Tước Tích

Chương 17: Viễn thế




Sáu năm trước.
Hang Ngưng Tinh, vùng cực Bắc, đế quốc Aslan phía Tây.
Từ đầu đến cuối, tia chớp màu cam bám sát phía sau lưng như lưỡi hái tử thần không ngừng sượt qua tai, tiếng gió có thể cắt đứt cổ họng bất cứ lúc nào.
Đặc Lôi Á dốc hết tốc lực chạy về phía trước, gió thổi vạt váy cô ta bay phấp phới như đóa hoa sen trên đất tuyết. Cô ta không dám dừng lại, bóng dáng ma quỷ phía sau thần tốc đến mức khiến người ta kinh ngạc. Cô chưa từng gặp nhà hồn thuật nào có tốc độ kinh người như vậy trong lãnh thổ Aslan. Cho dù đó là Tất Lạp, nếu không sử dụng thiên phú, anh ta cũng tuyệt đối không tài nào đạt được tốc độ này.
Nhưng đó không phải là điều khiến cô ta sợ hãi nhất. Điều làm cô ta khiếp đảm hơn là, dáng hình mơ hồ phía sau chỉ có thể thấy được chiếc bóng màu cam chớp lóe, còn thiên phú của hắn thì vẫn là ẩn số. Hồn lực mãnh liệt và tốc độ kinh người như thế, chẳng qua chỉ là trạng thái chiến đấu bình thường của hắn mà thôi.
Mặc dù vậy, ngay từ khi bắt đầu cho đến giờ, kẻ đó vẫn bám sát, không hề sử dụng bất cứ hồn thuật nào hay thả hồn thú ra để tấn công cô ta. Cách đuổi giết của hắn nhanh nhẹn và sắc bén, đơn giản lại hiệu quả. Rốt cuộc, Đặc Lôi Á đã hiểu tại sao Tư tế Bạch Ngân sắp xếp một quái vật như vậy đợi mình. Bởi vì đối với hình thức chiến đấu trực tiếp một cách liều mạng như thế này, thì hồn khí Vạt Váy Nữ Thần thời thượng cổ tung hoành Aslan – thứ có thể ngăn hết tất cả  các loại tấn công gián tiếp, khiến Đặc Lôi Á vẫn luôn tự hào, giờ phút này đã trở nên vô dụng, biến thành một món đồ trưng bày xinh đẹp. Công dụng của nó lúc này chỉ là tấm lụa mỏng duyên dáng, sẽ bị đối phương xé rách tơi tả bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, Đặc Lôi Á biết rõ cứ tiếp tục chạy trốn như thế này sớm muộn gì cũng bị đối phương đuổi kịp. Bởi muốn duy trì được tốc độ và giữ khoảng cách với hắn sẽ phải tiêu hao rất lớn hồn lực, cứ như vậy, sớm muộn gì hồn lực cũng sẽ cạn kiệt. Một khi hồn lực hết sạch, sức mạnh điên cuồng phía sau chỉ vừa chớp mắt là có thể cắt đứt cổ họng cô ta ngay. Hiện tại, Đặc Lôi Á đã cảm thấy hồn lực của mình đang cấp tốc giảm xuống, song cô ta cảm nhận được hồn lực quái vật phía sau vẫn sôi trào mãnh liệt như lúc vừa xuất hiện ở trước cửa hang. Giống như hắn luôn ở trạng thái chiến đấu cao nhất… Nhưng điều này sao có thể xảy ra được chứ?
Đặc Lôi Á nhắm mắt lại, qua mí mắt không ngừng run rẩy và nhấp nháy, có thể biết được lúc này trong mắt cô ta chắc chắn là bão tuyết mịt mùng. Cô ta sử dụng thiên phú của mình đến cực hạn, tuy nhiên chỉ cảm ứng được hồn lực phía sau hỗn loạn phức tạp, không có quy tắc gì, việc này khó khăn như thể muốn tách bạch từng luồng gió trong cơn lốc càn quét. Cô ta nghiến răng, dừng phắt lại, sau đó quay đầu.
“Két…”
Khe núi tuyết yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng côn trùng kêu lanh lảnh chói tai. Nháy mắt, bóng dáng màu cam kia dừng lại, sau đó nhanh chóng lui về sau, tuy nhiên đã không còn kịp nữa. Thân thể xinh đẹp quyến rũ, mảnh mai uyển chuyển vừa rồi thoáng chốc bỗng bị vô số lưỡi lê đâm toạc, hàng loạt xúc tu sắc bén vừa gào thét vừa bung bật ra trong gió, tựa như những chiếc gai trên chân của một con bọ ngựa khổng lồ. Trên gương mặt của Đặc Lôi Á có mười mấy xúc tu ngắn như dao găm, đâm rách dung mạo như hoa như ngọc, tiếng ken két không ngừng vang lên trong không khí.
“Phụp!”
“Phụp! Phụp!”
Tiếng máu thịt nhầy nhụa vang lên liên tiếp. Trên cánh đồng tuyết mênh mông, ánh sáng gay gắt đến mức khiến mắt người ta lòa đi, tất thảy như yên tĩnh đứng lặng. Bão tuyết đã nuốt chửng hết tất cả âm thanh, bên tai chẳng còn lại bất cứ âm thanh gì. Trên vùng tuyết bát ngát có hai bóng dáng tối đen, một là chàng trai cao to vạm vỡ, một loáng thoáng có thể nhìn thấy được là cô gái. Nhưng xung quanh bóng dáng cô gái còn có các lưỡi dao đang trồi ra, vươn dài cắm sâu vào trong thân thể chàng trai đối diện.
Trên gương mặt bị nhiều lưỡi dao đâm rách của Đặc Lôi Á chỉ còn nguyên vẹn đôi môi tươi thắm, đang khẽ nhếch lên. Đương nhiên là cô ta có lý do để đắc ý. Hôm nay, cô ta đã không còn là đứa bé, không khống chế được trạng thái hắc ám như năm xưa nữa.
Tuy nhiên, nụ cười trên gương mặt kinh khủng kia không kéo dài được bao lâu đã sượng cứng. Cô ta trơ mắt nhìn thân thể chàng trai đối diện cắm đầy dao kia, hắn như chẳng hề bị thương, không hề cảm thấy đau đớn mà đang nhích từng bước đến gần. Mấy lưỡi dao cứ thế xuyên qua lồng ngực, bả vai, bắp đùi và đâm thủng ra phía sau hắn. Tiếng soàn soạt khiến người ta sởn gai ốc.
Hắn vươn cánh tay thon dài rắn chắc, Đặc Lôi Á chỉ cảm thấy hoa mắt, ngực bên phải liền truyền đến cơn đau đớn như bị xé toạc. Tay của hắn như lưỡi dao thật mỏng, chớp nhoáng đã cắm vào lồng ngực cô ta một cách dễ dàng. Cổ họng Đặc Lôi Á trào lên máu tanh, cô ta cảm giác được rõ ràng ngón tay đối phương khéo léo xuyên qua tìm kiếm gì đó trong thân thể mình. Ngay sau đó, đôi tay này nắm chặt xương quai xanh của cô ta, rút mạnh ra.
