Tước Tích

Chương 16: Viễn thế




Sáu năm trước.
 Trái Tim, đế đô Granlt, đế quc Aslan phía Tây.
Dãy hành lang dài, một bên là tường đá cứng màu trắng cao chót vót, bên trên điểm xuyết những hoa văn điêu khắc xinh đẹp nhưng cũng vô cùng phức tạp, đó là phong cách trang trí uyển chuyển miêu tả nguồn nước thường thấy, bên còn lại là những cổng vòm cao lớn, ánh sáng rực rỡ chiếu vào từ bên ngoài tạo ra từng mảng lốm đốm chỉnh tề trênmặt đất.
Nơi này là lòng đất Granlt, theo lý thuyết hẳn phải là nơi tối tăm, thế nhưng ánh sáng soi qua cổng vòm chiếu rõ đến từng chi tiết. Chẳng ai thắc mắc chuyện trái với quy luật tự nhiên này cả. Trong cung điện Trái Tim xoay ngược bên dưới hoàng cung đế đô còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện không thể nào lý giải bằng hiện tượng tự nhiên thông thường được. Ví dụ như cung điện dưới lòng đất này có vô số vách tường nước thẳng đứng, dòng nước như mất đi trọng lực cứ chảy thẳng trong không khí, lại ví như tấm thủy tinh chôn giấu ở nơi sâu nhất kia.
Lúc này đây, U Minh và Đặc Lôi Á đang băng qua lối hành lang, sau đó thông qua một cầu thang đá xoay tròn đi sâu vào lòng đất. Hai người họ vừa mới trở thành Vương tước cách đây không lâu, cơ hội đến Trái Tim cũng không nhiều lắm. Huống hồ, được đích thân Tư tế Bạch Ngân cho truyền gặp như hôm nay lại càng hiếm có. Suốt quãng đường, hai người đều im thin thít. Vẻ mặt U Minh vẫn âm u lạnh lẽo trước sau như một, như ma quỷ chui ra từ phần mộ, chỉ có lồng ngực cường tráng và phần thân trên phơi bày trong không khí tỏa ra hơi nóng, toát lên vẻ gợi cảm đến không ngờ. Trái với U Minh, Đặc Lôi Á vẫn giữ nụ cười mỉm quyến rũ động lòng người, đôi mắt linh hoạt không ngừng thăm dò xung quanh, mây mù trắng đục trong đôi mắt cứ quay cuồng.
Men theo cầu thang đá đi xuống tầng dưới, đối diện là một lối hành lang khác, không còn sáng ngời như khi nãy, hai bên là tường đá kín mít. Bên trong hành lang tối om, loe lét ánh sáng từ những ngọn đèn thuỷ tinh được điêu khắc tinh xảo, đặt cách nhau một khoảng trên tường. Nói chính xác,  đó là từng mảnh thủy tinh cỡ chiếc gương được khảm trên vách tường, bên trong tỏa ra tia sáng rực rỡ huyền ảo, không biết là lửa, đá quý hay là vật gì khác đang lóe sáng lấp lánh. Dưới ánh đèn nhấp nháy, hành lang như thể một vật sống to lớn dài thượt đang hít thở. Nhưng đó cũng chẳng phải là điều làm người ta kinh ngạc. Khiến người ta sững sờ chính là mặt đất của hành lang.
“Đây là… nước?” Đặc Lôi Á dừng bước, mắt nhìn về phía trước, nơi sâu nhất ẩn cuối hành lang mờ mờ ảo ảo, dưới chân là một khu nước đen như mực thẳng tắp, hẹp dài.
“Làm sao đi qua đó?”
Đặc Lôi Á nhìn mặt nước tối đen sâu hun hút, nói theo lý, trong không gian kín bưng như Vậy, mặt nước phải phẳng lặng như chiếc gương không hề gợn sóng mới đúng. Nhưng dòng nước trước mắt lại lăn tăn, thỉnh thoảng có một con sóng “phốc” cuộn lên khỏi mặt nước chạy về phía xa xa, giống như bên dưới ẩn núp vô số quái vật có tốc độ cực nhanh mà không nhìn thấy được. Đôi mắt Đặc Lôi Á lúc này đang tập trung hồn lực để cảm ứng bí mật bên dưới dòng nước.
“Làm một cây cầu băng không phải là được rồi sao?” U Minh cười lạnh, chẳng chút bận tâm.
Đặc Lôi Á dường như không nghe thấy lời gã nói, cứ nhìn xoáy vào vùng nước hẹp dài, thẳng tắp đến tận cuối hành lang.
U Minh thấy Đặc Lôi Á không trả lời, cho rằng cô không cho rằng cô không đoái hoài đến lời mình nói, thế là tiến lên trước hai bước, ngồi xổm bên bờ, cười nhạt, “Tuy vùng nước này quá hẹp nhưng lại rất dài hồn lực không dễ dàng đạt đến khoảng cách xa như vậy, muốn duy trì băng đóng càng khó hơn. Huống chi dòng nước này đến cùng sâu bao nhiêu cũng không biết… Nhưng dù sao, tôi cũng là Vương tước cấp hai mới được tấn phong, Đặc Lôi Á, em xem thường tôi rồi…”
Nói xong, gã vươn tay, ngón tay thon dài trắng muốt nhẹ nhàng chấm xuống mặt nước.
“Đừng chạm vào nó!” Tiếng nói the thé của Đặc Lôi Á vang vọng trong không gian chật hẹp, như muốn đâm rách màng nhĩ người khác.
