Tước Tích

Chương 18: Kỵ sĩ bóng tối




Bốn năm trước. 
Cánh rừng phía Bắc, Hành Lang Vực Thẳm, đế quốc Aslan phía Tây. 
Cả đất trời trắng xóa mù mịt trong bão tuyết triền miên. Hàng cây sam rậm rạp với những tán lá nặng trĩu tuyết đọng tựa như các yêu nữ khoác áo lông cáo, trầm mặc đứng trong sắc trời mờ tối. 
Không gian tĩnh mịch bỗng nổ tung, từng đợt sóng nhỏ trong suốt khuếch tán. Kèm theo tiếng nổ là hai làn sương một đen một vàng cuồn cuộn quấn vào nhau như gió lốc thổi đến rồi nhanh chóng ngưng tụ tạo thành dáng hình cụ thể. Gilgamesh cầm ly rượu đỏ trên tay, vẻ mặt thản nhiên đứng trên đất tuyết. Rượu sóng sánh trong ly, dậy lên hương vị ngây ngất trong tiết trời rét mướt. 
“Nếu không uống hết sẽ bị đóng băng đấy!” Giglamesh khẽ lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu uống sạch phần rượu còn lại trong ly của mình. 
“Hồn thú bạo động ở phía trước”. Tất Lạp đi đến, nhìn nơi cuối rừng đang chìm trong bão tuyết mịt mờ, ánh mắt nặng nề. 
Gilgamesh nhẹ nhàng tiến lên hai bước, không hề để lại dấu chân trên tuyết. Anh hướng mặt về nơi gió tuyết đang gào thét kia, nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú cao quý như thiên thần dần dần căng thẳng. Anh mở mắt ra, nhìn Tất Lạp nói: “Tại sao lại như vậy…” 
“Tôi cũng không hiểu, lúc nhận được tin Thiên Cách báo, chỉ có Tự Do bạo động thôi, nhưng mấy giờ sau, Khoan Dung cũng đã thức tỉnh dưới lòng đất…” 
“Nhưng điều này là không thể nào….” Gilgamesh quay đầu, vẻ mặt ôn hòa đã biến mất sạch. “Anh cũng biết, Tự Do và Khoan Dung là hai trong bốn hồn thú thượng cổ, hơn nữa còn là hai con đứng đầu, sức mạnh có thể phá hủy nửa vương quốc. Nếu bàn về hồn lực thì chúng đều ở trên anh…” 
Tất Lạp im lặng nhìn Gilgamesh, giờ phút này, vẻ lạnh lẽo che phủ khuôn mặt thanh tú của Tất Lạp, ánh mắt run run ẩn chứa sợ hãi tột cùng. Trước đó, anh chỉ biết hai hồn thú bạo động có hồn lực siêu cường, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến hồn thú lại có hồn lực vượt qua cả Vương tước, thậm chí là vượt qua mình – kẻ đã từng là Vương tước cấp Một…. 
Gilgamesh nhìn Tất Lạp im lìm, nói tiếp: “Một trăm năm trở lại đây, Tự Do, Khoan Dung, Chúc Phúc và Chư Thần Hoàng Hôn là bốn hồn thú hung hãn nhất lãnh thổ Aslan, bị phong ấn trong trạng thái ngủ đông. Tự Do ở trong khu rừng đá cực Tây Aslan, Khoan Dung ở sâu trong vùng đất tuyết cực Bắc, Chúc Phúc ở khe núi dưới đáy biển Rannes phía Tây Nam, tuy tung tích Chư Thần Hoàng Hôn không rõ nhưng tôi vẫn có thể chắc chắn mỗi con chiếm cứ một lãnh địa cách xa nhau vạn dặm. Trong lịch sử, số lần chúng thức tỉnh đếm được trên đầu ngón tay, mà khả năng thức tỉnh cùng lúc thì gần như là không. Bởi vì mỗi lần chúng thức tỉnh đều tiêu hao lượng Hồn Vụ Hoàng Kim khổng lồ. Một khi chúng thức tỉnh, đám hồn thú trong bán kính mấy vạn dặm xung quanh phút chốc đều tan thành mây khói, hồn lực sẽ hóa thành hồn vụ lần nữa, bị cưỡng ép hút vào trong cơ thể của chúng. Cho nên, sao có thể trong phạm vi cánh rừng phía Bắc nhỏ bé như vậy lại đồng thời thức tỉnh cả hai con quái vật được…” 
“Tôi cũng không rõ…Vương tước cấp Hai U Minh, Vương tước cấp Năm Elena và Vương tước cấp Bảy Ferre đã chạy đến rồi, không biết tình trạng hiện giờ của họ thế nào…” Tất Lạp đứng sau Gilgamesh, hết sức lo lắng. 
“Ngoại trừ U Minh là tôi không dám chắc, còn những người khác, đến người nào chết người đó.” Gilgamesh quay đầu nhìn Tất Lạp, “Bao gồm cả anh.” 
Gương mặt Tất Lạp hoảng sợ tột độ. 
“Vì thế…tôi khuyên anh nên đi về nhanh đi. Nếu tôi cảm ứng không sai thì Tự Do và Khoan Dung hiện nay đã bị U Minh và Elena chọc giận, chúng đang ở trạng thái nửa thức tỉnh. Anh nói cho hai người họ biết, bây giờ đi vẫn còn kịp, đến lúc chúng hoàn toàn thức tỉnh thì hai người họ sẽ bị xé vụn trong tích tắc đấy!” 
“Nhưng mà….lẽ nào để mặc hai hồn thú bạo động không quan tâm sao?” Tất Lạp  nhìn khu rừng chìm trong gió tuyết, nơi xa mơ hồ liên tiếp truyền đến dư chấn. 
“Hai hồn thú này là hồn thú cấp bậc cao, không thể nào bạo động lâu được. Chỉ cần không có người cố ý kéo dài kích động chúng, khiến chúng thức tỉnh hoàn toàn, như vậy, hồn vụ xung quanh sẽ hao hết, chúng tự nhiên lại trở về trạng thái ngủ say, không cần phải để ý.” 
“Nhưng chúng tôi nhận được lệnh của Tư tế Bạch Ngân, bảo là phải bắt được hai hồn thú này.” Tất Lạp nhìn Gilgamesh, nói. 
“Bọn anh muốn bắt chúng ư? Đừng nói đùa, chỉ bằng thực lực của mấy người, ngay cả đến bên cạnh chân Khoan Dung cũng không được nữa kìa, đừng nói đến Tự Do luôn đứng ở đỉnh cao hồn thú mấy vạn năm nay, chưa từng có hồn thú nào vượt qua được nó. Tất Lạp, anh thật sự có biết mình đang nói gì không? Với kinh nghiệm của anh, không thể nào không biết thực lực của bốn hồn thú kia. Anh biết chúng đã sống trong lãnh thổ Aslan bao nhiêu năm rồi không? Bốn hồn thú này gần như là di tích sống của Aslan…” Gilgamesh nhìn Tất Lạp, lạnh lùng nói, “Dù sao, tôi cũng không đi! Trừ phi đích thân Tư tế Bạch Ngân đến hạ lệnh. Nếu không, bất cứ kẻ nào đến truyền tin, trong mắt tôi đều là hoang đường. Tôi tin rằng Tư tế Bạch Ngân sẽ không làm chuyện như vậy.” 
“Không phải chúng tôi bắt….” Tất Lạp nhìn Gilgamesh, “…mà là Tư tế Bạch Ngân bảo chúng tôi hỗ trợ anh bắt Khoan Dung, trở thành hồn thú thứ nhất của anh.” 