Máu văng tung tóe trong trời đất trắng xóa.
U Minh như bị thôi miên nhìn chằm chằm vào cô bé ghê rợn trước mặt. Không, phải nói là hai cô bé mới đúng.
Sau khi hai người họ nói xong câu “Tôi đói rồi!” liền bất động. Một trong hai người nhìn gã với đôi mắt bồ câu đục ngầu. Ánh mắt xa xăm không có bất cứ tiêu cự nào như tấm lưới đặc dính bủa vây lấy gã. Cảm giác kinh hãi và tởm lợm quặn lên trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, nhưng gã lại không thể khống chế được ánh mắt của mình cứ nhìn xoáy vào hai cô gái. Gã hoàn toàn không thể nào dời mắt đi được, như đang đối mặt với hố đen, bị hút chặt vào đó.
Gã giơ tay lên, một mảnh băng tuyết đọng lại thành lưỡi dao vọt bay ra khỏi đống tuyết. Cổ tay gã quay ra ngoài, lưỡi dao bay thẳng đến cô bé. Tuy nhiên, cô bé kia không hề tránh né, thậm chí mắt cũng không chớp. “Rắc” một tiếng lưỡi dao băng cắm phập vào sống mũi, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng xương vỡ vụn rất nhỏ.
Cô bé vẫn đứng yên, chốc lát sau, lưỡi dao băng đã bị máu cô hòa tan. Xương mũi bị vỡ chỉ còn lại một lỗ tối đen, máu thịt lẫn lộn.
U Minh không kìm được cúi người xuống nôn khan. Cảm giác rét run quặn lên từng cơn trong dạ dày gã.
“Rắc… rắc rắc…”
Tiếng uốn nắn các khớp xương vang lên. U Minh ngẩng đầu. Thân thể cô bé bất động trông như đã chết đang uốn éo vặn vẹo. Ánh mắt cô bé vẫn đục ngầu, lỗ máu kia vẫn đáng sợ, hai mắt gần như dính liền vào nhau. Cô bé từ từ chuyển động, quay người, một cô bé khác dính liền trên thân thể ấy đối mặt với U Minh. Gương mặt lành lặn giống hệt cô bé vừa rồi với đôi mắt vẩn đục lại nhìn về phía gã.
Tròng mắt U Minh co lại, hoa văn vàng óng trên cánh tay bỗng chốc hiện lên. Gã vươn tay đánh vào khoảng không, mặt đất dưới chân cô bé vùn vụt đâm lên vô số trụ băng sắc bén, giống như những búp măng điên cuồng mọc lên từ mặt đất.
Trong họng cô bé rít lên âm thanh the thé như một tia sáng phá vỡ sự lặng ngắt của cánh đồng tuyết, nhưng ngay lập tức, tất cả lại rơi vào tĩnh mịch.
Tuyết sáng lóa mắt, mấy trụ băng đá từ đùi cô bé đâm chênh chếch xuyên qua thân thể, có hai cây đâm toạc ngực cô, một cây xuyên qua cổ, một cây đâm ra từ má phải của cô. Cả người cô nằm ngửa ra sau, máu ào ạt chảy ra khỏi thân thể.
Nỗi sợ hãi trong lòng U Minh càng ngày càng lớn hơn thêm. Tư tế Bạch Ngân ra lệnh mang Kẻ Gặm Nhấm mới nhất về Granlt, tuy gã không biết thứ trước mắt này đến tột cùng được xem là người hay quái  vật, nhưng gã vẫn không dám tùy tiện giết chết cô ta. Gã đành dằn nỗi kinh tởm trong lòng, trơ mắt nhìn những trụ băng kia bị hòa tan, sau đó âm thanh vặn bẻ xương khớp rắc rắc lại vang lên lần nữa. Cô bé mới vừa bị đâm rách tả tơi lại quay người, đưa ra thân thể khác có khuôn mặt giống y đúc mình.
Thoắt cái, đồng tử U Minh co chặt, lỗ máu mới vừa rồi trên mặt cô ta đã biến mất, gương mặt trở về hoàn hảo như lúc ban đầu. nhìn chằm chằm gã bằng đôi mắt mờ mịt, ánh mắt đó như sợi dây thép lạnh lẽo thoáng chốc trói chặt gã. Bàn tay U Minh vô thức run rẩy. Chính gã cũng không ý thức được điều này.
Mới vừa bị kéo mạnh, thoắt cái Đặc Lôi Á đã bị quăng ra xa mười mấy mét. Thân hình mảnh khảnh của cô ta như bị quật gãy, rơi xuống từ trên cao, máu văng tung tóe, đọng trên tuyết như những đóa hoa đỏ. Cô ta ngã rầm lên tảng đá đen, mắt hoa lên, tức khắc tối sầm, xương cốt toàn thân như đã vỡ nát, cơn đau đớn ập đến nuốt chững tất cả mọi giác quan. Những lưỡi dao sắc bén trên thân thể cô ta như xúc giác con nhện bị lửa thiêu cháy lách tách, nhanh chóng rụt lại vào người. Lúc này, trên vai cô ta là một lỗ máu to, phần da thịt dính vào xương quai xanh đều bị đôi tay mạnh mẽ kia xé xuống. Cô ta định cầu cứu U Minh, nhưng giờ phút này, trong cổ họng đầy máu, chỉ có tiếng ọc ọc mơ hồ.
Trong tầm mắt nhòe nhoẹt của Đặc Lôi Á, bóng dáng màu cam kia lại xông về phía cô ta nhanh như chớp, nhưng lại chậm chạp giơ lên đôi tay sắc bén như lưỡi dao mà không đánh xuống.
Trong khoảng không, ngoại trừ gió cũng chỉ còn lại tiếng thở hổn hển.
Thị giác Đặc Lôi Á dần dần khôi phục. Cô nhìn thấy đứng trước mặt mình là một cậu trai trẻ toàn thân gần như trần truồng, mái tóc đỏ như ngọn lửa dựng thẳng trên đầu, nét mặt hiền lành và trong sáng, đồng tử đỏ sẫm như đá quý, lông mày rậm và mềm mại như lông cáo tuyết, sống mũi cao vút, đôi môi đầy đặn đang hé mở, trông ngây thơ  và đơn thuần.
Nhưng cô ta có thể thấy được dục vọng cuồn cuộn không ngừng trong mắt hắn, loại dục vọng dạt dào nhất giữa nam và nữ, nguyên thủy nhất và cháy bỏng nhất.
Thoáng chốc, đôi mắt Đặc Lôi Á trắng xóa, trong chớp nhoáng, bão tuyết cuồn cuộn trong mắt cô ta hóa thành đất trời vô tận. Cô ta cảm nhận được hồn lực trong cơ thể đối phương đang lưu chuyển rối loạn mất khống chế. Cô ta nhắm mắt lại cảm ứng: “Chính là ở đây!”