Cùng lúc đó, “ầm… ầm…” mấy tiếng nổ liên tiếp vang lên. Hai, ba trụ băng trắng bạc bỗng trồi lên khỏi mặt nước. Vạt váy lụa màu đen trên người Đặc Lôi Á bay thốc lên. Bên dưới lớp váy đen, hai mảnh lụa trắng quấn lấy U Minh, kéo
mạnh về phía sau. Soàn soạt vài tiếng, trụ băng sắc bén gần như sượt qua lồng ngực U Minh, vài giọt máu bắn lên không trung.
Mảnh lụa trắng xoay tròn rút vào người Đặc Lôi Á, lần nữa bao kín dáng vóc yểu điệu của cô ta. Mặt mũi cô ta trắng bệch, hơi thở dồn dập, lòng ngực phập phồng liên hồi như mới vừa thoát khỏi hiểm nguy. U Minh ngồi trên mặt đất, đưa tay lau qua nơi bị rách da trên ngực, da thịt từ từ lành lại. Gã đặt ngón tay vào miệng, mút lấy chút máu tanh vương trên đó, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh khỉnh. Tế nhưng rất nhanh chóng, nụ cười gã trở nên cứng đờ.
Vài trụ băng mới vừa tấn công gã khi này giờ đây từ từ lặn xuống nước. Cảnh tượng trước mắt quá quái lạ, vốn chuyện biến hóa nước thành mũi tên băng, tường băng hay bất cứ vật chất dạng rắn để tấn công, là cách làm vô cùng quen thuộc trong lãnh thổ Aslan. Song, với cảnh tượng trước mắt thì rõ ràng trụ băng kia lại quá mềm. Có thể nói ra nghe rất lại đời, bởi trong thế giới thực, băng mềm – nước cứng, lửa lạnh, tuyết nóng vốn dĩ không tồn tại, tất cả chỉ có trong những cơn ác mộng hoang đường nhất mà thôi. Thế mà vài trụ băng trắng như xúc tu bạch tuộc, mềm mại và tởm lợm kia lại đang chậm chạp rút xuống đáy nước tối đen. Trụ băng mài qua nhau rơi xuống băng vụn nghe soàn soạt, chứng minh độ sắc bén và cứng rắn của nó… Điều này thật sự quá khó hiểu…
“Ở nơi này mà các người cũng dám hành động lỗ mãng, đúng là không tự lượng sức.” Nơi hành lang sâu tối tăm truyền đến một giọng đàn ông khàn khàn, trong giọng nói mang hàm ý khinh thường rõ rệt.
Đặc Lôi Á ngước mắt trông theo, trong ánh sáng mờ tối, một sứ giả đội mũ trùm đầu màu trắng đứng đó, hắn đeo mặt nạ, chỉ loáng thoáng hiện ra đôi mắt sáng quắc. “Đứng yên đó, đừng cử động!” Nói xong, vị sứ giả kia tiến lên hai bước, ngồi xổm xuống. Hắn vươn tay, một thứ trắng hếu chui ra từ tay áo, trông như con bạch xà nhỏ lại giống như ốc sên. Con vật màu trắng bỗng chui xuống nước, nước sôi sùng sục, nổi lên bong bóng và bọt sóng. Chỉ trong chớp mắt, từng tản băng trồi lên từ đáy nước, kéo dài từ cuối dãy hành lang, bên kia đến chân Đặc Lôi Á và U Minh, nối liền như một chiếc cầu nối.
“Đi qua đi!” Giọng sứ giả khàn khàn không nghe ra cảm xúc.
Đặc Lôi Á và U Minh nhìn nhau, không biết cục diện trước mắt là thế nào, nhưng họ cũng đành nghe lệnh bước về phía trước.
Khoảng cách giữa những tảng băng không giống nhau, mỗi lần Đặc Lôi Á nhảy từ tảng  này sang tảng khác đều nghe thấy đáy nước truyền đến âm thanh nức nở kỳ lạ không tả như thể có người đang khóc bên dưới vậy. Đặc Lôi Á nghĩ vậy liền cúi đầu nhìn xuống, thế nhưng khi chứng kiến cảnh tượng dưới chân mình, cô ta thoáng chốc kinh hãi đến mức gương mặt trắng bệch: “Đây…”
Đối với kẻ hiểu rộng biết nhiều, lòng dạ thâm hiểm như cô ta mà nói, muốn khiến cô ta hoảng sợ kêu lên như vậy không phải là chuyện dễ dàng. U Minh thấy lạ, nhanh chóng nhảy qua mấy tảng băng nổi, đứng bên cạnh Đặc Lôi Á, đưa tay vịn vai cô, khẽ hỏi : “Làm sao vậy?”
Đặc Lôi Á không nói gì, chỉ cúi đầu, ra hiệu với U Minh bằng ánh mắt. U Minh nhìn xuống, thoắt cái mặt mũi cũng tái mét. Dưới mỗi tảng băng đều có một đôi tay xanh xao, gầy như que củi cố sức chống đỡ. Trên làn da những cách tay trắng bệch kia đều là vết bầm và sưng phù, còn sâu hơn nữa thì không nhìn thấy gì. Như vậy, mỗi khi giẫm lên một tảng băng, đáy nước truyền đến tiếng nức nở chẳng phải là…
Tay Đặc Lôi Á lạnh ngắt, có ngẩng đầu, nhìn sứ giả mặc áo bào trắng cuối hành lang, ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ, thậm chí, cô ta cảm thấy nơi này còn kinh hoàng hơn cả chỗ kia nữa.
Đi qua mặt nước tối đen, Đặc Lôi Á và U Minh cuối cùng cũng đứng trước mặt sứ giả. Hắn chỉ vào cánh cửa đá nặng nề bên phải, nói: “Vào đi thôi, Tư tế Bạch Ngân đang ở trong đấy chờ hai người.”