Gilgamesh nhìn ánh mắt có chút né tránh của Tất Lạp, gương mặt anh trở nên lạnh lùng: “Vì thế….bọn anh cố ý đánh thức chúng nó?” 
Tất Lạp nhìn đôi mắt sáng ngời như tuyết của Gilgamesh, chậm rãi gật đầu: “Chúng tôi chỉ muốn đánh thức Khoan Dung đang ngủ say ở vùng đất tuyết cực Bắc, kết quả không biết vì nguyên nhân gì mà Tự do lại xuất hiện ở cánh rừng phía Bắc cách đó không xa. Hai hồn thú cảm ứng được hồn lực mạnh mẽ của đối phương, đều muốn nuốt lẫn nhau… Vì vậy chúng từ từ vừa đến gần nhau vừa thức tỉnh, cuối cùng tụ họp tại cuối cánh rừng phía Bắc.” 
“Bọn anh có biết mình đã làm một chuyện đáng sợ cỡ nào không….” Gilgamesh nhìn bão tuyết mờ mịt ở phía xa xa, tiếng nói vọng trong gió lốc. 
“Vương tước, nếu bây giờ anh đi vẫn còn kịp. Với lực lượng của tất cả Vương tước chúng ta, cộng thêm thực lực của anh, chắc hẳn có thể bắt được Khoan Dung… Nhưng phải nhanh lên, giờ phút này, mọi người đang kéo dài sự thức tỉnh của nó, nếu chậm chạp, khi chúng đã hoàn toàn tỉnh lại…” 
Gilgamesh quay đầu nhìn Tất Lạp, lâu thật lâu sau, cuối cùng nặng nề gật đầu: “Anh làm quân cờ đi, chúng ta trực tiếp đến đó.” 
Cây cối xung quanh đổ ngổn ngang, thân cây gãy lìa, hồn lực quay cuồng gào thét trong không trung tựa hàng loạt lưỡi dao trong suốt bay xoáy nhanh như chớp. Tuyết đóng dày trên mặt đất bị bốc lên, xoay vần khắp đất trời làm mờ mắt người. Tiếng va chạm ầm ĩ liên tiếp vang lên, từng thân cây cao chọc trời không ngừng ngã xuống, sau đó lại nhanh chóng bị gió lốc đánh nát từng mảnh gỗ vụn rồi thổi tan đi. Trong phạm vi một nghìn mét bỗng chốc biến thành vùng bình địa. 
Vương tước cấp Năm Elena đang thở hổn hển, một chân quỳ trên đất, lưng khom xuống, tay cầm kiếm cắm sâu vào đất, dùng sức tàn cố duy trì tư thế, tránh bị ngã xuống. Sau lưng cô là Vương tước cấp Bảy Ferrer, trên áo giáp sắc bén của anh ta loang lổ từng mảng máu tươi đầm đìa, chiến bào cũng thấm đẫm máu. Anh ta quỳ trên mặt đất, tấm chắn trên tay đã bị nứt hai đường sâu hoắm, cây thương to nằm bên chân, miệng thỉnh thoảng tuôn ra máu nóng, rỏ xuống đất, nhanh chóng đóng lại thành băng đỏ. 
Ở bên cạnh Ferrer, U Minh mặt trắng như tờ giấy, đang dựa vào một gốc cây to, hai mắt nhắm nghiền. Thân thể gã như bị các lưỡi dao sắc lẹm cắt ra, rất nhiều vết thương sâu cạn khác nhau. Ba lỗ thủng to cỡ nắm tay trên lồng ngực rắn chắc đang chảy máu ào ạt. Dường như gã đã mất đi ý thức, co ro ngã trên mặt đất, may mắn thay các vết thương trên ngực đang dần dần tái sinh thịt non đỏ au, chứng minh gã còn sống. 
Còn ở đằng xa, một đóa hoa sen khổng lồ đang chập chờn đong đưa trong cơn bão tuyết. 
Tim Elena nặng trĩu như vị tảng đá to đè lên. Trước đây, cô chỉ nghe nói hồn thú thượng cổ vạn năm này còn sống, theo truyền thuyết thì có dáng vẻ giống hệt hoa sen. Nói chính xác hơn, Khoan Dung thật ra là một đóa hoa, không biết vì sao lại có thể hoạt động và có ý thức, sống tại vùng cực Bắc. Giờ khắc này, trong gió lốc lồng lộng, đóa sen khổng lồ kia trông như một ngọn núi sừng sững vậy. 
Vốn dĩ, Elena nghĩ rằng, thiên phú Thôi miên hồn thú của mình đủ để khống chế Khoan Dung, cộng thêm hồn lực mạnh mẽ của Vương tước cấp Hai, dù không thể bắt được nó nhưng ít ra cũng sẽ không rơi vào cục diện hiện giờ. Nhưng trên thực tế, cả ba người bọn họ còn chưa tiếp cận để có thể thấy được nó một cách rõ ràng, đã bị vài thứ đỏ lòm như chiếc lưỡi trong bão tuyết tấn công đột ngột, không cách nào chống trả được. 
*** 
Bốn năm trước. 
Đảo Vụ Ẩn Lục, đế quốc Aslan phía Tây. 
Hồ Vụ Ẩn dưới màn đêm trông yên ả và xinh đẹp. Từ trên trời cao, ánh trăng sáng ngời dát bạc lên khu rừng rậm rạp. Tia sáng như thủy ngân dập dìu lưu chuyển trên mặt hồ, trên những hòn đảo lớn nhỏ rải rác thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim kêu văng vẳng. Chốc chốc có một hai chú cá nhảy lên mặt nước, gợn lên sóng nước lăn tăn. 
Ngân Trần, Đông Hách và Glanz ngồi bên bờ hồ, không nói gì với nhau. Kể từ lúc chiều Tất Lạp đến đây, Vương tước không nói lời nào với họ đã vội vã rời đi. Trên cả quần đảo chỉ còn lại ba người họ bơ vơ. 
Trước khi đi, Tất Lạp nhìn ba người họ với vẻ mặt rất nghiêm trọng, dặn họ tạm thời phong ấn cảm ứng liên lạc giữa tước ấn của họ và Vương tước, bởi vì anh ta và Gilgamesh phải lập tức đi thi hành một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, nên nhất thiết không để bất kỳ điều gì quấy nhiễu đến Gilgamesh, khiến ngài phân tâm hoặc bị triệu hồi. Lúc ấy, ba người họ gật đầu, tạm thời ngắt cảm ứng liên lạc tước ấn của mình. Họ mơ hồ cảm nhận được hơi thở nguy hiểm bủa vây từ nét mặt của Tất Lạp. 
Tuy trước đây cũng từng xảy ra tình huống Gilgamesh bị Tư tế Bạch Ngân triệu hồi đột ngột, thoắt cái biến mất, Ngân Trần cũng đã quen với hành tung thoắt ẩn thoắt hiện của Gilgamesh, nhưng xưa nay, anh chưa từng thấy vẻ mặt Tất Lạp nghiêm trọng như thế. Anh biết nhiệm vụ lần này nhất định là vô cùng nguy hiểm. 
“Hai người nói xem Vương tước đi đâu vậy nhỉ?” Glanz nhặt hòn đá bên chân, nhàm chán tạt nó nhảy trên mặt nước. 
Ngân Trần và Đông Hách đều không đáp lời, ánh mắt hai người đều rất băn khoăn. Bỗng có một vòng sóng vô hình lan tỏa trong không khí, mong manh đến mức khó mà phát hiện. 