Cô ta giơ tay lên, dùng chút sức lực cuối cùng của mình lần đến phần bụng để trần bên trái của hắn. Đó là vị trí hồn ấn cô ta mới vừa do thám ra. Năm ngón tay cô ta nhanh chóng bắn ra hồn lực bén nhọn như rắn độc trườn bò, đối phương chỉ kịp cảm giác được vài tia lạnh băng đâm vào hồn ấn, sau đó gục xuống trên tảng đá đen.
Hồn lực Đặc Lôi Á gần như cạn kiệt, rốt cuộc thở phào như thể vừa đi dạo một vòng từ cõi chết trở về. Cô ta nhắm mắt lại, mặc cho thân thể lả đi, vì cô ta biết rõ hồn lực mình sẽ từ từ khôi phục.
Không biết qua bao lâu, khi Đặc Lôi Á mở mắt, ánh sáng tựa như đã nhạt đi. Cô ta vận chuyển hồn lực chạy khắp thân thể, ngoại trừ vết thương nặng trên vai còn chưa hoàn toàn hồi phục ra, những bộ phận còn lại gần như đã khỏi hẳn.
Cô ta đứng dậy, cẩn thận quan sát cậu trai tóc đỏ nằm không nhúc nhích trên tảng đá. Vị trí hồn ẩn trên bụng hắn vẫn đóng băng, đó là do Đặc Lôi Á đã niêm phong tất cả hồn lực của hắn. Nhưng hắn cũng không ngủ say. Hai mắt mở to  nhìn chằm chằm Đặc Lôi Á. Trong ánh mắt hắn không có giết chóc, không có hung tàn, ánh mắt đó hiền lành và tinh khôi, trong veo như hổ phách khiến người ta không dời mắt được.
Đặc Lôi Á ngồi bên cạnh hắn. Toàn thân hắn chỉ có eo và vị trí riêng tư nhất mới mang giáp phòng hộ chế tạo từ bạc trắng, còn lại đều trần trụi. Cả người hắn hiện đầy những hình xăm thần bí, thậm chí trên mặt cũng có. Thân thể hắn cao lớn, vai u thịt bắp, trông tựa như một tia chớp dồi dào sức mạnh.
“Tôi đến dẫn cậu về nhà. Tôi sẽ không làm hại cậu, hiểu không?” Đặc Lôi Á nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mặt, vừa nói từng câu từng chữ vừa đưa ngón tay ấn lên vị trí hồn ấn của hắn. “Hiện tại, tôi sẽ giải khai đóng băng hồn ấn cho cậu, nhưng nếu cậu ra tay lần nữa thì tôi sẽ giết cậu ngay. Cậu nghe rõ không?”
Hắn nằm yên bất động, chỉ trợn đôi mắt tròn xoe nhìn Đặc Lôi Á chằm chằm.
Ngón tay Đặc Lôi Á toát ra vài tia hồn lực, băng đóng trên hồn ấn chậm chạp tan đi. Nhưng Đặc Lôi Á không hề bỏ tay ra, cô ta luôn luôn cảm ứng khả năng biến hóa hồn lực của hắn. Một khi hắn ra tay, cô ta sẽ thẳng tay phá hủy hồn ấn của hắn ngay lập tức.
Thân thể hắn bắt đầu cử động chầm chậm. Đặc Lôi Á ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt đẹp tựa hổ phách của hắn, bỗng thân thể hắn lóe lên, cô ta giật mình hoảng hốt, tay vừa định vận hành hồn lực để phá hủy hồn ấn của hắn, thì phát hiện chàng trai trẻ tuổi này ôm chặt lấy mình. Hơi thở nóng hổi của hắn phả lên tai cô, ẩn chứa hấp dẫn kích thích rất mãnh liệt. Thân thể hắn nóng rực, dù nơi đây là trời băng đất tuyết nhưng vẫn hừng hực như một nguồn năng lượng vô hạn đang bùng cháy. Đặc Lôi Á vô thức giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, cô cảm ứng được hồn lực trong thân thể hắn dần dần bình yên lưu chuyển, như khe suối róc rách mùa xuân. Không còn ham muốn mãnh liệt hay sôi trào sùng sục, đến mức không khống chế được mà rất dịu dàng, gần gũi.
Một lát sau, hắn buông cô ta ra, tha thiết nhìn Đặc Lôi Á, môi mấp máy, giọng nói khàn đặc, âm sắc vang lên mơ hồ, cô ta nghe không rõ.
Vẻ mặt hắn hơi sốt ruột, khiến người ta đau lòng khi nhìn thấy tướng mạo anh tuấn kia. Hắn vội vàng đưa ngón tay chỉ mình, sau đó cố gắng cất giọng rõ hơn. Đặc Lôi Á căng tai hết sức mới nhận ra được hai từ: “Nghê… Nghê Hồng?”
Hắn vui mừng gật đầu lia lịa, sau đó lại chỉ vào khuôn mặt hân hoan của mình.
“Tên của cậu?” Đặc Lôi Á không nhịn được khẽ cười.
Nghê Hồng gật đầu như giã tỏi rồi đứng lên khoa tay vài cái, vẻ vui sướng không kìm nén trên khuôn mặt hắn hệt như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi mới, dù thân thể hắn đã cao to trưởng thành như một người đàn ông thực thụ.
Đặc Lôi Á nhìn hắn: “Có phải cậu không biết nói chuyện không?”
Nghê Hồng dừng lại, sắc mặt trĩu nặng, đôi mắt đầy bi thương, hắn khe khẽ gật đầu. Sau đó, hắn đi đến ngồi bên cạnh Đặc Lôi Á, đôi chân dài thượt của hắn không biết nên đặt ở đâu, tay vuốt tóc hắn, trong lòng trào dâng thương cảm. chính cô cũng khó tin được mình lại nảy sinh cảm xúc này với kẻ khi nãy còn muốn giết chết mình.
Đột nhiên, một cảm giác âm u lạnh lẽo thấm đến từ sau lưng, như bàn tay băng trơn trượt xoa thực quản. Cảm giác sợ hãi khiến người ta muốn nôn mửa.
Đặc Lôi Á và Nghê Hồng bất giác quay đầu lại, nơi trắng xóa đằng xa không có bất kỳ dị thường nào. Đôi mắt cô trắng dã, vẻ mặt căng thẳng, cô đứng lên nói với Nghê Hồng: “Đi theo tôi, U Minh gặp phiền phức to rồi!”
Hai người họ nhanh như chớp lao đến phía U Minh. Đôi mắt Đặc Lôi Á phủ đầy sương. Cô ta vừa cảm ứng hồn lực biến hóa vừa kinh hãi vì Nghê Hồng bên cạnh. Bởi vì chạy với tốc độ này, hồn lực cô ta ắt phải tiêu hao, dù tốc độ không giảm nhiều nhưng thân thể đã mỏi mệt, hô hấp cũng dần dồn dập. Vậy mà Nghê Hồng bên cạnh lại như mặt hồ tĩnh lặng, hơi thở hắn vẫn ổn định như ban đầu, thậm chí cả tốc độ cũng không thay đổi. Cả người hắn dường như vẫn duy trì ở trạng thái cao nhất, đây quả thật là điều khiến người ta rất khó tin.