Đặc Lôi Á và U Minh đi vào, được hai bước, cô ta lại quay đầu nhìn vị sứ giả kia. Khuôn mặt hắn vẫn chìm trong bóng tối, “Hai người cứ đi vào, tôi còn phải chờ một người khác”
Đặc Lôi Á khẽ cắn môi, đưa tay đẩy cánh cửa đá nặng trịch ra.
“Lộp cộp, lộp cộp…”
Qua một hồi, hành lang truyền đến tiếng bước chân nhịp nhàng, sứ giả áo bào trắng khi nãy vẫn đứng im trong bóng tối như bức tượng vô hồn, lúc này, nghe thấy âm thanh mới hoạt động trở lại. Hắn giương đôi mắt ẩn giấu dưới mũ trùm nhìn ba người đi đến hành lang.
Tuy nhiên chỉ có tiếng bước chân của hai người thôi. Một bước đi vô cùng tao nhã và cẩn trọng, đế giày khảm kim loại và đá quý chạm vào mặt đất cũng chỉ phát ra âm thanh nhỏ, nhẹ bẫng như không. Dựa theo điểm này có thể thấy, người kia phải vô cùng lý trí và khắc kỉ, đồng thời cũng thâm sâu đến khó lường.
Tiếng bước chân của người còn lại thì vô cùng rõ ràng, thậm chí cô cùng càn rỡ. Bước chân của người đó rất nhanh, mạnh mẽ và lanh lảnh. Âm thanh giày nện trên đất như tiếng trống trận, tràn đầy sinh lực của đàn ông.
Ở giữa họ là một người như lơ lững trên không trung, đôi giày trắng bạc của của anh ta như đi trên mây, không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.
Sứ giả áo bào trắng hơi nghiêng người về phía trước cúi chào: “Ngài đã đến rồi, Vương tước cấp một Gilgamesh!”
Giọng nói của hắn vẫn khàn khàn, nhưng nghe thấy rõ trong vẻ lạnh lùng thật ra còn ẩn chứa nỗi sợ hãi mơ hồ. “Tôi đến để giải trừ phong ấn trên mặt nước cho ngài. Vùng nước này đã bị Tư tế Bạch Ngân thiết lập hồn thuật tấn công rất mạnh…”
“Không cần đâu!” Người thanh niên bước đi mạnh mẽ ngắt ngang lời nói của vị sứ giả. Anh giơ tay lên, cách tường hai bên vang lên tiếng nổ ầm ầm. Cách mặt nước hơn một mét, trên vách tường cổ xưa rắn chắc xông ra từng cột đá hình vuông ngay ngắn, thần tốc găm vào vách tường đối diện. Trong tích tắc, trên mặt nước liên bắc ngang một cây cầu do vô số cột đá tạo thành. Dòng nước đen như mực vẫn yên lặng, ánh sáng mờ mờ vẫn ẩn núp dưới đáy nước.
“Glanz, cậu mới vừa học điều khiển nguyên tố đất bao lâu, đừng nên làm loạn. Lỡ như làm sụp nơi này thì sao?” Người thanh niên đi bên trái quát khẽ. Giọng nói chứa đựng sự cẩn trọng và kiềm chế.
“Đông Hách, anh đừng có lúc nào cũng lên mặt dạy dỗ tôi được không? Chính vì mới học được nên phải tập luyện nhiều, không đúng sao? Hơn nữa, Vương tước còn ở đây mà. Dù tôi có phá sập vách trần thì chỉ cần ngài giơ một ngón tay lên thôi là nháy mắt liền khôi phục như cũ ngay.” Glanz nhướng hàng mày đen sắc sảo, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh, kéo cánh tay người oai phong chính giữa.
“Ngài nói đúng không, Vương tước?”
“Chỗ khác thì được.” Gilgamesh trìu mến nhìn chàng trai trước mắt. “Cậu làm sụp nơi này, tôi cũng không tài nào xoay chuyển được đâu.”
Ba người vừa nói vừa đi lên từng cột đá bắc ngang trên mặt nước. Sứ giả đứng cuối hành lang nhìn ba người họ, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Tuy trước đây hắn đã từng nghe đến uy danh của Gilgamesh, thậm chí rất nhiều người đến nói rằng anh ta là vương tước cấp Một mạnh nhất trong lịch sử Aslan, nhưng khi tận mắt chứng kiến, loại rung động này khó mà miêu tả nổi. Cứ như đó là vị thần giáng xuống từ trời cao, ánh hào quang bao phủ cả ba người.
“Mời vào căn phòng bên trái, Tư tế Bạch Ngân đang chờ ba vị bên trong.” Sứ giả cúi đầu, chỉ về phía bên trái, không nói thêm gì nữa. Hắn kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, thật khó tin được Vương tước và Sứ đồ đế quốc Aslan thuộc nước lại có thể sử dụng tự do nguyên tố đất, là năng lực đặc biệt chỉ thuộc về quốc gia Elles thần bí phía Nam như thế. Từ cuộc đối thoại của họ có thể biết được, Sứ đồ trẻ tuổi đã xây dựng chiếc cầu đá này chỉ mới vừa học được điều khiển nguyên tố đất không lâu. Sứ giả áo trắng len lén ngẩng đầu nhìn về phía dãy đá ngay hàng thẳng lối phía trước. Nếu không điều hồn lực chuẩn xác thì khó mà làm ra được những cột đá có kích cỡ bằng nhau và thẳng tắp như vậy. Trán hắn lấm tấm mồ hôi, hóa ra đây chính là Vương tước và nhóm Sứ đồ cấp Một thâm sâu khó lường trong truyền thuyết.