“Hai người có cảm giác được…” Glanz đang lười nhác đột nhiên căng thẳng. Anh nhanh chóng quay đầu lại, nhìn xoáy vào rừng cây đen như mực. 
“Hai cậu đứng ra sau đi!” Đông Hách đứng bật dậy, kéo Glanz và Ngân Trần ra sau mình. Anh thận trọng tiến lên hai bước, hoa văn vàng rực hiện rõ, tiếng hồn lực chấn động trong không khí. 
Nỗi khiếp đảm bủa vây từ trong bóng tối phía trước, tĩnh lặng như tờ, không có bất cứ âm thanh nào, không có bất kỳ hình bóng nào. Chỉ có cảm giác sự khủng khiếp dày đặc kinh người rõ ràng ùa đến từ nơi nào đó không biết, không thể nhìn thấy, không thể sờ được. 
Sắc mặt Ngân Trần và Glanz xám ngoét như người chết. Đông Hách vận hồn lực, mặt hồ phía sau phun lên vô số cột nước, nhanh chóng đông lại thành những mũi tên sắc bén, thần tốc lao thẳng về phía bóng tối đậm đặc. Nhưng tất cả tên băng như đá chìm xuống biển, không hề có âm thanh nào vọng lại, cứ như bị một quái thú vô hình nuốt chửng. 
Đột nhiên, nơi tối tăm truyền đến tiếng cười khẽ khàng như thể u hồn, một âm hồn ma nữ. Trong bóng tối, ánh sáng mờ mờ dần hiện ra càng lúc càng rõ, từng bước từng bước, một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy lụa trắng muốt chậm chạp tiến về phía ba người họ. 
Ngân Trần nhanh chóng bày trận. Ánh sáng xoay tròn trên cỏ, chưa kịp phóng ra thì đã thình lình bị thứ gì đó nuốt sạch, giống như bị mặt đất hút sâu xuống bên dưới. 
Hai tay Đông Hách nâng lên, mặt hồ phía sau nổ tung, vài cột nước to bằng vòng tay ôm bắn phụt lên, như rồng băng sắc bén đâm về phía người phụ nữ kia. Đồng thời hai tay Glanz ấn xuống mặt đất, hàng loạt kiếm băng soàn soạt đâm thủng đất đai, điên cuồng lao đến chỗ cô ta. 
Tuy nhiên, tất cả tấn công lúc đến gần thân thể cô ta đều bất chợt mất hút, giống như bị chiếc váy trắng lượn lờ tựa sương mù nuốt chửng, rơi vào im lặng rồi biến mất. Cô ta trước sau vẫn tươi cười, đôi chân trần giẫm lên bãi cỏ, nhẹ nhàng cất từng bước đến gần họ, như loài ma quỷ chậm chạp đi đến từ bóng tối. 
“Điều này…không thể nào…” Nỗi khiếp sợ như dây leo sinh trưởng nhanh chóng quấn chặt trái tim Đông Hách đến ngạt thở. Anh đột nhiên phát hiện thân thể mình hoàn toàn không thể cử động được, anh ngẩng đầu nhìn nữ quỷ mặc váy trắng đang đứng trước mặt mình hiện giờ. 
“Tôi còn tưởng rằng tất cả Sứ đồ trên đời này đều lợi hại giống như tên ở nhà tôi.” Cô ta khẽ giơ bàn tay trắng nõn, che khóe môi cười quyến rũ. “Không ngờ Sứ đồ của Vương tước cấp Một lại kém quá đi mất…” 
Đông Hách ngỡ ngàng, không biết tự lúc nào người phụ nữ kia đã đưa tay đến vị trí tước ấn nơi xương cụt của mình. Anh chưa kịp lên tiếng thì hai mắt đã tối sầm, ngã xuống như một tảng đá. 
“Cô là ai…” Glanz cố nén lệ nóng nơi hốc mắt, nghiến răng hỏi. 
Người phụ nữ xinh đẹp nhấc chân giẫm lên khuôn mặt của Đông Hách đã chết. Cô ta ngẩng đầu nhìn Ngân Trần và Glanz trước mặt, nở nụ cười quỷ quyệt, nhìn họ bằng đôi mắt đầy sương mù quay cuồng mãnh liệt, khẽ nói: “Ôi chao, tôi thật là bất lịch sự quá, quên mất nói cho các cậu biết tên của tôi. Hai cậu nhất định phải nhớ nhé, tôi tên Đặc Lôi Á. Hôm nay, tôi chịu trách nhiệm đến đây để giết chết các người.” 
***


Bốn năm trước. 
Cánh rừng phía Bắc, Hành Lang Vực Thẳm, đế quốc Aslan phía Tây. 
Khoảnh khắc trước, khi họ vừa bước vào khu vực gió tuyết hỗn độn này, mấy chiếc lưỡi khổng lồ đỏ lòm mềm nhũn hình dáng như dây leo, mang theo mùi tanh tưởi nồng nặc, với tốc độ chớp nhoáng bắn vùn vụt về phía ba người. Ferrer còn chưa kịp giơ khiên bảo hộ thả hồn lực thì đã bị dây leo đỏ quất vào tấm chắn, cả người bắn lên không trung, rơi xuống cách đó mười mấy mét. Máu tươi trào ra khỏi miệng theo đường vòng cung, toàn thân mặc áp giáp của anh ta nện mạnh vào gốc cây sam khiến nó gãy ngang, hệt như một tảng đá lớn rơi ầm xuống đất. 
U Minh và Elena ngã lăn bên cạnh đống tuyết, tránh được nguy hiểm ngay trong đường tơ kẽ tóc, nhưng vai U Minh vẫn bị gai dây leo làm xước da khá nặng. Da thịt bị cào nát như tấm vải bố bị xé vụn nằm vắt vẻo trên vai, máu chảy xuống cánh tay gã đầm đìa, từ năm ngón tay nhỏ tí tách xuống đất, tạo nên từng lỗ thủng màu đen. 
“Tại sao lại như vậy…” Elena run rẩy, nước mắt nóng hổi tuôn trào. Nỗi khiếp sợ chưa bao giờ có khiến cô bất động. Cô cảm giác trong gió tuyết mù mịt phía trước là tử thần mà mình không tài nào chống chọi được, “Tôi không muốn chết…Tôi không muốn chết…” 
“Cô lý trí một chút đi, không muốn chết thì làm theo lời tôi nói.” U Minh đưa tay trái lên, giật mạnh mấy mảng da bị cào ra trên bả vai. Gã không hề cau mày, đi thẳng đến trước mặt Elena. “Lát nữa, Khoan Dung sẽ lại tấn công chúng ta, cô cố hết sức khống chế nó. Tuy không thể thôi miên nó hoàn toàn nhưng tôi tin sẽ có chút tác dụng. Cô phải biết cô là Vương tước của đại lục này, hồn lực thôi miên của cô kiệt xuất nhất trong bảy người. Cô dốc toàn bộ sức lực khống chế tấn công của nó, chuyện còn lại giao cho tôi.” 
Elena ngẩng đầu, mái tóc dài của U Minh bị gió thổi bay bay, gương mặt đằng đằng sát khí, chiến bào đen tuyền phấp phới, lồng ngực lộ ra trong không khí. Gió rét tôn lên cơ thể nâu đồng cường tráng đầy gợi cảm của gã. Dưới hàng mày sắc sảo đang cau chặt là đôi mắt điềm tĩnh, kiên cường. Elena bất giác bị khí thế của gã lây nhiễm, từ từ gật đầu. 