Nhưng Đặc Lôi Á không kịp nghĩ nhiều, một cảm giác tởm lợm kinh khủng đã khiến tai cô ù đi. Cô ngồi bệt trên đất tuyết, cúi người nôn ra chất lỏng màu nâu. Đặc Lôi Á ngẩng đầu, lau khóe miệng, trước mặt là bóng lưng của Nghê Hồng, hắn đang che chắn bảo vệ cho cô. Hai chân hắn khụy xuống, cơ bắp toàn thân căng cứng, hồn lực không ngừng tích tụ cuồn cuộn trên tay chân, lưng hắn gồng lên như thể đang đối đầu với dã thú nguy hiểm trí mạng, chuẩn bị phản công bất cứ lúc nào.
Có thứ khiến Nghê Hồng gần như chẳng có gì sợ hãi lại bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu ư? Đặc Lôi Á nhoài người, ánh mắt nhìn lướt qua thân thể hắn. Cô ta muốn nhìn rõ xem, hồn lực kinh khiếp khiến người ta không cách nào chống đỡ được này cuối cùng là thứ gì. Nhưng khi vừa nhìn thấy thì ánh mắt cô ta không dời đi được nữa.
Cách đó mười mét, U Minh đang quỳ trên mặt đất, toàn thân gã run bần bật, lý trí gần như đã mất đi sự kiểm soát. Hai tay gã không ngừng khua lên loạn xạ, rống giận liên hồi. Mỗi lần gã vung tay, vô số lưỡi dao băng liền bắn ra, lao thẳng đến đâm vào phía trước… Không biết phải hình dung thế nào, trên đất tuyết là một đống thịt máu thịt nhầy nhụa bị tóc quấn lấy. Vết thương bị cắt lộ ra xương trắng, nhìn kỹ có thể phân biệt được tay chân, nhưng lại có đến bốn tay bốn chân. Chúng vặn vẹo duỗi ra với tư thế quái lạ và dị dạng, hơn nữa còn liên tục vùng vẫy, kèm theo là tiếng thét thê lương từ đống thịt đó. Âm thanh sắc bén như dao găm cắt toạc da đầu người khác, âm u đến  mức như đến từ vực sâu vạn trượng. Những lưỡi dao băng vẫn không ngừng bắn ra trong không khí, chi chít đâm vào đống thịt kia, khiến tiếng thét của nó càng lúc càng lớn…
“Đừng tấn công nó nữa…” Đặc Lôi Á tuyệt vọng gào lên với U Minh, “Vô ích thôi!”
Bởi vì cô ta cảm nhận được hết sức rõ ràng, tất cả các đợt tấn công, chẳng hề tạo nên thương tổn với cái thứ khủng khiếp kia. Trong đống thịt nhầy nhụa đó đang tuôn trào hồn lực càng lúc càng kịch liệt. Ngay cả Đặc Lôi Á cũng không thể cảm ứng được cực hạn của hồn lực này. Hay nói là, bởi vì hồn lực không ngừng tăng lên nên cũng không có thứ gọi là giới hạn.
“Cậu đến ngăn U Minh lại, dẫn anh ấy rời khỏi đây!” Đặc Lôi Á quay đầu nói với Nghê Hồng, Nghê Hồng gật đầu, chẳng mảy may do dự lao đến, vô số lưỡi băng thoáng chóc cắt vào thân thể hắn, nhưng hắn không hề cau mày, bắt lấy hai tay của U Minh, khiêng gã lên đặt trên lưng mình, nhanh chóng chạy ra xa.
Đặc Lôi Á đứng lên, làn sóng trắng bồng bềnh toàn thân, từng mảnh tơ lụa như mây tạt đến bao lấy đống máu thịt dị dạng. Vạt Váy Nữ Thần bọc kín thứ đang không ngừng giãy dụa gào thét kia. Hai tay Đặc Lôi Á siết chặt, hồn lực truyền đến theo tấm vải lụa. Trong phút chốc, đống máu thịt kia liền dừng lại, mọi âm thanh im bặt. Tiếng băng đóng lại nghe răng rắc, quái vật kia từ từ biến thành khối băng to lớn, như thi thể bị đóng trong hổ phách. Một vài sợi tóc nhuộm đẫm máu tanh lộ ra ngoài khối băng, ướt nhẹp rũ xuống.
Đặc Lôi Á kìm nén nỗi sợ hãi. Dù thế nào đi nữa, cứ mang Nghê Hồng và thứ này về Granlt trước rồi nói sau. Cô ta bỗng cảm thấy vô cùng mỏi mệt, có lẽ là vì vừa trải qua hai trận đấu không thể tưởng tượng được, mà cũng có lẽ là hai Kẻ Gặm Nhấm mới nhất này mang đến cho cô ta sự chấn động quá lớn. Cô ta rùng mình khi nghĩ đến bản thân mình và U Minh, rồi cả các thứ kinh khủng âm u trước mặt kia nữa, họ đến từ một nơi, thuộc cùng một loại sinh vật. Điều này lẽ nào không phải chuyện tuyệt vọng nhất hay sao?
Cô ta quay đầu, U Minh quỳ trên mặt đất ở nơi xa, tóc gã buông rũ che đi khuôn mặt. Gã không cử động, dĩ nhiên lý trí đã hoàn toàn sụp đổ. Trong trí nhớ của Đặc Lôi Á, xưa nay, U Minh luôn lạnh lùng, nụ cười ngang ngạnh luôn nở trên khóe môi. Từ trước đến nay, chỉ có g gã phá hủy lý trí, sinh mạng của người khác, còn bản thân thì mãi mãi sắm vai tử thần lạnh lẽo ở tận trên cao.
Nghê Hồng đứng bên cạnh U Minh, những lưỡi dao băng khi nãy đâm vào người hắn bị thân nhiệt hòa tan, lăn với máu biến thành chất lỏng màu đỏ nhạt, chảy xuống dọc theo  người hắn. Trên mặt hắn không có cảm giác đau đớn, sợ hãi, chỉ có nụ cười tinh khiết như thiên sứ ở trên môi, ánh mắt hắn dịu dàng và kiên định, tha thiết nhìn Đặc Lôi Á.
***
Sáu năm trước.
Trái Tim, Granlt, đế quốc Aslan phía Tây.
Trong cung điện dưới lòng đất giờ phút này có ba nhóm người đang ở ba căn phòng khác nhau. Vách tường ba căn phòng từ từ biến thành thủy tinh long lanh, Tư tế Bạch Ngân xuất hiện trên tường kính.
Phòng đầu tiên, Gilgamesh mang theo ba Sứ đồ Thiên, Địa, Hải vừa được sắc phong rời khỏi lòng đất thần bí khó lường.
Phòng thứ hai, Đặc Lôi Á và Nghê Hồng cũng vừa rời khỏi. Khi bước đi trong hành lang dài, cô ta cẩn thận quan sát Nghê Hồng mới vừa trở thành Sứ đồ của mình, trong đầu văng vẳng lời nói của Tư tế Bạch Ngân. Ngài nói chàng trai trẻ tinh khiết như thiên sứ bên cạnh có thiên phú Vô cảm bẩm sinh: không đau đớn, không sợ hãi, không mệt mỏi và không sợ chết… Lúc nào hắn cũng duy trì ở trạng thái chiến đấu cao nhất, như cỗ máy  giết người hoàn mỹ. Đặc Lôi Á nhìn hắn, không biết tại sao lòng cô ta lại cảm thấy bi ai, không biết là cho hắn hay cho chính mình.