Căn phòng to lớn, ánh sáng mờ ảo, bên trong không có bất kỳ vật bài trí nào, trên bốn vách tường cũng không có hoa văn trang trí. Mái vòm hình ngôi sao sáu cánh đội cao,
tụ lại thành một đỉnh nhọn. Giữa đỉnh là một khối thủy tinh to lớn đang tỏa ra ánh sáng xanh thẳm, đó là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng.
U Minh Và Đặc Lôi Á đứng giữa phòng, cả hai đều im lặng. Bão táp trắng xóa trong đôi mắt Đặc Lôi Á vẫn không ngừng nghỉ. Nhưng dù là thiên phú cảm ứng hồn lực xuất chúng cũng không tài nào phán đoán được tình hình xung quanh. Kể từ khi đi xuống đại điện Trái Tim, càng đi sâu hồn lực lại càng mãnh liệt, đến nơi này thì hoàn toàn hỗn loạn, khó phân biệt được như thể đang trầm mình vào trung tâm dòng nước xoáy dưới đáy biển. 
Bỗng vang lên một tiếng “keng”, vách tường đối diện biến thành thủy tinh trong suốt, ánh sáng xanh thẫm chiếu vào mặt hai người.  U Minh nheo mắt lại, nhìn bóng người mơ hồ trên vách kính. Gã và Đặc Lôi Á đồng thời cúi đầu quỳ xuống.
“Lần này gọi hai người đến là có nhiệm vụ mới cần hai người đi làm.” Bóng người trong kính dần rõ ràng. Phục sức sang trọng rườm rà, áo giáp chiến đấu và vương miện tinh xảo, khuôn mặt đẹp tựa thiên thần… như đang ngủ say trong thủy tinh: Tư tế Bạch Ngân.
Đặc Lôi Á ngẩng đầu, khuôn mặt kính sợ: “Nguyên lòng cống hiến vì ngài bất cứ lúc nào.”
“Hai người biết rõ thân phận của mình chứ?” Giọng nói của Tư tế Bạch Ngân ở sâu trong thủy tinh, nghe xa xôi lại trầm đục, nhưng có cảm giác thiêng liêng sắc bén và không thể kháng cự.
“Chúng tôi là Kẻ Gặm Nhâm.” Đặc Lôi Á cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.
“Sai rồi!” Tư tế Bạch Ngân vẫn nhắm nghiền mắt không chút cảm xúc. “Phải nói hai người từnglà Kẻ Gặm Nhấm. Bởi vì thế hệ Kẻ Gặm Nhấm mới đã ra đời, và nhiệm vụ của hai người là đến nơi mình từng ra đời trước đây đón họ, để họ trở thành Sứ đồ của mình.”
“Tại sao… lúc chúng tôi ra đời ở hang động kia, chẳng có bất cứ Vương tước nào đến đón và để chúng tôi trở thành Sứ đồ của họ?” Đặc Lôi Á cúi đầu, nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì họ khác với hai người. Hai người có ký ức rõ ràng đi ra khỏi nơi đó, hai người nhớ tất cả mọi chuyện, nhớ được ngọn nguồn, nhân quả và sứ mệnh phải gánh vác. Nhưng Kẻ Gặm Nhấm thế hệ này vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi ra khỏi hang động sẽ bị xóa sạch trí nhớ. Khi thấy tia sáng đầu tiên ngoài hang động, đầu óc họ cũng như vùng đồng tuyết bên ngoài, hoàn toàn trống rỗng, trở về nguyên sơ, cho nên cần hai người đến đón. Đến thời cơ thích hợp thì nói cho họ biết thân phận và sứ mệnh thật sự của mình, cũng chính là giống hai người: Kẻ Gặm Nhấm.”
Đặc Lôi Á sửng sốt ngẩng đầu, lúc này, cô mới nhìn rõ bóng người trong kính. Chỉ có một người duy nhất, là người nữ trong ba vị Tư tế kia. Đôi bờ mi mảnh mai như lông vũ
màu trắng mềm mại rũ trên mí mắt nhắm nghiền, mặt cô ta cúi xuống, vẻ yên tĩnh cao quý bao phủ khắp người. Điều này khác với trước đây mỗi lần xuất hiện đều là ba người một thể. Đặt Lôi Á mơ hồ cảm giác có điều gì đó thích hợp, nhưng lại im lặng không nói. Ai quy định ba vị Tư tế Bạch Ngân nhất định phải cùng nhau xuất hiện, cùng biến mất chứ? Nhưng nhìn nữ tử nhắm mắt ngủ say như hổ phách đọng trong thủy tinh kia, hơi thở của Đặc Lôi Á trở nên dồn dập. “Tại sao phải xóa trí nhớ của họ? Như vậy chẳng phải mất đi ý nghĩa của Kẻ Gặm Nhấm hay sao? Hay là nói thế hệ của Kẻ Gặm Nhấm này không cần phải gánh vác  sứ mệnh … giết chóc từng thuộc về chúng tôi nữa?”
“Đặc Lôi Á, là một Vương tước, cô nên hiểu sứ mệnh của mình là thi hành nhiệm vụ chúng tôi giao chứ không phải là hỏi tại sao. Nếu cần thiết, chúng tôi sẽ nói cho hai người biết. Nhưng lần này, hai người chỉ cần làm theo mệnh lệnh
là được. Tìm Kẻ Gặm Nhấm mới, để họ trở thành Sứ đồ của hai người, cứ vậy thôi.”
Ánh sáng trong phòng vụt tắt, ánh sáng xanh lam như làn sóng lăn tăn nơi đáy biển khi nãy, thoáng chốc chỉ còn lại nguồn sáng cô đơn, yếu ớt trên đỉnh đầu.