U Minh quay người lại, hoa văn màu vàng hiện khắp người phát ra ánh sáng chói mắt, giống như muốn bứt ra khỏi làn da của gã. Vết xước bị dây leo cào dưới hồn lực tuôn trào mãnh liệt đang nhanh chóng tái sinh lành lặn, trở nên bóng loáng. 
“Hồn lực cô thôi miên được hồn thú trong phạm vi bao xa?” U Minh nhìn chằm chằm bão tuyết đầy nguy hiểm phía trước, bỗng nhớ ra điều gì đó, cất tiếng hỏi. 
“Không biết… Nhưng mới vừa rồi, Khoan Dung và Tự Do đều thức tỉnh, gần như đã xé tan tất cả hồn thú xung quanh, hút lấy hồn lực của chúng rồi.” Elena nhìn U Minh, hồn thú nơi xa đến đây cũng vô ích thôi. Chúng nó chẳng là gì trước mặt Khoan Dung cả…” 
“Tôi không hề trông cậy đám hồn thú kia đối kháng với Khoan Dung. Tôi chỉ muốn… Cô cứ làm theo lời tôi nói là được. Bây giờ, cô hãy triệu tập hết tất cả hồn thú xung quanh mà cô có thể đến đây!” 
Elena xốc lại tinh thần, đè nén nỗi sợ hãi, nhắm chặt hai mắt lại, lẳng lặng thả ra. Trận ngự thú trên mặt đất nhấp nhô băng tuyết dưới chân, như vòng sóng vàng lan rộng, nhanh chóng truyền đi. 
Mặt đất mơ hồ truyền đến tiếng ầm vang như địa chấn, ngay sau đó hàng loạt con tê giác tuyết một sừng thi nhau kéo đến, đồng thời đất dưới chân thoáng chốc đội cao lên. Tầng băng thật dày răng rắc nứt ra khe sâu, hàng trăm hàng ngàn loại côn trùng vỏ cứng rít gào chui lên khỏi khe đất. Chúng vùng vẫy xúc tu như chiếc roi, mắt to cỡ nắm tay không ngừng xoay chuyển. Cánh phập phồng bên dưới lớp vỏ cứng, phát ra tiếng vang ken két như những tấm sắt cạ vào nhau. 
U Minh gầm lên như dã thú, dưới chân gã bất chợt xoay tròn một trận vàng rực mới tinh, bắn ra tia sáng lóa mắt trong không khí. Trong phạm vi Trận, hồn ấn của tê giác tuyết và đủ loại côn trùng hình thú kỳ quái hiện lên trên người tỏa sáng vàng óng. Người U Minh bỗng uốn về phía sau, lơ lửng trên không trung. Hai tay gã giang ra, chẳng mấy chốc, cả trăm hồn ấn nổ tung thành mảnh nhỏ, vô số hồn vụ như bị hút vào hố đen, cuộn xoáy chui vào lòng bàn tay gã. Nét mặt hoang dã và anh tuấn của gã giờ đây hiện lên một khoái cảm quái dị lâng lâng, đồng tử tan rã lấp lánh rực rỡ, nét cười gian tà nơi khóe môi khiến người ta sởn gai ốc. 
Elena ngây người. Xưa nay, cô không biết thiên phú của U Minh lại tà ác và đáng sợ đến thế này. Vị Vương tước Giết chóc mới xuất hiện gần đây hành tung rất thần bí, bình thường luôn không thấy bóng dáng. Chỉ cần gã xuất hiện, nhất định sẽ có Vương tước hoặc Sứ đồ chết. 
Ánh mắt U Minh trấn tĩnh lại, gã từ từ đáp xuống mặt đất, nhìn xác hồn thú nổ tung nằm rải rác xung quanh và những vũng máu lớn nhỏ đông lại trên tuyết, mặt nghiêm nghị nói: “Cô chuẩn bị xong chưa?” 
Elena gật đầu, hoa văn cũng hiện lên khắp người. U Minh bỗng giơ tay phải lên, phóng vào khoảng không, một làn sóng vô hình phá vỡ không khí, thần tốc xoay tròn bay về phía trước mấy chục mét. Làn sóng trong suốt nhanh chóng ngưng tụ lại thành lưỡi dao băng, tốc độ xé gió, nháy mắt đã biến mất trong bão tuyết mịt mù. 
Như đã chìm xuống biển, không gian trắng xóa mênh mông nơi xa tĩnh lặng như một mộ phần. Ngoại trừ tiếng gió rít, Elena chỉ nghe thấy tiếng tim đập hồi hộp của mình. Còn chưa kịp thấy rõ thì đã có hai tia chớp mày đỏ bổ đến ngay trước mặt U Minh và Elena. Cô định né tránh theo theo phản xạ, nhưng chợt nhớ đến lời U Minh vừa căn dặn, thế là nhắm mắt, ôm lòng liều chết phóng ra năng lực điều khiển hồn thú cực hạn. 
Không khí vang lên những âm thanh như tiếng đàn đứt dây. Dưới thiên phú mạnh mẽ của Elena, hai tia chớp bất chợt dừng lại trong giây lát, thong thả chậm chạp. Với U Minh, chỉ cần vài giây như thế là đã đủ. 
Thân hình gã lóe lên, như một hồn ma nhảy đến trước mặt Elena, vươn hai tay bắt lấy dây leo nhớp nháp to bằng thân cây sắp sửa đâm thủng thân thể cô. Đôi mắt U Minh sắc bén, gã khẽ gầm lên, hồn lực hùng mạnh trên hai tay tuôn ra ào ạt. Thoắt cái, theo tay gã, sợi dây leo đã đông cứng một tầng băng bằng bạc. Băng đóng ngoài dây leo như hai con bạch xà chạy thẳng đến Khoan Dung ở nơi sâu trong gió tuyết. Mắt U Minh ánh lên tia sáng màu đỏ, hai tay bóp chặt, âm thanh răng rắc vang lên, hai dây leo nhớp nhúa ngay lập tức vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh băng, rơi lả lả xuống đất. 
Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc từ nơi xa vọng đến. Gương mặt U Minh đậm vẻ giết chóc, khóe miệng nở nụ cười trông dữ tợn và kỳ dị dưới ánh tuyết trắng. Elena nhìn U Minh, toàn thân gã toát lên thứ sức mạng hoàn toàn áp đảo, cảm giác giống như một con quái vật khiến người ta khiếp kinh, sợ hãi. 
U Minh nhìn Elena mặt mũi trắng bệch, cất tiếng cười kỳ quái, nhưng tiếng cười kia lại nhanh chóng im bặt. Gã nhìn thấy vô vàn điểm đỏ chi chít trong đáy mắt Elena. Gã quay người, chưa kịp nhìn rõ thì đã bị hàng trăm dây leo đỏ lòm đầy gai quất trúng, hất lên cao rồi rơi xuống nền đất tuyết. Gã choáng váng, mắt hoa lên, đau đớn như thân thể bị xé toạc. 
Elena ngã quỵ tại chỗ, bàng hoàng nhìn đám dây leo đỏ đang đong đưa trên không trung, toàn thân run rẩy, nỗi sợ hãi siết chặt trái tim, không còn sức lực cử động thân thể. Cô trơ mắt nhìn chúng điên cuồng lao về phía mình, hai mắt nhắm nghiền, chờ đến lúc mình bị xé tan. 
“Lùi ra sau đi, Tất Lạp! Anh bảo vệ U Minh và Elena!” 