Trong căn phòng thứ ba, U Minh đang yên lặng chờ đợi. Căn phòng trống rỗng, giống hệt lúc trước, tuy nhiên vách tường đối diện hiện tại vẫn là vách đá màu nâu, không biến thành thủy tinh xanh thẳm trong suốt.
Trước mặt U Minh là khối băng lớn, thông qua khối băng có thể nhìn thấy đống máu thịt bầy nhầy bên trong. Giờ đây, dù chỉ là nhớ lại, gã vẫn cảm giác được cái tởm lợm âm u lạnh lẽo trong dạ dày một cách rõ ràng.
Nếu không phải Đặc Lôi Á chạy đến kịp thời, có lẽ đầu óc gã đã vỡ tan tành trong vùng đất tuyết kia. Thậm chí, gã cảm nhận được hai cô bé u ám kia có năng lực làm cảm nhiễm tinh thần người khác, có thể khiến lý trí người ta bị một loại sóng âm u kinh khủng xé nát. Không gian vang lên tiếng ong ong, vách tường đối diện liền biến thành thủy tinh lấp lánh, bóng dáng nữ Tư tế hiện ra. Mặt mũi cô ta tinh xảo như được chạm khắc, đôi môi khép chặt nhưng tiếng nói nghe rất rõ ràng.
“U Minh, Kẻ Gặm Nhấm cậu mang về là một trường hợp đặc biệt. Họ vốn là sinh đôi, nhưng lúc phát triển trong dạ con, vì nguyên nhân nào đó lại bị dị dạng. Tuy hai người có thân thể và ngoại hình riêng nhưng thể xác lại dính liền. Nếu chỉ đơn giản là thể xác dính liền thì hoàn toàn có thể tách hai người họ ra. Với hồn lực xuất chúng của họ thì việc lành lặn như cũ chẳng thành vấn đề. Thế nhưng, đáng tiếc chính là trong cơ thể họ chỉ có một cột sống, dùng chung một tủy sống và còn chung một  hồn ấn. Vị trí hồn ấn ở đỉnh tủy sống phía sau cổ. Cho nên trong hai người chỉ một người có thể sống sót. Bởi vì một hồn ấn chỉ phối hợp với một hồn mạch, mà hai người họ lại có mạch hồn khác nhau, điều này sinh ra hai thiên phú hoàn toàn bất đồng. Thời gian hai hồn mạch này cùng tồn tại không thể quá lâu, cuối cùng, hồn ấn sẽ chọn một hồn mạch trong đó. Nhưng hiện tại, chúng ta nhất định phải lựa chọn, bởi vì thể xác họ dưới sự tấn công không ngừng của cậu đã bị phá tan, hai hồn mạch đang có ý đồ nuốt chửng đối phương. Kết quả cuối cùng chính là hai bên đều tổn hại, hồn ấn và thể xác đồng thời bị phá hủy.”
“Thiên phú của họ là gì?”
“Một cái trong đó là Cảm Nhiễm Tinh Thần. Có thể cô ta có thể phát ra một loại âm thanh không thể nào nghe thấy được, nó có thể phá tan lý trí và thăng bằng trong đầu óc người khác, khiến người ta cảm nhận được sự ghê tởm và kinh hoàng mà cô ta tạo ra, cuối cùng dẫn đến tinh thần hỗn loạn, mất trí, rồi nổi điên. Một cái khác có thể thông qua thương tổn bản thân chuyển thành hồn lực. Cô ta có thể lợi dụng sự tấn công của kẻ địch để hoàn thiện mạch hồn của mình, từ đó khiến hồn lực không ngừng tăng cao. Hơn nữa, kẻ địch càng tấn công ác liệt thì hồn lực sẽ càng tăng vọt. Chỉ cần cô ta không bị đánh chết, như vậy, sau khi khôi phục, hồn lực sẽ càng cao thâm hơn lúc trước.”
U Minh nhìn khối băng to trước mắt, trong đầu rối như tơ vò.
“Quyết định xong rồi thì bắt đầu đi.”
Trong phòng đột nhiên tuôn ra vầng sáng xanh, không khí như bị con sóng vô hình chấn động ma sát, nóng lên nhanh chóng. Khối băng tan ra, một vũng máu hòa lẫn nước nhanh chóng tích tụ trên mặt đất.
Đống thịt kia bắt đầu ngọ nguậy. Dạ dày U Minh lại lần nữa sôi trào cảm giác kinh tởm. Tiếng xương răng rắc, tiếng thét thảm thiết và tiếng băng vỡ lách tách đồng loạt xộc vào tai U Minh. Đống thịt lại chia thành dáng vẻ hai thiếu nữ lần nữa, tựa lưng vào nhau kêu thét như đang chịu cực hình.
Gã giơ tay lên, nhanh chóng vung về phía trước. Sau tiếng thét thảm thiết đinh tai, hai cô bé bị xé toạc từ chính giữa, trong đó có một người lưng dày hơn, cô ta giữ được xương sống duy nhất trong thể xác kia, còn một người khác thì nằm trên mặt đất lạnh giá, phía sau là một lỗ hổng to tướng như bị quái thú ăn mất lưng. Ruột ào ạt rơi ra, như đám giun đũa trắng nhởn lúc nhúc. Mặt cô ta trắng như tờ giấy, khóe miệng không ngừng trào ra máu, ban đầu co giật rồi sau đó dần dần bất động. Cột sống phía sau lưng của cô bé còn lại như một con rắn đang hoạt động, chui vèo vào thân thể, đống máu thịt sau lưng nhanh chóng lành lại, như đóa hoa khép cánh.
Trán U Minh lấm tấm mồ hôi lạnh. Giọng nói Tư tế Bạch Ngân vang trong không khí: “Quả nhiên cậu lựa chọn người giống mình. Nói theo lý thuyết, Sứ đồ có hồn lực vô hạn định, dù là cậu dựa vào thiên phú phá hủy hồn ấn mà hấp thu hồn lực của đối phương, hay cô ta dựa vào thương tổn chuyển thành hồn lực của mình, đều có hiệu quả như nhau.”
U Minh không nói gì, nhưng trong lòng gã hiểu, nguyên nhân gã lựa chọn cô bé này sống sót không hề như Tư tế Bạch Ngân nói. Lý do thật sự là vì gã không tài nào chống cự được thiên phú của kẻ còn lại. Gã không muốn nếm trải thêm một lần nào nữa sự tuyệt vọng, âm u lạnh lẽo như đến từ vực thẳm địa ngục, cảm giác bị cảm nhiễm tinh thần trí mạng có thể xé toạc đầu óc đó.
