Tuyệt Thế Cường Long

Chương 230: “Dễ hợp dễ tan, không sao đâu.”




Chương 230

“Thật là buồn cười, tên ngốc này điên rồi hả? Vậy mà còn muốn gặp mặt Dược Vương tiên sinh?”

“Có loại người này ở Kiều gia chúng ta mà cảm thấy mất mặt quá, mẹ nó, đúng là cánh rừng lớn loài chim nào cũng có.”

“Còn muốn để Tôn tiên sinh đến gặp hắn? Đúng là chuyện hài buồn cười nhất mà tôi từng biết, sao không nói để thủ tướng đến gặp hắn chứ?”

Người Kiều gia liên tục lên tiếng công kích Tề Đẳng Nhàn đến nỗi coi hắn như không đáng một đồng.

Kiều Thu Mộng cũng nhịn không được, mạnh mẽ kéo Tề Đẳng Nhàn lại gần, giận dữ nói “Tề Đẳng Nhàn, đây là đệ tử của Dược Vương tiên sinh, y thuật vô song, anh ở trước mặt anh ta ba hoa chích chòe cái gì? Nếu anh còn nói lung tung thì đừng trách tôi ly hôn với anh!”

“Tùy cô.” Tề Đẳng Nhàn nói rồi quay người bỏ đi.

Nếu không phải Kiều Quốc Đào có ơn không nhỏ đối với bố hắn thì hắn mới lười đến để ý đám người này.

Tuy trong lòng còn có một chút tình cảm với Kiều Thu Mộng, nhưng năm lần bảy lượt bị cô ta đối xử với thái độc ác liệt như vậy, dù tình cảm tốt đẹp cỡ nào cũng sẽ nhạt phai.

Bất giác, hắn nhớ tới người phụ nữ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của mình, cô ấy dịu dàng biết bao?

Kiều Thu Mộng thấy Tề Đẳng Nhàn rồi đi thì không khỏi sững sờ, trong lòng bất giác cảm thấy khó chịu nhưng không thể nói thành lời.

Lúc này, Tôn Hữu Vi đã bắt đầu đâm ngân châm vào các huyệt vị trên người Kiều lão gia tử.

Kiều lão gia tử tỉnh lại, nặng nề thở ra một ngụm trọc khí, nói “Tôi làm sao vậy?”

“Ông nội, vừa nãy ông ngất xỉu, đều do thằng chó Tề Đẳng Nhàn kia chọc giận ông!” Kiều Thanh Vũ lập tức nói.

Tôn Hữu Vi cười trấn an Kiều lão gia tử rồi nói “Gần đây lão gia tử quá mệt mỏi, ngày thường chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn là được, không có việc gì đâu.”

Kiều Thanh Vũ hừ lạnh nói “Còn không đều do Kiều Thu Mộng không có tiền đồ, làm hại tập đoàn Kiều thị thua lỗ quá nhiều, nếu không sao ông nội lại mệt mỏi như vậy?!”

Kiều Thu Mộng bị câu nói này làm cho tức đến mức mặt đỏ lên.

“Tôn Hữu Vi tiên sinh không hổ là đệ tử thân truyền của Dược Vương đại sư, tương lai kế thừa y bát của Dược Vương chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.”

“Lần này may mà có Tôn Hữu Vi tiên sinh, nếu không, chúng ta thật đúng là không biết phải làm sao bây giờ!”

“Đúng vậy, Tôn Hữu Vi tiên sinh y thuật kinh người, không giống tên cảnh ngục nhỏ bé đến từ nông thôn kia, chỉ biết ba hoa chích chòe.”

Đám thân thích của Kiều gia khen y thuật của Tôn Hữu Vi không dứt miệng, suýt nữa khen anh ta thành trên trời mới có.

Kiều lão gia tử vừa mới ngồi dậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cảm thấy trái tim quặn đau rồi nôn ra một ngụm máu đen, sau đó lại ngất xỉu trên ghế.

Một màn này, trực tiếp khiến mọi người sợ tới mức hồn vía lên mây.

Ngay cả Tôn Hữu Vi cũng kinh hãi, vội vàng tiến lên kiểm tra. Phát hiện tình trạng của Kiều lão gia tử cực kỳ không thích hợp, dù anh ta đã dùng ngân châm đâm vào mấy huyệt vị nhưng Kiều lão gia tử lại không có bất kỳ phản ứng gì.

“Bệnh của Kiều lão gia tử có chút cổ quái, tôi… để tôi gọi điện nhờ sư phụ tới đây!” Tôn Hữu Vi cũng lo lắng xảy ra chuyện, không nói nhiều mà lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Tôn Thanh Huyền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.