Đặc Lôi Á vẫn đắm chìm trong cảm xúc ngạc nhiên tột độ, cho đến khi cánh tay rắn chắc của U Minh dìu cô ta dậy, tinh thần cô ta mới khôi phục lại. Cô ta nhìn U Minh, lần đầu tiên thấy được nỗi sợ hãi và trầm mặc trong mắt gã. Ánh mắt gã từng chỉ có ngang tàng, giết chóc, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, nhưng hiện tại lại tối đen như mực, run run, le lói.
Trong ánh sáng mờ mờ, ba người mặc chiến bào giống hệt nhau đứng giữa căn phòng. Họ đứng nghiêm yên lặng, ngoại trừ Glanz cứ chốc chốc đổi trọng tâm từ chân trái sang chân phải, rồi ngược lại. Gilgamesh và Đông Hách buông thõng hai tay, ánh mắt lặng nhìn về vách tường phía trước, ngay cả Glanz bướng bỉnh  hiện tại cũng bị không khí đầy trang nghiêm kính sợ ảnh hưởng không dám lỗ mãng.
Một tiếng “keng” vang lên, ánh sáng xanh nở rộ trong phòng đá, vách tường, phía trước bỗng biến ảo thành biển xanh sáng lấp lánh, đá màu nâu đậm nhanh chóng tách ra mặt thủy tinh trong veo to lớn. Ba người cung kính quỳ xuống, trong ánh sáng xanh, bóng dáng một người từ từ hiện ra. Khuôn mặt của đối phương như vị thần, xương lông mày nhô cao, hốc mắt sâu thẳm, vương miện trắng bạc tinh xảo đội trên trán, hai mắt buông rủ, không thể nào thấy được đồng tử.
“Gilgamesh và hai Sứ đồ Địa, Hải! Lần này, triệu tập ba người đến đây vì có chuyện cần nói. Đã tìm được Sứ đồ Thiên, hãy mau chóng đến đó, đưa hắn về Trái Tim, tiến hành ban ấn.”
“Vâng, thưa Tư tế Bạch Ngân tôn quý! Lần này, Sử đồ Thiên sẽ xuất hiện ở đâu?” Gilgamesh cúi đầu, lễ phép và điềm tĩnh hỏi.
“Trấn Hạt Hợp, vùng biên thùy phía Đông. Tên của cậu ta là Ngân Trần, là một thiếu niên mười bảy tuổi.” Giọng nói người đàn ông trong kính mơ hồ, trầm thấp vọng ra
“Trấn Hạt Hợp vùng biên thùy hoang dã cách xa trung tâm Aslan, hơn nữa còn giáp ranh với cả hai đế quốc gió và lửa. Ở nơi mà nguyên tố hồn lực phức tạp như thế lại có người mang tiềm năng hồn lực cao đến mức trở thành Sứ đồ Thiên sao?” Gilgamesh ngẩng đầu, hỏi tiếp.
“Cậu đừng quên thiên phú của mình là gì. Có thể nhận được mạch linh hồn của cậu, bản thân không chỉ có khả năng thuần túy là điều khiển được nước. Người ở vùng đất có sự giao thoa của các nguyên tố, hồn lực tương trợ lẫn nhau mới có thể khiến mạch hồn trong cơ thể cậu phát huy đến cực hạn.”
“Vâng, ngày mai tôi sẽ xuất phát.”
“Hôm nay, cậu xuất phát luôn đi.” Tư tế Bạch Ngân nói với giọng cương quyết.
“Vâng!” Gilgamesh quỳ trên mặt đất, đầu cúi gằm.
Ánh sáng trong phòng biến mất, tất cả trở nên mờ ảo lần nữa.
Ánh sáng xanh mỏng manh trên đỉnh đầu soi lên khuôn mặt Đông Hách. Anh nhìn Gilgamesh chậm chạp đứng lên, hởi: “Vương tước, theo tôi biết, trấn Hạt Hợp hiện tại gần như là bị đế quốc lửa chiếm lĩnh, thường xuyên xảy ra xung đột với đế quốc gió và đế quốc nước chúng ta. Địa vị ngài là Vương tước cấp Một cao quý, hơn nữa còn mang theo tôi và Glanz, hành động khoa trương như vậy có để khiến mối quan hệ giữa hai nước Gió, Lửa vốn đã nhạy cảm này càng thêm phần phức tạp không?”
“Cho nên chúng ta đi nhanh về nhanh. Sau khi tìm được. Sau khi tìm được cậu Ngân Trần kia thì mau chóng rời khỏi đây. Dọc đường cũng cố hết sức che giấu thân phận của mình, mặc trang phục bình thường thôi.” Khuôn mặt Gilgamesh dưới ánh sáng trông anh tuấn tựa bức tượng pha lê.
“Nếu thật sự không ổn thì đánh ngất tên Ngân Trần kìa, bỏ vào bao khiêng về là được. Vương tước không cần lo lắng một mình tôi đi cũng sẽ không có vấn đề, cần gì ngài phải đích thân ra tay.”Glanz ngậm lấy một lọn tóc của mình,cười hì hì, vẻ tuấn tú tinh nghịch hiện rõ trên khuôn mặt cậu thiếu niên.
“Cậu có thể đánh thắng được cậu ta hay không còn là một ẩn số.” Đông Hách nhìn Glanz, lắc đầu.
“Không thể nào! Giáng một cú thì cậu ta sẽ ngã phịch xuống đất ngay thôi.” Glanz cau mày, kéo lên nửa ống tay áo, khoe cánh tay cơ bắp rắn chắc.
“Cũng đúng! Cậu đấy, thừa dịp còn đánh thắng được cậu ta thì nên tranh thủ bắt nạt đi. Bởi vì cậu ta sẽ trở thành Sứ đồ Thiên đấy! Đừng quên, trong ba Sứ đồ, Thiên sứ là vị trí cao nhất, cũng được công nhận là Sứ đồ có năng lực thiên phú mạnh nhất. Nếu Tư tế Bạch Ngân đã lựa chọn Ngân Trần này, đương nhiên là có lý do của ngài rồi.”