“Cô bé này còn nhỏ tuổi, cậu đưa nó đến gia tộc Thân thị ở Granlt nhờ nuôi trước. Cậu không cần lo, tôi đã sửa đổi hết trí nhớ của mọi người trong gia tộc đó rồi, họ sẽ cho rằng cô bé này chính là đứa con gái nhỏ nhất trong gia tộc. Đến lúc nó trưởng thành, cậu hãy nói cho nó biết thân phận Kẻ Gặm Nhấm thật sự của mình. Nó sẽ hoàn toàn không nhớ được bất cứ chuyện gì trong hang Ngưng Tinh. Nhưng nó có thể nhớ được khi nãy cậu đã giết chết chị gái của mình. Vì đã từng cộng sinh trên cùng một thể xác, thậm chí là cùng sinh mạng, nên tôi không dám chắc xóa được ký ức này trong trí nhớ nó hay không.”
***
Bốn năm trước.
Đảo Vụ Ấn Lục, đế quốc Aslan phía Tây.
Lúc Ngân Trần từ trên cây nhảy xuống thì Glanz đột ngột xuất hiện làm anh giật mình. Quả hồng vừa hái đặt trong giỏ rơi đầy trên đất. Glanz khoanh tay, cười xấu xa đứng bên cạnh nhìn Ngân Trần chật vật, trông rất hài lòng vì trò đùa tai quái của mình.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Đồ trẻ con!” Ngân Trần nhìn Glanz mặc bộ áo bào đen, đầu tóc lù xù, lạnh lùng nói.
“Tôi bằng tuổi cậu đấy, tôi trẻ con thì cậu cũng là trẻ con thôi.” Glanz cười ngoắc miệng, vòng qua sau lưng Ngân Trần, đưa tay kéo bím tóc buộc cao của anh.
“Dáng vẻ cậu đã thanh tú lắm rồi, còn buộc tóc bím như vậy, không sợ có người nói giống con gái à?”
“Không có người nào nói, chỉ có cậu nói thôi.” Ngân Trần quay người, thân hình vừa cử động đã nhảy đến sau lưng Glanz.
“Ơ, chửi người cũng có dáng quá chứ!” Glanz quay người lại, buông tay ra, cười hì hì. “Tôi hiểu rồi, cậu đang mắng tôi không phải người đây mà.”
Ngân Trần không để ý Glanz, quay người lập tức đi về. Glanz cất tiếng cười sảng khoái phía sau anh.
Trong ba Sứ đồ, Ngân Trần và Glanz bằng tuổi nhau, hơn nữa, gần như là trở thành Sứ đồ cùng một lúc, vì vậy hai người họ rất thân thiết. Nhưng tính cách của Glanz và Ngân Trần lại như hai thái cực: Glanz bất cần đời, ngang tàng, phóng túng; Ngân Trần thì nói năng thận trọng, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như tiền. Vì vậy lúc rảnh rỗi, Glanz thích nhất là cãi nhau với Ngân Trần, có khi cũng ra tay đánh nhau vì ba chuyện vặt vãnh. Còn Sứ đồ Hải Đông Hách lớn tuổi hơn hai người họ, cũng đi theo Gilgamesh lâu nhất cho nên luôn mang tư thái anh lớn thường xuyên dạy dỗ hai người. Mỗi lần như thế, Ngân Trần đều cúi đầu buông tay khiêm tốn, nghe lời dạy bảo. Nhưng Glanz thì luôn lơ đãng, bướng bỉnh, lì lợm, ngang ngược khó thuần phục. Vẻ khí khái của Glanz và nét tuấn tú của Ngân Trần hoàn toàn khác biệt, như mặt trời chói lọi và mặt trăng yên tĩnh.
Glanz đuổi theo Ngân Trần, đưa tay lấy quả hồng hồ để lên miệng cắn một miếng. Nước quả ngọt lịm, thơm ngát thấm lên đầu lưỡi và răng, bỗng chốc tràn ngập cả khoang miệng. Quả hồng hồ là đặc sản ở đảo. Trên cả đại lục Aslan, chỉ quần đảo này mới có nó thôi.
Đảo Vụ Ẩn Lục là tên gọi chung của quần đảo trên hồ Vụ Ẩn. Cả hồ Vụ Ẩn đều là lãnh địa của Gilgamesh. Anh và ba sứ đồ của mình ở đây, bình thường rất ít khi có ai đến thăm. Nó ở trung tâm đế quốc Aslan, vị trí địa lý nằm giữa hai cực Nam – Bắc nên nơi này quanh năm đều là mùa xuân ấm áp. Tất cả những hòn đảo lớn nhỏ nằm rải rác khắp hồ, mỗi đảo đều là rừng cây đại thụ rậm rạp cao chọc trời. Sương mù xanh biêng biếc ẩm ướt bốn mùa không tan, bao phủ tất cả cung điện đá cẩm thạch trắng phân bố trên các hòn đảo. Tại hòn đảo lớn nhất giữa hồ có một hành cung cực lớn, đó là nơi ở của Vương tước Gilgamesh tối cao.
Mấy năm trước, khi người như thiên thần này hiện ra trước mắt mình, Ngân Trần vẫn còn là một đứa bé. Từ bé, anh đã được đoàn xiếc dân gian lưu động nuôi dưỡng, lang bạt khắp nơi. Một ông lão trong đoàn biết được chút ít hồn thuật đơn giản đã dạy cho anh. Dường như thân thể Ngân Trần bẩm sinh đã có khả năng thiên phú với hồn thuật, giúp anh có thể biểu diễn đủ loại ảo thuật với đạo cụ bằng nước. Ví dụ như khiến nước lơ lửng trong không trung, uốn éo thành con rồng, hoặc điều khiển cả thùng nước bay vọt lên không, biến thành từng giọt to cỡ trân châu bay lượn vờn quanh khán giả.
Mãi cho đến một ngày kia, khi đó Ngân Trần mười bảy tuổi, Gilgamesh đã xuất hiện trước mặt và nói với anh: “Đi theo tôi!”
Đứng sau thân thể cao lớn, rắn rỏi của Gilgamesh là Đông Hách nghiêm trang và Glanz cười hềnh hệch nheo mắt nhìn anh. Ngày đầu tiên ở trên đảo, khi Ngân Trần mới vừa thay bộ trang phục Gilgamesh chuẩn bị cho mình thì đã bị tên Glanz cùng tuổi trêu chọc. Lúc đó, Glanz mặc bộ trang phục đen tuyền, mái tóc đen nhánh bóng mượt buộc lại bằng vải. Đôi mắt Glanz sáng quắc, sống mũi cao thẳng, lông mày đen rậm và thuôn dài, khuôn mặt trẻ trung đầy  khí khái và ngang ngạnh bẩm sinh. Nhìn Ngân Trần trong bộ quần áo trắng tinh, Glanz đưa tay kéo nhẹ bím tóc cột sau gáy của anh, nói với giọng hằn học mỉa mai: “Cậu là con trai hay con gái thế?”
Thấm thoát đã ba năm trôi qua. Anh ta vẫn quấy rầy anh với câu nói: “Cậu là con trai hay con gái vậy hả?”
Sau đó thì cười ha ha vui vẻ thoải mái bỏ đi.