Bên tai bỗng vang lên tiếng nói trầm ấm ôn hòa, mang theo tôn quý của bậc đế vương, đồng thời lại tràn ngập cuốn hút. 
Elena mở mắt ra, cô mới vừa thoát khỏi bóng ma tử thần, bên cạnh là U Minh nằm hôn mê. Cách đó không xa, Vương tước cấp Bảy Ferrer đang gắng gượng bò dậy trên mặt đất, tiến về phía cô. 
Cô quay đầu, nhìn về phía xa. Cuối tầm mắt, trường bào màu đen của Tất Lạp tung bay như đóa sen yêu kiều kỳ lạ, rất giống với đóa sen khổng lồ mơ hồ ẩn hiện trong gió tuyết xa xăm. Lúc này, đứng bên cạnh anh ta là Vương tước cấp Một Gilgamesh hào quang sáng chói trên đỉnh hồn thuật Aslan. 
“Anh biết bọn anh đã chọc phải thứ quái vật gì không?” Gilgamesh nhìn hàng nghìn dây leo màu đỏ ngọ nguậy như những con trăn trên trời, khẽ nói. 
“Những thứ dây leo nhớp nháp đỏ lòn này là nhị hoa sao? Cánh hoa trắng tinh chắc hẳn còn chưa thức tỉnh. Nếu chúng ta ra tay sớm, liệu có giành được phần thắng không?” Tất Lạp nhìn Gilgamesh, cố gắng khống chế giọng nói run rẩy vì sợ hãi của mình. 
“Quái vật tôi nói chính xác là thứ phía sau cơ.. Tuy Khoan Dung khó giải quyết nhưng miễn cưỡng liều hết sức ít ra còn có thể tháo chạy. Mà con quái vật sau lưng đóa hoa sen kia kìa, nó đang nhích đến gần chúng ta từng bước một đấy!” Ánh mắt Gilgamesh sắc lạnh như lưỡi dao băng. “Nếu nó không tham chiến, có lẽ chúng ta còn có cơ may sống sót rời khỏi đây.” 
Gilgamesh quay đầu lại, nhìn Tất Lạp mặt mày tái nhợt lặng im, nói tiếp: “Bốn quái vật này là bốn hồn thú đỉnh cao trong lãnh thổ Aslan. Hồn lực của những hồn thú khác gần như là cách biệt một trời một vực với chúng. Tuy nhiên, trong nội bộ chúng cũng chia ra mạnh yếu, yếu nhất là Chư Thần Hoàng Hôn, đến Chúc Phúc, rồi đến Khoan Dung. Đứng trên đỉnh cao nhất của kim tự tháp sức mạnh chính là Tự Do ở đằng xa, hiện tại còn đang nhởn nhơ chưa muốn tham chiến!” 
“Tự Do lợi hại hơn Khoan Dung nhiều lắm sao?” Tất Lạp hỏi. 
Gilgamesh quay đầu, dáng vẻ đế vương tỏa ra sức hấp dẫn tuyệt đỉnh trong gió tuyết, ngũ quan như chạm khắc tỏa sáng êm dịu, “Chênh lệch của Tự Do và Khoan Dung.. giống như chênh lệch giữa tôi và anh vậy.” 
Tất Lạp hít thật sâu, quay đầu nhìn bão tuyết mịt mù nơi xa. Xúc tu khổng lồ của Khoan Dung đang đong đưa, phóng ra hồn lực cực mạnh và hỗn loạn. Vì vậy, Tất Lạp không tài nào cảm giác được trạng thái hồn lực của Tự Do ở đằng sau Khoan Dung. Khi nãy, Gilgamesh cũng đã nói hiện tại Tự Do vẫn chưa muốn tham chiến, nó vẫn như phóng ra hồn lực, chỉ ở trạng thái ẩn núp mà thôi… Thiên phú của Gilgamesh hoàn toàn không phải là cảm ứng hồn lực, dù bị hồn lực vững chắc của Khoan Dung che chắn, nhưng anh ta vẫn cảm nhận được rõ ràng hồn lực yếu ớt của Tự Do ở nơi xa. 
Thật sự không biết rốt cuộc Gilgamesh là một quái vật khó lường đến nhường nào. Phải chăng, đây chính là sự khác biệt về thực lực vượt trội của Vương tước cấp Một đứng trên đỉnh hồn lực Aslan so với những Vương tước khá? 
“Tất Lạp, anh xác nhận với tôi lần nữa, bắt Khoan Dung thành hồn thú thứ nhất của tôi thật sự là lệnh từ Tư tế Bạch Ngân sao?” Gilgamesh hỏi. 
“Đúng!” 
“Được! Vậy anh làm một quân cờ để tôi có thể đi vòng ra sau nó mà không chọc giận đến nó đi. Tôi phải giải quyết Tự Do trước. Nếu không, cho dù bắt được Khoan dung rồi, tôi cũng không còn sức lực đối phó với thứ quái vật như vậy đâu.” 
“Vậy Khoan Dung phải làm sao?” Tất Lạp hỏi. 
Gilgamesh quay đầu nhìn Tất Lạp, mỉm cười cuốn hút, giọng nói trầm ấm như ánh nắng dịu dàng giữa trời đông khiến lòng người rung động. Anh giơ tay lên vuốt hàng mày anh tuấn của Tất Lạp, nói: “Muốn anh chiến thắng Khoan Dung, quả thật là chuyện không dễ dàng gì. Nhưng nếu chỉ muốn tránh né tấn công của nó, bảo vệ tốt bản thân, Tất Lạp, việc này anh cừ khôi hơn hẳn mọi người. Ngay cả tôi cũng không biết có thể giết chết được anh hay không nữa kia.” Khẽ cong môi lên, Gilgamesh nở nụ cười cao quý. “Anh đợi tôi, tôi sẽ trở lại ngay. Trước khi tôi trở về, đành phiền anh chăm sóc tốt cho mấy người họ nhé.” 
*** 
Bốn năm trước. 
Đảo Vụ Ẩn Lục, đế quốc Aslan phía Tây. 
Dưới ánh trăng, thi thể Đông Hách nằm bên bờ hồ nhanh chóng đông cứng trong đêm rét mướt. 
Nước mắt Ngân Trần tuôn chảy, hoảng sợ pha lẫn phẫn nộ khiến ánh mắt anh long lên đỏ ngầu như dã thú. Glanz đứng bên cạnh, hai tay cầm hai thanh đao thon dài, sắc bén. Với tư cách là Sứ đồ Địa, anh là người đầu tiên lấy được hồn khí. Món binh khí này được rèn từ chất liệu còn cứng hơn cả sắt đen, vô cùng cứng rắn và nhẹ nhàng, sử dụng rất thoải mái. Glanz sở trường tốc độ mạnh mẽ chớp nhoáng, cho nên lúc hai lưỡi dao vung lên giống như hai tia chớp màu xám, dễ dàng chém giết tất cả nơi chúng lướt qua. 
Glanz kéo Ngân Trần ra phía sau mình, vóc dáng vốn cao lớn, thân hình lại cường tráng, giờ đây đứng trước mặt Ngân Trần như một vị thần bảo vệ. Trong lòng Ngân Trần dâng lên nỗi xót xa. Tuy bình thường, Glanz giống như đứa bé ngang ngạnh chưa trưởng thành, cả ngày lêu lổng, thích lấy anh ra làm trò cười nhưng lúc gặp nguy hiểm, anh ta luôn đứng trước mặt anh. 