“Vâng, Vương tước!” Glanz cúi đầu chấp tay nhưng lòng thầm nghĩ “Hừ, không thể nào!” tuy nhiên cũng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng thôi, không thể thốt ra miệng.
***
Hang Ngưng Tinh, vùng cực Bắc, đế quốc Aslan phía Tây.
 
Gió giật dần dần ngừng lại. Mới ban nãy, những hạt tuyết to bằng nắm đấm không ngừng ồ ạt càn quét giờ đây đã biến mất tăm. Bão tuyết hung hãn chỉ còn lại những cơn gió hiu hiu, từng bông tuyết như lông ngỗng bay phất phơ. Giờ phút này đất trời trông vô cùng yên tĩnh, hiền hòa.
Trước mắt là đóng tuyết mênh mông trống trải, tuyết đóng dày phủ kín mặt đất như mây mềm mại. Cuối tầm mắt là vách núi màu đen sừng sững, sườn núi kéo dài tít tắp, từ từ lại thành một khe núi to lớn, cuối khe là một hang động đen kịt.
Đây chính là hang Ngưng Tinh, nơi mỗi thế hệ Kẻ Gặm Nhấm ra đời.
Đặc Lôi Á chỉ vừa nhớ lại cảnh tượng kinh hãi đáng sợ sâu trong hang động kia thì dạ dày bất giác cuồn cuộn. Cô và U Minh lẳng lặng đứng trên đất tuyết. Hai người họ đã chờ ở đây từ rất lâu, đến nỗi tuyết bám đầy trên vai, như chưa từng di chuyển.
“Ra chưa?” U Minh giơ tay lên, ngón tay mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ của gã nhẹ nhàng phủi những mảnh băng đóng trên lông mày xuống.
“Vẫn chưa! Trước mắt không cảm ứng được bất cứ dấu hiệu hồn lực  nào” Đặc Lôi Á nhắm mắt lại, sau đó mở ra. Gió bão trắng xóa trong mắt biến mất, đôi mắt lại trở về trong veo dưới hàng mi dày.
“Thấm thoát đã nhiều năm như vậy… Lúc hai chúng ta vùng vẫy đi ra khỏi đây vẫn còn là những đứa bé, đúng không? Khi đó, em chừng mười tuổi nhỉ?” U Minh khẽ hỏi Đặc Lôi Á, đôi mắt gã đầy hoài niệm.
“Không còn nhớ rõ nữa…” Rõ ràng Đặc Lôi Á đang rất bất an. U Minh quay đầu lại, nhìn cô ta. “Em còn đang suy nghĩ à?”
“Ừ…” Đặc Lôi Á vén vài sợi tóc bị gió thổi lòa xòa trước mặt, cô ta cũng quay đầu, nhìn khuôn mặt trẻ trung và ngang tàng của U Minh. “Anh không cảm thấy Kẻ Gặm Nhấm thế hệ này ra đời quá nhanh sao? Chúng ta trở thành Vương tước được bao lâu? Một năm hay nửa năm? Thời gian ngắn như vậy, sao Kẻ Gặm Nhấm đời kế tiếp đã xuất hiện? Phải biết rằng Kẻ Gặm Nhấm đời trước cách chúng ta mười bảy năm đấy! Chúng ta mới vừa hoàn thành cuộc tàn sát Vương tước đời trước, đào thải hai vị Vương tước yêu nhất, đổi mới cấp bậc hồn thuật Vương tước Aslan. Nhưng mới một năm ngắn ngủi, lẽ nào nhanh như vậy Kẻ Gặm Nhấm đã bắt đầu vòng đào thải  tiếp theo sao tôi khó mà tin được…”
“Thật ra thì có lẽ không hề cách lâu như vậy. Từ đời trước đến chúng ta có lẽ từng tồn tại Kẻ Gặm Nhấm khác, thâm chí hai người mới  này chưa chắc là đời sau của chúng ta. Trung gian chắc hẳn có rất nhiều đời khác tồn tại…” Ánh mắt U Minh trông như hai vực sâu đen thẳm, không ai biết gã suy nghĩ gì.
“Có ý gì?” Đặc Lôi Á hỏi.
“Em có cảm thấy Gilgamesh là Kẻ Gặm Nhấm không?” U Minh chợt hỏi.
Đặc Lôi Á lặng im không phản ứng gì. Qua hồi lâu, cô ta nói “Anh vừa nhắc tôi liền nhận ra. Tuy hai chúng ta chưa từng gặp Gilgamesh, nhưng từ lời nói của Tư tế Bach Ngân, chúng ta biết được cấp bậc hồn lực và mạch hồn trên người hắn vượt xa Tất Lạp. Vương tước chỉ có hai phương thức sinh ra, một là Sứ đồ kế tục, hai là Kẻ Gặm Nhấm thay thế. Cho nên, từ đây có thể suy đoán Gilgamesh nhất định là thuộc vế sau. Nói cách khác, hắn nhất định là Kẻ Gặm Nhấm, nhưng không biết ra đời trước hay là sau chúng ta…”
“Tại sao Tư tế Bạch Ngân lại đột nhiên đẩy nhanh tốc độ chế tạo Kẻ Gặm Nhấm như vậy?” Sắc mặt Đặc Lôi Á dần dần trắng bệch. Trong đầu cô ta hiện lên rất nhiều mảnh nhỏ lụn vụn, nhưng vẫn không thể ghép thành một hình ảnh nguyên vẹn. Cô ta mơ hồ cảm thấy một bí mật kinh khủng trong bóng tối đang từ từ thức tỉnh, có thể chọc thủng mặt đất, nuốt chửng cả thiên địa bất cứ lúc nào. Nhưng cô ta không có đầu mối, đành quay đầu nhìn U Minh.
