

- Không phải đã nói tối nay mẹ sẽ về ngủ với con sao?

- Tiểu Quất ngoan, mẹ là cảnh sát, phải đi bắt người xấu a!

Từ Mẫn ngồi xổm người xuống, ôn nhu sờ sờ đầu Tiểu Quất:

- Con ngoan ngoãn ở đây chơi với chị Tiểu Manh, nghe lời, một lát nữa để chị Tiểu Manh đưa con về nhà, con ngủ với bà ngoại có được không?

- Được rồi!

Tiểu Quất không chút tình nguyện gật đầu:

- Nhưng mẹ nhớ phải về sớm a!

- Ân, mẹ biết!

Từ Mẫn gật đầu cười, nhìn Diệp Tiểu Manh nói:

- Vậy làm phiền em, chị phải quay về cục cảnh sát.

Từ Mẫn lái xe chạy tới cục cảnh sát. Tuy rằng thời gian đã muộn nhưng trong cảnh cục vẫn đầy cảnh tượng bận rộn. Nàng quay trở về phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, bắt đầu dựa theo tình huống mà đồng sự vừa điều tra được tìm kiếm tư liệu về nữ ca sĩ quán bar cùng hai nam nhân khác đã chết. Bên trong máy vi tính cục cảnh sát Từ Mẫn cũng không tìm được hồ sơ hai vụ án kia, bên trong chỉ viết hai nam nhân kia lúc bơi lội tại bờ biển đã bị chết đuối mà tử vong. Nhưng lại không ghi chép tình huống kiểm tra thi thể cùng nhắc tới vấn đề bồi thường tiền bảo hiểm mà người được hưởng là nữ ca sĩ quán bar kia.

Nàng có chút kỳ quái, cho dù hai vụ án kia là do hai phân cục khác xử lý, nhưng lẽ ra ở bên trong mạng inte của cảnh sát cũng phải có ghi chép lại tình huống kiểm tra pháp y lúc ấy mới đúng, vậy tại sao lại hoàn toàn không hề nhắc đến?

Sự tình có chút kỳ quặc, nàng rút quyển sổ tay trong ngăn kéo tìm điện thoại của một bạn học trường cảnh sát. Bạn học này là người được phân công xử lý án kiện hai nam nhân kia, Từ Mẫn cảm thấy có lẽ có thể từ trong miệng của hắn hỏi ra được chút tin tức nào đó.

- Alo, ai vậy?

Đầu bên kia điện thoại truyền ra thanh âm có chút mệt mỏi của người bạn học kia.

- Ha ha, là tôi, Từ Mẫn!

Từ Mẫn nói:

- Gần đây có khỏe không?

- Ha ha, hoàn hảo, làm sao cô có rảnh gọi điện cho tôi vậy?

Bạn học cười nói.

- Như thế nào, không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại liên lạc cảm tình một chút hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.