Một năm trước, khi tìm kiếm Ngọc Vàng Acasi trong sa mạc, đột nhiên họ gặp phải bò cạp sắt. Tại sa mạc khô cằn, Ngân Trần chỉ biết dùng nguyên tố nước, tấn công bằng nguyên tố nước, vì thế khi không tìm được bất cứ nguồn nước nào, sức chiến đấu của anh giảm sút rõ rệt. Khi đó, Glanz sở trường về sức mạnh và tốc độ che chắn trước mặt, bảo vệ anh. Dưới ánh nắng gay gắt, lồng ngực rắn chắc của Glanz bị con bò cạp sắt to lớn cắt một vết thương máu chảy đầm đìa, tung tóe trên cát vàng nóng hổi, như từng đóa anh túc đỏ chói nở rộ. 
Hai năm trước, ở khe núi U Bích, anh và Glanz đồng thời ngã xuống vách núi. Khi đó, Glanz nắm chặt tay anh, chết cũng không buông tay. Mặc dù đến cuối cùng, cả hai đều rơi xuống, nếu không phải Đông Hách điều khiển Nhạn Tuyết kịp thời bay đến giải cứu, hai người đã chết với đám dây leo mặt người lởm chởm màu tím dưới đáy sơn cốc kia. 
Hai năm rưỡi trước, trong đầm lầy Vụ Nữ, khi anh và Glanz cùng bị loài thực vật màu xanh rữa nát chỉ nhắm người mà cắn đột ngột xuất hiện lôi xuống đầm lầy, cũng chính Glanz đẩy Ngân Trần lên khỏi đầm, chẳng màng đến chuyện dùng sức sẽ khiến bản thân chìm xuống dưới nhanh hơn. 
Rất nhiều ký ức hiện ra trong đầu Ngân Trần, cổ họng anh như bị dòng cát nóng lấp đầy, không cất lên được âm thanh nào. Lần đầu tiên trong đời, anh thật sự cảm thấy sợ hãi trước cái chết. Anh nhìn lướt qua bả vai rộng của Glanz, người phụ nữ mặc váy trắng đang mỉm cười ngắm họ với ánh mắt kỳ dị, giống như ngó hai kẻ sắp chết. Glanz chắn trước anh, thân thể cao lớn rắn rỏi, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn hồn lực. Hoa văn vàng rực lan tỏa trên da thịt chiếu lên màu đồng cổ. Tóc Glanz cột sau gáy bay phất phơ trong gió. Không biết từ lúc nào, cậu thiếu niên trong ấn tượng ban đầu của anh đã biến thành người đàn ông vạm vỡ như thế. 
Không khí vang lên tiếng ong ong, Ngân Trần thấy hoa mắt, bóng dáng Glanz đã lao về phía Đặc Lôi Á nhanh như chớp. Với tốc độ cực cao, bóng dáng anh hóa thành tia sáng màu xám, hai thanh đao đang điên cuồng vung lên chấn động tạo ra vô số ảo ảnh, vạch ra từng tia chớp sáng quắc trong không gian. 
Nhưng Đặc Lôi Á đứng đằng xa chỉ nhẹ di chuyển bước chân, trông rất chậm rãi, không hề tốn chút sức lực nào là có thể tránh né được đòn tấn công như vũ bão của Glanz, như đã dự đoán được phương hướng và hồn lực của mỗi cú công kích vậy. Khuôn mặt cô ta trước sau vẫn là nụ cười quái gỡ, đôi mắt trắng dã kinh người tựa như đang dấy lên bão tuyết ngợp trời. 
“Điều này không thể nào…” Glanz quay trở lại bên cạnh Ngân Trần, lồng ngực anh phập phồng kịch liệt, thở hổn hển, toàn thân vàng óng nóng hừng hực. Ngân Trần vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên đốt sống cụt của Glanz, hồn lực trong tay không ngừng truyền đến, tích tụ vào thân thể Glanz, bổ sung cho hồn lực mới vừa tổn hao bởi sử dụng tốc độ kinh hoàng kia. 
“Hình như cô ta cảm ứng được hồn lực lưu chuyển vô cùng chính xác, tôi khó mà đến gần được.” Glanz quay đầu, khẽ rỉ tai Ngân Trần. “Xem ra, chỉ có thể tấn công từ xa thôi, Ngân Trần, cậu sử dụng nguyên tố nước khá giỏi, để tôi hỗ trợ cậu.” 
Ngân Trần gật đầu, nhìn khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Glanz, lo lắng hỏi: “Cậu sử dụng tốc độ này sẽ tiêu hao rất lớn hồn lực, còn chịu được không?” 
“Không sao, hồn vụ trên đảo có nồng độ rất cao, sẽ nhanh chóng khôi phục thôi. Cậu chú ý bản thân là được.” Glanz nhìn Ngân Trần, ánh mắt tỏa sáng nóng bỏng như vị chiến thần trẻ tuổi. 
Ngân Trần tiến lên phía trước, hoa văn vàng hiện lên khắp người, chi chít đầy trên cổ. Nếu bàn về năng lượng khống chế hồn lực và sử dụng nguyên tố nước thành thạo, Ngân Trần có thiên phú cao nhất trong ba Sứ đồ. Dường như bẩm sinh ah đã có năng lực điều khiển nguyên tố nước xuất chúng. Thời điểm Glanz không thể khiến nước trở thành băng lơ lửng trong không trung, Ngân Trần đã có thể khiến nước trong tình trạng nguyên thủy tự do lộn vòng trong không trung. Ai cũng biết, không thay đổi hình thái nguyên tố, trực tiếp điều khiển nước là việc khó khăn hơn điều khiển băng tuyết trong trạng thái rắn rất nhiều. Dĩ nhiên, thiên phú về sức mạnh và tốc độ của Glanz cũng khiến Ngân Trần không sánh kịp. Cho nên, trong khu vực hồ Vụ Ẩn có nguồn nước bao quanh, sức chiến đấu của Ngân Trần đương nhiên vượt xa các Sứ đồ, Vương tước dựa vào tốc độ hoặc sức mạnh giành được thắng lợi. 
“Ôi kìa, sao đây hả? Đổi người à?” Đôi mắt Đặc Lôi Á trong veo, có vẻ đã dự đoán trước. Thậm chí cô ta thoải mái ngồi xuống tảng đá trơn láng trên bãi cỏ, co hai chân lên. Dưới ánh trăng, đôi chân thon dài khỏe khoắn của cô ta lộ ra khỏi làn váy xẻ tà. Thay vì nói bộ váy khoác lên người cô ta, chỉ bằng nói nó chỉ như áng mây lượn lờ, nhẹ nhàng ôm sát đường cong duyên dáng của thân thể, bộ ngực cao vút trắng nõn, vòng eo nhỏ nhắn, tùy ý tỏa ra cám dỗ hút hồn. 
Khuôn mặt Ngân Trần và Glanz ửng đỏ. 
“Đến đây đi, cậu nhóc!” Đặc Lôi Á giơ tay lên, che miệng cười. 
“Keng…” 
“Keng…” 
Hai tiếng kim loại ma sát nhau vang lên, hai binh khí vừa mỏng vừa bén như quỷ thần thình lình hiện ra, nhanh đến mức khiến người ta không nhìn thấy sự tồn tại của chúng, chỉ nghe thấy tiếng chúng cấp tốc phá vỡ không khí mà thôi. Hai lưỡi kiếm nhanh như chớp bổ về phía Đặc Lôi Á, lúc đến gần thân thể cô ta thì đột nhiên biến mất tăm. 
