U Minh Trinh Thám

Chương 350: (a) Ba người bị hại




- Linh linh linh…

Di động của Từ Mẫn đột nhiên vang lên, cắt đứt ý nghĩ của nàng. Nàng lấy di động ra vừa nhìn, là dãy số của Minh Diệu.

- Mẹ, tối nay con ăn cơm ở nhà chị Tiểu Manh, sau khi mẹ tan việc thì tới đây đón con đi!

Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm non nớt của Tiểu Quất, liền xua tan mọi buồn bực trong lòng Từ Mẫn.

- Tiểu nha đầu, luôn chạy tới đây cọ cơm thôi!

Diệp Tiểu Manh cầm lấy di động, nói:

- Alo, chị Từ Mẫn, Tiểu Quất đang ở chơi trong nhà em đây, tối nay cứ để con bé ở lại đây ăn cơm được rồi!

- Nha đầu kia gần đây cứ thích chạy tới nhà của em mà không chịu ngoan ngoãn ở lại trong nhà mình, vì việc này mà bà ngoại nó đã than thở với chị thật nhiều lần rồi!

Từ Mẫn cười nói:

- Cứ mãi chạy qua nhà em ăn uống kiểu đó a!

- Có quan hệ gì đâu, dù sao Minh Diệu cũng không có ở nhà, em tan học về cũng không có chuyện gì làm, vừa lúc có Tiểu Quất tới chơi với em thôi.

Diệp Tiểu Manh nói:

- Sau khi chị tan sở cũng tới nhà em dùng cơm đi, em để cơm lại cho chị.

- Được!

Từ Mẫn gật đầu cúp điện thoại.

Tiểu Quất nhẹ chân nhẹ tay cẩn thận mở cửa phòng bếp, Diệp Tiểu Manh đang đứng quay lưng về cửa phòng, chuyên tâm xắt thịt trên thớt, cũng không chú ý tới sự tồn tại của nàng.

Tiểu Quất nhón đầu ngón chân, hơi thở chậm lại, tận lực đưa tay duỗi thẳng hướng quả dưa chuột mà Diệp Tiểu Manh đã gọt xong vỏ đặt bên trên.

- Ai nha!

Một thanh âm tiếng vỗ “ba” vang lên, bàn tay của Tiểu Quất đã bị đánh một cái, cô nhỏ ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Tiểu Manh cầm con dao trong tay, đang trừng mắt nhìn mình.

- Chết tiểu quỷ, lại muốn đến phòng bếp trộm đồ ăn!

Diệp Tiểu Manh nhíu mũi, dùng lực véo khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của Tiểu Quất.

- Chị còn cần sử dụng quả dưa chuột đấy!

- Diệp Tiểu Manh mặt dày, thừa dịp Minh Diệu không ở nhà, lại lấy quả dưa chuột dành riêng cho mình…

Tiểu Quất nhìn Diệp Tiểu Manh làm mặt quỷ.

- Không biết xấu hổ…không biết xấu hổ…

- Đã nói bao nhiêu lần, khi gọi phải kêu “chị Tiểu Manh”!

Diệp Tiểu Manh chống nạnh bất mãn nói:

- Hơn nữa em luôn nói câu mà chị nghe mãi không hiểu, lấy quả dưa chuột ra dùng thì có làm sao đâu?

- Cho nên mới nói a, người ngây thơ như chị có thể sinh tồn trong xã hội này được thời gian dài như vậy đúng thật là một kỳ tích đi!

Tiểu Quất xòe tay lắc đầu:

- Nếu em thêm chữ “chị” vào đó mới đúng là vũ nhục chữ “chị” đi thôi!

- Rõ ràng chỉ là một đứa con nít, lại luôn học theo kiểu nói chuyện của người lớn!

Diệp Tiểu Manh gõ lên đầu Tiểu Quất, đuổi cô nhỏ ra khỏi phòng bếp:

- Tự mình đi xem ti vi đi, trong ti vi đang có phim hoạt hình nga…

- Em không thèm xem phim hoạt hình!

Tiểu Quất ngưỡng mặt lên cao, vẻ mặt như mất hứng đứng bên ngoài cửa phòng bếp lớn tiếng hô:

- Sẽ làm cho đầu óc biến thành ngu ngốc!

- Đinh đương…

Thanh âm chuông cửa vang lên, Tiểu Quất chạy như bay ra mở cửa.

- Mẹ!

Thấy rõ người đến là Từ Mẫn, Tiểu Quất cao hứng ôm chầm lấy chân của nàng.

- Tiểu Manh là kẻ xấu, chị ấy không cho con ăn quả dưa chuột, muốn lưu lại cho mình dùng buổi tối…

- Không được nói hươu nói vượn!

Từ Mẫn véo mũi con gái:

- Trong đầu tiểu quỷ con luôn suy nghĩ cái gì đây?

- Chị Từ Mẫn tới rồi sao.

Diệp Tiểu Manh mặc nguyên tạp dề từ trong phòng bếp nhô đầu ra:

- Chờ một chút là có thể ăn cơm, chị vào phòng khách ngồi một lát đi!