Ngân Trần xách giỏ hoa quả vừa mới hái được đi dọc theo hòn đảo nhỏ. Anh nhìn hòn đảo lớn nhất phía đối diện, thấp thoáng dưới bóng cây xanh là cung điện đá cẩm thạch trắng đang phản chiếu ánh nắng rực rỡ. Trong  ngôi đình trước sân, Gilgamesh đang ngồi trên chiếc ghế đàn hương tinh xảo và cổ xưa, lật xem cuốn sách cổ bằng da cừu. Ánh mặt trời soi chiếu trên mái tóc dài vàng óng của ngài ấy, khuôn mặt toát lên nét đế vương trời sinh. Kể từ lần đầu tiên Ngân Trần gặp Gilgamesh, anh luôn cảm thấy trên người ngài có loại mỹ cảm không ai kháng cự được. Nét đẹp này bắt nguồn từ sức mạnh ngự trị chúng sinh, đến từ tướng mạo sánh ngang với thiên thần, hoặc là nói đến từ linh hồn mê người của ngài ấy.
Ngân Trần vừa định vươn người, chuẩn bị bay đến phía hòn đảo đối diện, ngay lúc này Glanz bỗng vỗ vai anh, Ngân Trần quay đầu lại, thấy Glanz cười thần bí, sau đó kề vào tai anh nói: “Cho cậu xem lợi hại này.”
Nói xong, anh ta đột nhiên nhắm nghiền hai mắt, da thịt lộ trên cổ áo bỗng hiện lên hoa văn vàng rực, sau đó vung tay phải về phía mặt hồ. Hàng loạt tiếng răng rắc vang lên. Ngân Trần quay đầu nhìn, thấy mặt hồ bên cạnh chân mình đã ngưng đọng thành một đường băng cứng có chiều rộng bằng hai cánh tay dang ra, đường băng này như một con bạch xà đang trườn đi trên mặt nước, chớp mắt đã găm vào bờ bên kia. Thoắt cái, cây cầu băng đã hiện ra nối liền hai hòn đảo.
Glanz đắc ý nháy mắt với Ngân Trần, sau đó chắp tay sau lưng bước đi thật nhanh qua bờ bên kia với vẻ mặt khoe khoang. Đi được nửa đường thì cầu băng vỡ rào rạt, dưới chân Glanz trống rỗng, rơi tõm xuống nước.
Lúc Glanz bay ra khỏi hồ nước đã thấy Ngân Trần đang ở bên cạnh và chuẩn bị hoa quả cho Gilgamesh, còn Gilgamesh thì đang nhìn Glanz cả người ướt nhẹp, gương mặt nở nụ cười đắc chí như đã giở trò tai quái thành công, chẳng khác gì đứa trẻ. Trên người anh đã bớt đi ánh  sáng hào quang thần thánh cao xa, trông anh tuấn lại ôn hòa, vẻ mặt này chỉ xuất hiện khi anh ở chung với ba Sứ đồ của mình mà thôi. Còn khi xuất hiện trước mặt những người khác, Gilgamesh vĩnh viễn tỏa sáng chói lọi khiến người ta không thể nhìn thẳng, mang theo khí phách và kiêu ngạo phá hủy tất cả.
Ngân Trần nhìn nụ cười hồn nhiên và sáng láng của Vương tước lúc này, không nhịn được cũng cười theo.
“Vương tước, ngài thiên vị quá, sao lại chơi khăm tôi thế?” Tóc Glanz không ngừng nhỏ nước, anh giơ tay lên lau mặt, ảo não nói: “Ngài hại tôi mất mặt trước Ngân Trần rồi.”
Gilgamesh lộ ra hàm răng đều tăm tắp, trắng muốt dưới ánh nắng, đôi môi mỏng vương nước quả hồng hồ trông như cánh hoa đỏ tươi đẫm sương. “Đó là do hồn lực cậu không đủ, cậu ên đóng băng đến đáy hồ luôn, như vậy mới chắc chắn. Cậu chỉ làm một tầng băng nổi lên trên mặt hồ, đương nhiên vừa đụng vào liền vỡ thôi.”
“Tôi cũng muốn nhưng hồ này sâu không thấy đáy, hồn lực hiện tại của tôi sao mà làm được chứ? Đầu tiên, tôi khống chế chiều dài cầu băng, tiếp theo mới suy tính đến chiều sâu được.”
“Xem ra cậu đã nói được điểm quan trọng.” Ngân Trần cầm đĩa bạc, đặt hoa quả trước mặt Gilgamesh, khuôn mặt lạnh lùng, nói với giọng mỉa mai. “Con người cậu thiếu nhất đúng là chiều sâu.”
Glanz bật hừ tức tối, “Vương tước, ngài không thể quá thiên vị như vậy. Lúc tôi bắt nạt Ngân Trần thì ngài luôn giúp đỡ cậu ấy. Lúc cậu ấy trách mắng tôi thì ngài mải lo cười chẳng nói tiếng nào. Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt cảm Sứ đồ Thiên hay Sứ đồ Địa đều là một nhà mà!”
Glanz vừa nói vừa cởi áo ướt ra, ánh dương chiếu lên làn da nâu rắn chắc của anh, lồng ngực ướt đẫm phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Anh cởi luôn cả quần, cầm trên tay vận dụng hồn lực, trong nháy mắt tất cả nước trên quần áo đều đóng thành băng. Anh giũ quần áo, vô số băng vụn rơi ào ào xuống đất, thoáng chốc quần áo đã khô cong.
Ngân Trần nhìn Glanz trần truồng đứng trên bãi cỏ, thoáng đỏ mặt, trách mắng: “Cậu có thể mặc quần áo vào trước không? Khi còn biết quấn lá quanh eo, câul tôn trọng mặt mũi Vương tước chút đi!”
“Sao tôi chưa bao giờ thấy khi quấn lá nhỉ?” Glanz nhướng mày, gương mặt anh tuấn lộ vẻ ngang ngược. “Cậu gạt ai đấy hả?”
Còn chưa kịp dứt lời, trên trời đã giáng xuống tia chớp đen, vút qua bên cạnh, giống như một trận sương mù xoay tròn, nháy mắt đáp xuống bãi cỏ. Sau khi ánh sáng đen tan đi, Tất Lạp đứng đó với trường bào phất phơ, như một đóa hoa sen.
“Tất Lạp, anh làm tôi sợ chết được!” Glanz thả đôi tay che đi nửa người dưới của mình ra, thở phào. “Còn tưởng cô nào đó từ trên trời bay xuống, tôi còn chưa kịp mặc quần áo vào nữa kìa.”
Tất Lạp: “…”
“Có điều nói gì thì nói, từ lần đầu tiên gặp anh đến giờ đã nhiều năm vậy rồi, nhưng mà Vương tước Tất Lạp à, tôi thật sự luôn có cảm giác anh là nữ giới. Mặt mũi anh đẹp quá à! So với anh, Ngân Trần quả thật là nông phu thô kệch cả ngày săn thú trên núi.” Glanz chống nạnh đứng dưới ánh nắng rực rỡ, nhưng nụ cười nhanh chóng sượng lại trên khuôn mặt Glanz, bởi vì trên bãi cỏ ẩm ướt dưới chân anh đột nhiên trồi lên rất nhiều tinh thể băng to lớn, sau một trận lắc rắc vang lên, từ phần eo của anh trở xuống đã bị đông cứng.