“Sao lại… như vậy….?” Sắc mặt Ngân Trần tái nhợt, hai lưỡi dao vừa ngưng tụ như đã biến mất trong không khí xung quanh Đặc Lôi Á. Anh lấy lại tinh thần, dang hai tay ra, mặt hồ phía sau chợt nổi lên một vòng tròn cao cao, giống như có quái thú sắp ngoi lên từ đáy hồ. Tích tắc tiếp theo, vang lên tiếng nổ mạnh như sắp sửa xé rách màng nhĩ từng người, mặt hồ nổ tung, đột nhiên nhảy ra vô số cột băng như con rồng lớn phóng lên cao, sau đó bổ nhào về phía Đặc Lôi Á với khí thế sấm vang chớp giật. Đồng thời, bóng dáng Glanz lóe lên, như một tia chớp màu xám đâm thẳng về phía cô ta. 
Rất nhiều sức mạnh tụ họp với nhau, nổ đùng đoàng, Ngân Trần bị dòng khí tạt đến buộc phải nhảy ngược ra sau, ngã xuống rìa bãi cỏ, suýt nữa rơi vào hồ. 
Bùn đất, cỏ vụ, băng vụn nổ tung tóe, bay mù mịt trong không trung. Ngân Trần cố gắng mở mắt trong cơn gió giật, nhìn cảnh tượng trước mắt, nỗi khiếp sợ trong nội tâm nhấn chìm anh. Giờ phút này, Đặc Lôi Á đang đi đến, chiếc váy trắng như rong biển có sinh mệnh đang mọc thẳng lên trời, đong đưa trong gió, kinh khủng và quái dị không sao tả xiết. Đôi mắt cô ta trắng mịt mờ, khóe miệng nhoẻn cười như một nữ quỷ xinh đẹp sắp sửa ăn tươi nuốt sống người khác. 
Rất nhiều mảnh băng vụn chỉ vừa tiến vào phạm vi chiếc váy của cô ta liền biến mất trong nháy mắt, giống như đá chìm xuống biển. Glanz tựa vào thân cây đại thụ xa xa, ngồi bệt xuống đất, trên ngực áo là mảng máu lớn. 
“Ha ha… Hai cậu chưa từng nghe nói… Có một vật tên là Vạt Váy Nữ Thần sao?” Đặc Lôi Á khẽ cười dừng lại, giống như mèo đang vờn chuột, không vội chén sạch nó. “Đó là tấm chắn cao cấp nhất trong vũ khí phòng ngự, tất cả tấn công gián tiếp bao gồm nguyên tố và hồn thú đều vô dụng trước nó…”
Đặc Lôi Á vuốt ve vạt váy trắng bay lượn trong gió của mình, “Trùng hợp là chiếc váy lụa mỏng tôi mặc trên người có cái tên như vậy. Ha ha, hai cậu nói xem phải làm sao đây?” 
Đồng tử Ngân Trần co chặt, anh từng nghe Gilgamesh nhắc đến Vạt Váy Nữ Thần là thần khí thượng cổ, là một hồn khí vô cùng hiếm có. Anh không bao giờ ngờ được, một tấm chắn đầy uy lực thế này lại là chiếc váy lụa trên người ả phụ nữ kia. 
“Ồ, quên nói cho hai cậu biết, tôi đấy, là Vương tước cấp Bốn đương nhiệm, vừa hay thiên phú của tôi cảm ứng hồn lực rất chính xác. Nếu hai cậu tấn công trực tiếp tôi, ví dụ như tốc độ cực nhanh của Glanz đối với người khác gần như là tia chớp không thể nào tránh nổi, nhưng đối với tôi, trước khi cậu ta đến gần tôi đã sớm biết được phương hướng, thậm chí là cách thức tấn công của cậu ta. Né tránh tấn công với tôi giống như là tản bộ trong vườn thôi.” Đặc Lôi Á thở dài, vờ như buồn bã. “Tấn công trực tiếp không xong, Ngân Trần cậu giỏi hồn thuật vận dụng nguyên tố tấn công gián tiếp cũng không được. Trong phạm vi của Vạt Váy Nữ Thần, hai cậu nó xem phải làm sao đây? Có lẽ là hai cậu không có cách nào giết chết tôi được đâu.” 
Vừa dứt lời, hoa văn vàng trên người Đặc Lôi Á hiện ra, ánh sáng vàng óng tỏa ra xung quanh. Ánh mắt cô ta đầy sát khí, sáng ngời lạnh lẽo, “Nhưng tôi lại có thể giết hai cậu đấy!” 
Lưỡi dao băng cực lớn chui ra khỏi đất, tựa như con quái thú há cái miệng to như chậu máu, cạch cạch táp về phía Ngân Trần và Glanz. Dọc đường nó đi qua, bùn đất văng tứ tán, tanh hôi nồng nặc. Lúc lưỡi dao điên cuồng sắp đến gần họ, đột nhiên hai ngọn lửa to lớn bốc lên từ đất bùn bên dưới. Ánh lửa hừng hực như mãng xà nháy mắt hòa tan băng thành nước, ánh sáng chuyển động như vị thần bảo vệ cho Ngân Trần và Glanz. 
“Điều này… không thể nào…” Sắc mặt Đặc Lôi Á trắng bệch. “Sao các người có thể sử dụng được nguyên tố lửa… Rốt cuộc, các người là ai…?” 
Ngân Trần từ từ đứng dậy, đi đến bên Glanz, đỡ anh lên, hai người kề vai đứng vững. Đặc Lôi Á nhìn họ với ánh mắt thù hận, như hiểu ra điều gì đó, nghiến răng nghiến lợi: “…Tốt, tốt lắm… Hoá ra Tư tế Bạch Ngân cho các người thiên phú biến thái như vậy. Tôi vẫn cho rằng Cực Hạn Tứ Tượng chỉ là thiên phú trong truyền thuyết, nó không thật sự tồn tại trong cơ thể Vương tước. Hóa ra Gilgamesh và cả ba Sứ đồ Thiên, Địa, Hải các người có thiên phú sử dụng được tất cả các nguyên tố… Tốt, tốt vô cùng… Thảo nào Tư tế Bạch Ngân muốn giết các người…” 
“Bởi vì các người thật sự đáng chết!” Khuôn mặt Đặc Lôi Á vặn vẹo dữ tợn, toàn thân cô ta nổ tung vô số dòng khí, váy lụa trắng giãn nở trong gió, bỗng chốc trở nên to lớn vô cùng. Làn sóng trắng giăng khắp trời đất, che kín không gian xung quanh. Ngân Trần còn chưa kịp nhìn thấy rõ đã bị tấm lụa trắng quấn chặt toàn thân. Khoảnh khắc tiếp theo giống như bị tảng đá nghìn cân đè nặng, tấm lục như con mãng xà siết chặt thân thể anh, đè ép lồng ngực khiến máu huyết sôi trào. Ngân Trần phun ra ngụm máu tươi, nghe thấy âm thanh xương sườn mình gãy lìa. 
Gió xoáy khắp nơi, thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ ầm ầm trong không khí, bùn đất bay lả tả, che khuất bầu trời. Ý thức Ngân Trần đang dần dần biến mất trong tấm vải không ngừng siết chặt. Đặc Lôi Á nhìn hai Sứ đồ bị quấn chặt không thể nào hít thở vùng vẫy liên hồi trước mặt, nụ cười dữ tợn vẫn nở trên môi: “Thiên phú như vậy vốn không nên tồn tại trên thế giới này. Các người chết hết đi!” 
