Tuyệt Thế Cường Long

Chương 229: tôi nguyện làm tay sai cho ngài!”




Chương 229

“Tề Đẳng Nhàn, anh định hại chết ông cụ sao! Cố ý làm ông cụ tức đến ngất đi, bây giờ lại ngăn cản Tôn Hữu Vi tiên sinh xem bệnh cho ông cụ, rốt cuộc anh có ý gì?” Kiều Thanh Vũ gấp không chờ nổi vội vàng nhảy ra, chỉ vào Tề Đẳng Nhàn mà mắng.

“Ha ha ha ha, thật đúng là buồn cười, thế mà lại dám ở trước mặt Tôn Hữu Vi tiên sinh ăn nói ngông cuồng!”

“Người này đúng là cuồng vọng đến mức vô biên, cho rằng mình may mắn được lên làm trưởng phòng phòng dự án của tập đoán Hướng thị thì ở bất cứ lĩnh vực nào đều có quyền lên tiếng hay sao?”

“Tôn Hữu Vi tiên sinh chính đệ tử thân truyền của Dược Vương Tôn Thanh Huyền tiên sinh, vậy mà có người lại dám dạy anh ta chữa bệnh?”

“Người này tâm địa xấu xa, cố ý khiến ông cụ tức đến phát bệnh hẳn là để có thể thuận lợi cấu kết với Kiều Thu Mộng làm chuyện xấu, ngầm chiếm đoạt tài sản của tập đoàn Kiều thị.”

Mọi người càng nói càng khó nghe, còn quấn Kiều Thu Mộng vào.

Kiều Quốc Đào nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ vai Tề Đẳng Nhàn, nói “Đẳng Nhàn, cháu đừng nói lung tung nữa!”

“Từng kỹ năng đều có chuyên môn riêng! Tôn Hữu Vi tiên sinh chính là chuyên gia trong lĩnh vực y học.”

“Anh ta tới khám bệnh cho ông cụ là phúc của Kiều gia chúng ta, cháu còn nói lung tung thì đừng trách chú cũng mắng cháu!”

Bàng Tú Vân nói “Đúng vậy, đúng vậy! Tôn Hữu Vi tiên sinh mới là chuyên gia y học, một cảnh ngục nho nhỏ như cậu thì biết cái gì? Chạy sang một bên tự chơi đi.”

“Đồ đệ của Tôn Thanh Huyền đại sư nhất định là bất phàm, hơn nữa danh sư xuất cao đồ, cần một cảnh ngục nhỏ như cậu ở bên cạnh lải nhải hướng dẫn chắc?”

“Làm cảnh ngục thì thành thật về quê trông phạm nhân đi, ở trước mặt danh y làm màu cái gì? Gây sự chú ý sao?”

“Loại người như cậu thật thú vị, sẽ không thật sự cho bằng bản thân dẫm phải vận cứt chó mà phát đạt một chút, Kiều gia chúng ta phải nhường nhịn nghe lời hắn chắc?”

Mọi người thuộc Kiều gia đều không cho là đứng, cực kỳ khinh thường.

Nếu Trịnh Quang Minh ở chỗ này, chỉ sợ bọn họ ngay cả rắm cũng không dám thả. Nhưng mà, khi đối mặt với Tề Đẳng Nhàn, không hiểu sao bọn họ lại có cảm giác về sự ưu việt, khinh thường hắn.

Tôn Hữu Vi nói “Lông cụ chỉ là nhất thời ngất xỉu thôi, không có gì trở ngại. Tôi dùng ngân châm kích thích huyệt vị một chút, kích hoạt sức sống trong cơ thể là sẽ tỉnh ngay thôi.”

Mọi người nghe thấy vậy thì liên tục gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, Tôn Hữu Vi đã giơ ngân châm lên, chuẩn bị đâm vào huyệt vị trên người lão gia tử.

“Nếu anh đâm chân thì sẽ kích thích tà khí chạy loạn, đến lúc đó, ông cụ sẽ không sống quá bảy ngày.” Tề Đẳng Nhàn thình lình lên tiếng.

“Thằng khốn, mày còn dám nguyền rủa ông cụ!”

“Muốn được người khác chú ý đến phát điên rồi hả, cái này cũng dám nói?!”

“Mày đừng tưởng rằng bây giờ mày có chút thành tựu, Kiều gia chúng ta phải nịnh bợ nghe lời mày, khôn hồn thì cút mau”

Tôn Hữu Vi nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười lạnh nói “Sư thừa của tôi là Dược Vương Tôn Thanh Huyền đại sư, xin hỏi sư phụ các hạ là ai mà dám nói ra lời ngông cuồng này?”

(Sư thừa: 师承: kế thừa, kế tục, kế nghiệp sư phụ)

“Tôi không có sư thừa, nhưng tôi biết. Nếu anh không tin thì có thể để Tôn Thanh Huyền tới gặp tôi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.