Tất Lạp trước mặt anh chẳng hề nhúc nhích ngón tay, chỉ liếc mắt nhìn với ánh mắt hả hê rồi liền quay đầu không buồn để ý nữa, mặc cho Glanz gào thét: “Anh đường đường là Vương tước cấp Ba mà đi bắt nạt một Sứ đồ à?”
Kể từ khi Ngân Trần đến quần đảo này cho đến nay, gần như chưa từng có ai đến thăm, cũng không có ai có gan xông vào lãnh địa này, ngoại trừ Tất Lạp. Có một lần, Vương tước cấp Bảy Ferrer vì vội vàng nhắn lại một mệnh lệnh của Tư tế Bạch Ngân, chưa thông báo trước đã xông vào. Lần đó, lúc hắn vừa mới bước vào phạm vi đảo, Gilgamesh chỉ vừa nheo mắt thì nguyên bộ giáp bạc của hắn đã nát vụn trong tích tắc. Từ trên xuống dưới người hắn nổ ra hơn một nghìn vết thương, từng vết thương đều sâu một tấc, đau đớn vô cùng nhưng lại không ảnh hưởng đến gân cốt. Có thể thấy được khả năng sử dụng hồn lực của Gilgamesh đã đến cảnh giới chuẩn xác kinh khủng bậc nào.
Dĩ nhiên, ban đầu, Tất Lạp tiến vào đảo là ôm mục đích đánh bại Gilgamesh. Nhưng hết lần này đến lần khác, Gilgamesh đều thong thả né tránh được từng cú tấn công của anh ta. Khi đó, Ngân Trần và Glanz chỉ có thể đứng ở phía xa xem hai vị Vương tước đứng đầu Aslan đấu phép. Lúc ấy, hai người họ ngưỡng mộ không sao che giấu được. Tất Lạp và Gilgamesh có một điểm chung, đó là họ vận dụng hồn thuật như điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo. Mỗi tia hồn lực đều được vận dụng hoàn mỹ, tuyệt đối không lãng phí. Tất Lạp không ngừng bày ra các loại trận pháp khiến người ta hoa mắt, cả hồ Vụ Ấn bao la hiển hiện đủ loại trận xoay tròn không ngừng. Trong trận pháp, thân hình Tất Lạp chớp nhoáng, tốc độ nhanh đến mức trong khoảng không đầy bóng dáng của anh ta, như có hàng ngàn vạn Tất Lạp đang tấn công Gilgamesh vậy.
Tuy nhiên, dù Tất Lạp bày ra bao nhiêu trận đi chăng nữa, dù tốc độ anh ta khiến người ta kinh ngạc cỡ nào, hồn lực biến hóa kỳ ảo đến đâu, Gilgamesh vẫn ung dung tránh từng đợt tấn công của anh ta.
Ngân Trần còn nhớ được lần cuối cùng Tất Lạp khiêu chiến, anh ta đã vung vẩy hết nước trong hồ lên trời. Hàng vạn tia nước hóa thành một con rồng băng gầm thét, hùng hổ thần tốc lao về phía Gilgamesh. Nhưng trong khoảnh khắc con rồng băng kia sắp nuốt chửng Gilgamesh, anh ấy chỉ mỉm cười khẽ vươn tay như vuốt ve gương mặt con rồng, sau đó kéo nhẹ sang một bên. Con rồng băng yên lặng quay trở về hồ nước khô cạn, hiền hòa hóa lại thành nước hồ xanh biếc. Mà trong nháy mắt, Tất Lạp còn chưa kịp phản ứng thì Gilgamesh đã đứng sau lưng anh ta. Anh ta rõ ràng cảm giác được ngón tay lạnh ngắt của Gilgamesh đặt lên gáy mình, trong lòng trào dâng nỗi sợ hãi gần như khiến bản thân không đứng vững. Bởi vì anh ta biết, chỉ cần ngón tay Gilgamesh thả chút hồn lực thôi cũng đủ khiến tước ấn của anh ta vỡ tan tành.
Thế nhưng Gilgamesh chỉ lẳng lặng đứng đó, mỉm cười như thiên thần.
Kể từ lần đó, Tất Lạp không có khiêu chiến Gilgamesh nữa. Bởi vì trong lòng anh ta hiểu, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Gilgamesh. Thậm chí xưa nay, Gilgamesh chưa hề thật sự tấn công mình.
Sau đó, Tất Lạp và Gilgamesh trở thành bạn bè tâm giao. Tuy trên phương diện chiến đấu, Tất Lạp không phải đối thủ của Gilgamesh, nhưng khả năng khống chế thời gian và không gian đạt đến đỉnh cao của Tất Lạp cũng khiến Gilgamesh khâm phục. Vì vậy, Tất Lạp từ từ trở thành người khách duy nhất đến chơi đảo này. Lúc rảnh rỗi anh ta cũng sẽ dạy ba Sứ đồ một chút kỹ xảo về tốc độ.
Song, lần này Tất Lạp đến thăm, tuy trên mặt vẫn là vẻ tuấn tú hoàn mỹ nhưng Ngân Trần nhìn ra được gương mặt anh ta giăng đầy mây đen, trong ánh mắt ẩn chứa đau xót.
Gilgamesh ngẩng đầu nhìn Tất Lạp, anh thôi cười, nói với Ngân Trần và Glanz: “Hai cậu đi tìm Đông Hách đi!”
Ngân Trần gật đầu, cung kính khom người lui ra. Anh đi đến bên cạnh Glanz, đưa tay hòa tan những  tinh thể băng kia rồi kéo anh ta rời đi.
Bãi cỏ mênh mông, không gian yên tĩnh, ánh dương soi thẳng xuống từ đỉnh đầu bao phủ tòa cung điện khổng lồ. Cả  hồ Vụ Ẩn chỉ còn tiếng sóng nước và tiếng lá cây xào xạc xa xôi. Gilgamesh nheo mắt dưới ánh mặt trời, đôi  mắt hẹp dài lấp lánh vàng óng: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Tất Lạp rất căng thẳng, anh nhỏ giọng và thận trọng nói: “Hồn thú bạo động.”
“Chuyện trấn áp hồn thú sao không đi tìm Elena? Với thiên phú của cô ta, dù hồn thú có hung mãnh thế nào đi chăng nữa, ở trước mặt cô ta không phải chỉ giống trẻ con thôi sao?” Gilgamesh thản nhiên nhìn Tất Lạp.
“Lần này không giống…” Tất Lạp ngập ngừng chốc lát. “Lần này, bạo động xảy ra ở chỗ sâu nhất trong cánh rừng phía Bắc, hai hồn thú thượng cổ Tự Do và Khoan Dung đồng thời nổi loạn.”
Gilgamesh nhìn Tất Lạp trước mặt, không nói gì cả. Vẻ trầm trọng hiện lên trên khuôn mặt kiêu ngạo như bậc đế vương của anh. Anh nhìn xoáy vào mắt Tất Lạp, như thể muốn nhìn ra bí mật gì đó trong đôi mắt anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.