“Soàn soạt…” 
“Soàn soạt…” 
Một lưỡi dao mỏng đâm toạc tấm lụa, ngay sau đó đột ngột xuất hiện thêm thanh thứ hai, thứ ba… Lưỡi dao liên tiếp cắt rách tấm vải, như có quái vật đang bành trướng trong chiếc kén tằm, giãy giụa chui ra… 
Tim Đặc Lôi Á như bị sợi dây thép siết chặt: “Không thể nào..” Cô nhìn lưỡi dao liên hồi cắt rách tấm lụa, như hiểu ra được gì đó, bỗng cười quái dị, “Ha ha… Ha ha ha…Cậu dám sử dụng Trạng thái hắc ám. Là Sứ đồ nhưng không biết tự lượng sức, dám sử dụng hồn thuật cấm kỵ, dù là Vương tước địa vị cao cũng không dám khinh suất sử dụng. Ha ha… Hay lắm, tôi tha cho cậu. Cậu cố gắng cầu sinh như vậy, làm sao tôi nỡ giết cậu chứ….” 
Đôi mắt trắng dã của Đặc Lôi Á hưng phấn sáng ngời, “Hôm nay, tôi phải xem cho thật kỹ cậu sẽ biến thành con quái vật thế nào.” 
Không gian bỗng xuất hiện ánh sáng mày đen xé tấm lụa trắng thành mảnh nhỏ. Tiếng vang đùng đoàng như thể cả vùng đất đều chấn động. Ý  thức dần khôi phục lại, khi Ngân Trần nhìn thấy rõ thì bỗng bàng hoàng khiếp sợ. Đứng sừng sững trước mặt anh là một con quái thú khổng lồ giống nhân mã, hai cánh tay và lưng mọc đầy lưỡi kiếm như đôi cánh. Mỗi một sợi lông vũ là một lưỡi kiếm sắc bén, chúng ma sát nhau vang lên tiếng kim loại leng keng. Thân ngựa to lớn đang tung vó trước lên cao, đuôi nó không có lông mà là sợi roi có nhiều khúc giống như xương cá, phía trên chi chít lưỡi dao. Theo chiếc đuôi phe phẩy, rất nhiều cây đại thụ chọc trời ầm ầm ngã xuống. Mà phía trên thân ngựa là thân thể Glanz cường tráng, khuôn mặt anh vặn vẹo dữ tợn, thân thể trở nên khổng lồ, ánh mắt mờ mịt tỏa ra tia sáng âm u lạnh lẽo tựa ác ma địa ngục. Anh khàn khàn gầm lên kéo theo hồn lực mạnh mẽ quay cuồng, khuếch tán, chấn động làm vỡ nát mọi thứ xung quanh. 
Ngân Trần bị tiếng gầm thét đè nặng lên ngực, phun ra từng ngụm máu. 
Nơi xa, sắc mặt Đặc Lôi Á tái nhợt, chiếc váy lụa của cô ta đã mở rộng đến cực hạn, nhưng vẫn không ngăn cản được những cú tấn công đơn giản của Glanz sau khi đã ám hóa. Chúng trực tiếp và nhanh như chớp, không có bất kỳ kỹ xảo hay bất cứ nguyên tố điều khiển nào, đơn thuần là những đòn tấn công bằng sức mạnh. Đặc Lôi Á như một con diều đứt dây, bị vứt lên không trung, máu bắn ra tung tóe. 
Ngân Trần không tài nào tin vào mắt mình: tấn công kia quá nhanh, quá mạnh, vượt qua tốc độ và khả năng của con người. Vì vậy, dù Đặc Lôi Á có biết trước cũng không kịp tránh né. Ngân Trần nhìn Glanz, lòng như dao cắt, nước mắt tuôn rơi. Anh dùng hết sức lực cuối cùng của mình gào lên: “Glanz, cậu mau khôi phục lại trạng thái bình thường đi! Nếu không khôi phục như cũ, cậu sẽ bị hắc ám nuốt chửng đấy!” 
Glanz nghe thấy tiếng của Ngân Trần, anh quay người lại, đôi mắt to xanh lè kinh khủng. Anh di chuyển bốn chân, chậm chạp và nặng nề đi đến. Gót sắt như tảng đá ngàn cân giẫm lên mặt đất, mỗi bước đi tạo ra một cái hố. Thân thể anh giờ phút này to cỡ ngọn núi nhỏ, đại thụ chọc trời bên cạnh anh như bụi gai thấp bé. Anh cúi người, khuôn mặt dữ tợn đến gần Ngân Trần đang nằm trên đất. 
Ngân Trần nhìn quái vật tít trên cao kia quan sát mình, khuôn mặt đẫm lệ. Anh nghẹn ngào, đau đớn gào lên: “Glanz…Cậu nghe tôi nó…. Tôi là Ngân Trần! Tôi là Ngân Trần! Cậu đừng biến thành quái vật! Cậu mau trở lại, mau trở lại đi!” 
Đường nét anh tuấn ngang ngạnh của Glanz vẫn còn hiển hiện trên khuôn mặt to lớn kia. Hốc mắt anh đã khuếch đại rất nhiều, nhô lên cao cao, đồng tử như hai vầng trăng sáng, nhìn Ngân Trần nhỏ bé nằm trên đất, nét mặt bỗng dịu xuống, ánh mắt khôi phục lại hiền hòa. Dần dần, đôi mắt rõ ràng trở lại, ánh sáng xanh hung ác tan đi, đôi mắt to lớn chỉ còn lại tia sáng dịu dàng, che chở. 
Ngân Trần thấy vậy, trái tim như vụn vỡ. Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt quái thú, khẽ nói: “Xin cậu đấy, cậu mau biến trở lại đi… Tôi không muốn cậu trở thành quái vật… Tôi biết cậu nghe thấy…” Từ tròng mắt cực lớn của nó, nước mắt nóng hổi chậm rãi trào ra, chảy xuống theo gương mặt, ướt đẫm cánh tay Ngân Trần. Nó ngoác cái miệng khổng lồ ra, hàm răng sắc nhọn run run như đang khóc. 
Sau đó, đôi cánh phía sau nó vòng đến, ôm chặt lấy Ngân Trần như trao cái ôm thắm thiết. Vô số lưỡi dao leng keng chuyển động, cổ họng Ngân Trần tràn ngập máu tanh. Anh cất tiếng rên rỉ đau đớn ngắn ngủi, thân thể bị vô số lưỡi dao cắt dần dần biến thành đống thịt vụ. Mỗi một mạch máu, mỗi một sợi gân đều bị lưỡi dao xoay tròn cắt đứt. Máu của anh nhỏ xuống từ thân thể, nhuộm đẫm cả bãi cỏ. 
Ý thức anh dần tiêu tan, nhìn vào đôi mắt màu vàng óng chỉ cách mình vài tấc. Anh thấy được nước mắt nóng hổi của nó như dòng sông bi thương tuôn rơi xuống mặt mình. Cuối cùng, anh thốt ra mơ hồ từ cổ họng tràn đầy máu: “Tôi không trách cậu…” 
Tiếng gầm đinh tai vang lên từng hồi như tiếng trống nặng nề theo gót sắt biến mất sâu trong rừng rậm. Nơi đuôi ngựa lướt qua, rừng rậm lặng lẽ sụp đổ từng mảng. Quái thú gào lên nỗi đau đớn khôn tả trong lồng ngực, biến mất nơi ánh trăng xa xa. 
Dưới ánh trăng thê lương, thi thể Ngân Trần nằm bên hồ, máu tươi men theo bờ chảy xuống mặt hồ xanh biếc. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.