“Điều này không rõ. Có điều tính theo thời gian Gilgamesh xuất hiện rất có khả năng hắn ra khỏi hang Ngưng Tinh trước chúng ta. Chẳng qua thời gian chúng ta từ tồn tại bí mật đến công khai lộ diện, thay thế Vương tước gần như đồng thời với hắn thôi. Bởi vì thế hệ của chúng ta, sống sót đi ra khỏi hang Ngưng Tinh chỉ có tôi và em. Nếu Gilgamesh là Kẻ Gặm Nhấm cùng thời, hai chúng ta không thể không biết hắn. Huống chi, Tư tế Bạch Ngân đã nói kẻ chúng ta đi đón là đời sau. Vậy Gilgamesh hắn là trước chúng ta rồi. Không chỉ vậy…” Sắc mặt U Minh cũng trắng như cánh đồng tuyết này. “Hắn có thể là người duy nhất sống sót của đời đấy. Do nguyên nhân nào đó, Tư tế Bạch Ngân đã che giấu sự tồn tại của Kẻ Gặm Nhấm thế hệ hắn, để hắn và chúng ta đồng thời xuất hiện công khai ở Aslan tạo thành hiện tượng giả là cùng đời với chúng ta. Nhưng trên thực tế, thời gian hắn và chúng ta xuất hiện quá gần nhau, nói theo lý, cũng không đủ để cả đám Kẻ Gặm Nhắm giết chóc lẫn nhau cho đến cuối cùng chỉ còn lại mình hắn sống sót…”
“Ý của anh là…?” Mắt Đặc Lôi Á sợ hãi run rẩy,vì trong lòng cô ta mơ hồ cảm giác bí mật như quái thú kia đã dần hiện lên những đường viền sáng trong bóng tối.
“Tôi chỉ suy đoán…” U Minh ngập ngừng thật lâu, như chính gã cũng cảm gíac 1ời nói kế tiếp thật đáng sợ và khó tin. “Đời của Gilgamesh, từ đầu đến cuối chỉ có mình hắn là Kẻ Gặm Nhấmduy nhất mà thôi.”
“…Anh nói là…” Đặc Lôi Á không nhận ra móng tay của cô đã siết chặt cắm vào lòng bàn tay tự bao giờ.
“Tôi nói Gilgamesh có lẽ hoàn toàn khác với chúng ta. Đời nào của chúng ta cũng phải ở hang Ngưng Tinh này, bắt đầu từ trẻ nít, tàn sát với mấy trăm phôi thai khác, cuối cùng chỉ còn lại vài kẻ sống sót mới có thể rời khỏi hang, trở thành Kẻ Gặm Nhấm đời này. Nhưng Gilgamesh… tôi cảm thấy thậm chí hắn không phải ra đời từ hang động này,rất có thể hắn bí mật sinh ra ở nơi chúng ta không biết…”
Đặc Lôi Á cắn đôi môi tái nhợt, nói: “…Hay là nói, không biết anh có cảm giác như tôi không… Cảm giác này phải diễn tả thế nào đây? Tôi luôn cho rằng thay vì nói Gilgamesh ra đời, không bằng nói rằng hắn được chế tạo, hoặc là được nuôi trồng nên… Tư tế Bạch Ngân chế tạo Kẻ Gặm Nhấm tuy là nói vì duy trì bảy vị Vương tước luôn luôn là đỉnh cao hồn lực của Aslan, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy thật ra họ muốn chế tạo loại… loại cuối cùng… Tôi không biết nói thế nào nữa. Nhưng tôi thấy ba người họ hẳn là mong đợi chế tạo ra một thứ mà… tất cả Kẻ Gặm Nhấm như chúng ta đều là vật thí nghiệm thất bại trước khi chế tạo ra được thứ này.”
U Minh gật đầu, lông mày cau chặt, đôi mắt híp lại.
Môi Đặc Lôi Á vô thức run run: “Anh có cảm thấy… là vì
Chế tạo ra… Gilgamesh không?”
U Minh lắc đầu: “Có lẽ không. Nếu Gilgamesh là hình thái cuối cùng Tư tế Bạch Ngân muốn chế tạo ra, như vậy, chúng ta cũng không cần đón Kẻ Gặm Nhấm thế hệ mới nữa.
“Đột nhiên tôi nghĩ đến…” Đặc Lôi Á quay đầu, cô ta chợt vươn tay nắm lấy cánh tay U Minh, như thiếu nữ nhỏ bé bị kinh sợ.
U Minh cũng bị vẻ mặt như thấy ma quỷ của cô ta dọa, bởi vì gã biết rõ Đặc Lôi Á là một cô gái đáng sợ thế nào. Từ lúc cô ta kề vai sát cánh chiến đấu với gã giẫm lên thi thể chồng chất đi ra khỏi hang động, trong cuộc đời cô ta chưa từng biết sợ hãi là gì. Cho dù là năm đó đối phó với Tất Lạp, lúc suýt mất mạng vì không khống chế được trạng thái hắc ám, cô ta cũng chưa từng khiếp sợ, mà giờ đây…
“Tôi bỗng nghĩ đến việc Tư tế Bạch Ngân cần chúng ta đến đón hai người mới này là vì muốn nói cho chúng ta biết, khoảnh khắc cuối cùng khi Kẻ Gặm Nhấm đời này đi ra khỏi hang động đã bị xóa sạch trí nhớ, nói cách khác là Tư tế Bạch Ngân hi vọng sau đời của chúng ta, hang Ngưng Tinh sẽ trở thành bí mật. Không còn ai biết vị trí hang động và năng lượng kinh khủng chứa đựng bên trong, cũng như ý nghĩa tồn tại của nó nữa… “
U Minh dường như cũng nhận ra được nỗi sợ hãi trong lòng Đặc Lôi Á.
