Tuyệt Thế Cường Long

Chương 231: “Còn muốn chạy?”




Chương 231

Tôn Thanh Huyền chạy đến, cũng không khỏi ngạc nhiên, loại chứng bệnh này ông cũng chưa từng gặp qua!

“Quái lạ…” Đôi lông mày trắng phau của Tôn Thanh Huyền nhăn lại, ông cẩn thận bắt mạch cho Kiều lão gia tử hồi lâu vẫn khó có thể phỏng đoán nguyên nhân bệnh.

“Tôn đại sư, ông nội của tôi thế nào?” Kiều Thu Mộng sợ hãi, rụt rè hỏi.

Nếu Kiều lão gia tử thật sự chưa gượng dậy nổi, đám thân thích của Kiều gia này, phỏng chừng thật sự sẽ quy tội cho Tề Đẳng Nhàn, khăng khăng cho rằng Tề Đẳng Nhàn làm ông cụ tức giận mới ra nông nỗi này.

Tôn Thanh Huyền lắc đầu, nói “Bệnh này không có cách giải, tôi không thể làm gì được!”

“A?!”

Mọi người lập tức xôn xao, cả đám đều thấy chấn động, thế mà lại có bệnh ngay cả “Dược Vương” đại sư cũng không thể trị?

Tôn Thanh Huyền nói “Nhưng mọi người cũng không cần quá lo lắng. Tôi biết một người, người đó hẳn là có biện pháp!”

“Người đó là ai?” Kiều Thu Mộng cuống quít dò hỏi.

“Tề đại sư chữa khỏi cho thị trưởng Hoàng! Tôi đang chuẩn bị bái người này làm thầy, đến lúc đó, mời người đó tới khám chữa cho Kiều lão gia tử, hẳn là không thành vấn đề.” Tôn Thanh Huyền tràn đầy tự tin nói.

Tôn Thanh Huyền tinh thông y thuật, nhưng ông tự nhận là đối phó với những bệnh nan y này, ông không bằng Tề Đẳng Nhàn. Gặp được tình huống của Kiều lão gia tử, bất giác làm ông nghĩ đến Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy hắn nhất định có thể giải quyết!

Tôn Hữu Vi cuống quít nói “Đúng đúng đúng, Tề đại sư nhất định có thể chữa khỏi cho Kiều lão gia tử! Lúc trước thị trưởng Hoàng bệnh nặng, Tề đại sư đá một cước vào ngực thị trưởng Hoàng, ngay tại chỗ lập tức chữa khỏi cho ông ấy.”

Mọi người nghe vậy thì sửng sốt, người đó thần kỳ như vậy sao?

Nhưng nghĩ lại thấy lời này do chính hai thầy trò Dược Vương nói ra, như vậy, vị Tề đại sư này ắt hẳn có chỗ độc đáo!

“Vậy mong Tôn tiên sinh lập tức mời Tề đại sư đến khám bệnh cho ông nội!” Kiều Thu Mộng vội cầu xin.

“Đừng vội, tuy hiện tại ông cụ đang hôn mê, nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, tôi còn chưa bái sư thành công, Tề đại sư không nhất định sẽ đồng ý thỉnh cầu của tôi. Tính cách hắn khá cổ quái.” Tôn Thanh Huyền nói.

Tuy rằng mới chỉ gặp Tề Đẳng Nhàn hai lần, nhưng Tôn Thanh Huyền rất rõ ràng tính tình đối phương không tầm thường, tùy tiện mở miệng đề nghị thì chỉ sợ không có hiệu quả.

Tôn Thanh Huyền nói “Tôi đã nhờ thị trưởng Hoàng tổ chức một đại hội cho tôi vào ba ngày nữa. Định bái sư ở đó, sau khi bái sư, tôi sẽ lập tức mời Tề đại sư tới khám chữa cho Kiều lão gia tử!”

“Hiện tại tôi kê tạm mấy đơn thuốc, các người mỗi ngày đúng hạn cho ông cụ dùng.”

Trong lúc nói chuyện, Tôn Thanh Huyền bắt đầu kê đơn.

Mọi người nghe thấy ông nói vậy thì khẽ thở phào.

“Không ngờ trên thế giới này còn có đại sư có y thuật lợi hại hơn Dược Vương đại sư, đúng là được mở mang tầm mắt!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.