- Chị vào giúp em một tay!

Từ Mẫn cởi bỏ đồ cảnh sát, vén tay áo bước vào phòng bếp.

Mười mấy phút sau, một bàn thức ăn thật đơn giản nhưng làm người ta tràn ngập cảm giác thèm ăn được bày lên bàn. Tiểu Quất phát huy nguyên vẹn đặc quyền đặc thù của một đứa trẻ, trước khi Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh ngồi xuống đã bắt đầu cắm đầu ăn không ngừng.

- Chết tiểu quỷ, đã nói với em bao nhiêu lần, phải chờ mọi người lên đông đủ mới được ăn!

Diệp Tiểu Manh trừng mắt nói:

- Lễ phép, cần phải có lễ phép!

- Hứ, mẹ với Tiểu Manh đâu phải là người ngoài.

Tiểu Quất ngậm đầy đồ ăn trong miệng, mơ hồ ấp úng nói.

- Tiểu Manh, bên trong món thịt xào dưa chuột cùng trứng không đủ mềm, lần sau nhớ bỏ thêm tinh bột nhiều hơn một chút đi!

- Ăn cơm cũng không đổ được miệng của con!

Từ Mẫn cười sẵng giọng. Công tác hình cảnh không phải ai cũng có thể làm, mỗi ngày phải đối mặt đủ lại hiện trường phạm tội, xác chết, tội phạm hung ác vô cùng, ngẫu nhiên còn gặp phải những án kiện làm cho người ta dựng đứng tóc gáy, loại áp lực đó không phải ai cũng có thể thừa nhận được. Từ sau khi ly hôn với chồng, Từ Mẫn đã mất đi người có thể tâm sự, nhưng ít nhiều còn có được một đứa con gái vừa hiểu chuyện lại nhu thuận còn có thể chọc cho người vui vẻ, nếu không chỉ sợ công tác đã đủ làm cho nàng bị suy sụp.

- Chị Từ Mẫn, nhìn chị giống như có tâm sự.

Diệp Tiểu Manh nhìn Từ Mẫn nói:

- Có phải gặp được chuyện gì phiền phức hay không?

- Một ít việc trong công tác mà thôi.

Từ Mẫn cười nói:

- Minh Diệu có gọi điện thoại về hay không?

Có mặt con gái tại đây, Từ Mẫn không muốn đem loại chuyện đáng sợ như vậy kể ra, nàng sợ ảnh hưởng sự trưởng thành của con gái.

- Không có, đã mấy ngày rồi vẫn không thấy gọi về.

Diệp Tiểu Manh bậm môi bất mãn nói:

- Tên kia nhất định chỉ lo đi ngắm nghía mỹ nữ nước ngoài thôi!

- Vậy em cũng có thể gọi điện thoại cho hắn mà!

Từ Mẫn nói.

- Em cũng không biết số điện thoại bên ấy! Làm sao mà gọi được đây?

Diệp Tiểu Manh oán giận nói:

- Chị Ada cùng Minh Diệu đi Anh quốc, đều thay đổi số điện thoại Anh quốc, cũng không thèm nói cho em biết.

- Con ăn no rồi, con muốn đi xem ti vi!

Tiểu Quất lau miệng, buông chén đũa chạy ra phòng khách xem ti vi.

- Chuyện phiền phức lắm sao?

Nhìn thấy Tiểu Quất đã rời đi, Diệp Tiểu Manh chợt hỏi:

- Có cần em hỗ trợ hay không?

Từ Mẫn nghĩ nghĩ, Diệp Tiểu Manh sống chung với Minh Diệu thời gian lâu như vậy, đối với loại chuyện thần quái nhiều ít cũng có thể hiểu biết được một chút. Nếu hiện tại không liên hệ được với Minh Diệu, nói không chừng từ chỗ Diệp Tiểu Manh có được tin tức hữu dụng nào đó. Nàng liền ngắn gọn đem vụ án kể lại cho Diệp Tiểu Manh nghe qua một lần.

- Hiện tại chị lo lắng chính là hiệp hội gì đó sẽ không chịu tiếp nhận xử lý vụ án này.

Từ Mẫn thở dài một hơi nói, nàng còn nhớ rõ Minh Diệu từng nói qua với nàng, hiệp hội thần quái kia tuy rằng ở mặt ngoài phụ trách những án kiện thần quái, nhưng những án kiện tương tự như vụ án quỷ hồn giết người linh tinh, bởi vì quan hệ tới một vài ích lợi, bọn họ cũng không quá nguyện ý thụ lý.

- Nếu nói vậy người chết xem như chết không được minh bạch rồi. Hơn nữa hung thủ còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, có lẽ sẽ càng có thêm nhiều người bị hại!

- Là vậy sao!

Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ nói:

- Em đối với những thứ này cũng không hiểu được rõ ràng. Nhưng nếu quả thật do quỷ hồn làm ra, như vậy sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ đi giết người đâu. Em nghe Minh Diệu nói quỷ hồn nếu giết người loạn bậy, sẽ ảnh hưởng đến việc đầu thai ngày sau. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, quỷ hồn sẽ không đi giết người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.