“Như vậy, hai chúng ta là những người cuối cùng biết được sự tồn tại của hang động này. Nếu họ thật sự muốn bí mật này biến mất khỏi Aslan, hoàn toàn che đậy nó, phương pháp đơn giản nhất…” Đặc Lôi Á nắm chặt cánh tay U minh, móng tay đâm sâu vào khiến cơ bắp rắn chắc của gã rỉ máu.
“Đúng! Thủ tiêu hai chúng ta thôi.” U Minh nói ra từng chữ.
“Chúng ta không phải đến đón đời sau…” Vì quá sợ hãi không cách nào không chế mà đôi mắt cô ta đong đầy lệ. “… là Kẻ Gặm Nhấm đời này đang ở đây đợi hai chúng ta…”
“Nơi này sẽ là đấu trường đào thái mới nhất…” U Minh mím chặt môi, gương mặt gã ngập tràn nỗi tuyệt vọng và phẫn nộ.
Trên cánh đồng tuyết bao la, hai người họ đứng đối mặt nhau. Họ đã từng là những người may mắn trên cánh đồng tuyết này, đôi tay họ dính đầy máu tươi, giẫm đạp lên vô số thi thể, đi về phía ngai vị chói mắt. Khi đó, họ chưa hết ngây thơ nhưng gương mặt đã ẩn chứa nguồn cơn của tội ác. Mà hiện tại, họ mặt mày xám ngoét, dìu đỡ lẫn nhau, đứng trên vùng hoang vu rét lạnh vô tình, đợi bị săn giết bởi hai quái vật sắp đi ra từ hang động.
Bất chợt không khí bỗng gợn sóng nhỏ đến mức gần như không lường được. U Minh còn chưa kịp tập trung đã thấy Đặc Lôi Á hai mắt mờ mịt: “Kẻ đầu tiên ra rồi!”
Cô vừa hô lên, áo choàng màu đen quần sát người đột nhiên biến thành vô số lụa mỏng màu trắng bay phấp phới trong gió. Đặc Lôi Á vung tay lên, một trận hồn lực dâng lên như sóng cồn hất U Minh ra. U Minh chỉ kịp nhìn thấy một bóng màu cam lóe lên như tia chớp, trên lồng ngực gã đã hiện ra ba vết máu nhợt nhạt. Nếu như không phải vừa Đặc Lôi Á đẩy gã ra…
U Minh nhảy ngược về sau, bay thật cao, sau đó như một con báo săn đáp xuống tảng đá. Gã ngẩng đầu, chỉ kịp thấy tia chớp màu cam đuổi theo dải lụa trắng của Đặc Lôi Á.
Gã vừa định đuổi theo giúp cô, còn chưa kịp nhóm người đã bất chợt cảm ứng được một luồng hồn lực vô cùng vặn vẹo tràn đến từ phía sau. Cảm giác này như một bàn tay đen nhẻm nhầy nhụa, trơn trượt, lạnh lẽo men theo thực quản luồn xuống dạ dày. Cảm giác sợ hãi, quái dị, kinh tởm này hoàn toàn không giống như đến từ Vương tước hay nhà hồn thuật nào. U Minh khom người phun ra dịch chua. Gã quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu nữ từ từ đi đến. Váy rách tả tơi gần như không đủ che thân, thân thể đầy vết máu đã khô biến thành màu đen. Trên mặt, trên tóc vương vãi đầy thịt và nội tạng vụn, cả người tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc. Tuy nhiên, vẻ mặt cô ta vẫn ngây dại, tư thế bước đi liêu xiêu, lưng gù gù, hai tay thông xuống trước đầu gối, hai chân lê bước, chậm chạp đến mức quái gở. U Minh đã từng gặp nhiều hồn thú đáng sợ, nhiều cục diện đẫm máu không thể tưởng tượng hơn thế này, đối với gã mà nói, những gì đang xảy ra trước mắt chỉ là bình thường thôi. Nhưng không hiểu sao cảm giác hoảng sợ lạnh lẽo đeo bám vào vách dạ dày lại lớn và khủng khiếp như thế, như có một đôi tay ma quỷ lạnh ngắt đang xé rách da đầu gã.
Cô bé kia từ từ tiến đến, dừng lại cách U Minh vài mét. Cô ngơ ngác nhìn U Minh, sau đó bắt đầu nhìn xung quanh. Lúc này, U Minh rốt cuộc mới biết được cảm gíac khiếp sợ vặn vẹo không sao tả xiết kia đến từ đâu.
Sau lưng cô bé kia cõng một thiếu nữ giống cô ta như đúc, sống lưng hai người nối liền với nhau, như thể sử dụng chung một xương sống. Nơi máu thịt dính liền phía sau lưng hai người giờ phút này tuôn trào ào ạt thứ gì đó. Giống như một con quái vật ở giữa hai cô bé, chuẩn bị xé toạc hai thân xác, xông ra bất cứ lúc nào.
Cô bé từ nãy đến giờ vẫn ở sau lưng kia theo động tác quay người cũng dần dần nhìn vào U Minh. Cô ta giơ tay lên đặt trên cổ họng mình, móc ra một thứ giống như xương sụn dính thịt đỏ lòm tanh tưởi, nhẹ nhàng vứt xuống đất tuyết, thứ máu thịt nóng hổi đó phát ra ra âm thanh rên rỉ trên đất.
“Tôi đói rồi!” Ánh mắt cô ta trống rỗng, thốt ra ba chữ mơ hồ từ trong cổ họng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.