Truyền Nhân Thần Y

Chương 178: Sư nương




Vốn dĩ bà ta còn đang nghĩ đến chuyện sẽ trả lại căn nhà mà Tô Thiếu Uy đã cưỡng ép lấy lại trước đó cho Mã Hiểu Lộ, sau đó giới thiệu cho Mã Hiểu Lộ một công việc tốt, cùng lắm là mua cho hai người một chiếc xe hơn 100-200 ngàn, để Mã Hiểu Lộ quên toàn bộ những chuyện hôm nay đi.
Bây giờ xem ra, người ta đã có thể sống trong một ngôi nhà sang trọng như vậy, liệu còn coi trọng căn nhà nhỏ tồi tàn chưa đầy một trăm mét vuông kia hay không, liệu có còn quan tâm một công việc tốt, một chiếc ô tô bình thường hay không?
Cho nên, bà ta cũng ngại nói ra điều kiện trước đó của mình, chẳng khác nào khoe hạt vừng trước quả dưa hấu.
Lúc này Lý Nguyệt Hoa không biết nên nói cái gì, rơi vào tình thế khó xử như ngồi trên đống than.
“Cái đó.... Hiểu Lộ à, đột nhiên dì nhớ đến còn chút chuyện phải làm, dì đi trước đây.” Nói xong, Lý Nguyệt Hoa liền đứng dậy như muốn chạy trốn, chuẩn bị đi ra ngoài.
Mã Hiểu Lộ đã sớm đoán trước được kết quả này, những người giống như Lý Nguyệt Hoa là điển hình của kiểu không thích nhìn người khác sống tốt, cảm thấy bản thân không có cảm giác hơn người trước mặt người khác, đương nhiên muốn bỏ chạy.

“Này, dì Lý, sắp đến giờ cơm tối rồi, ăn xong rồi hẵng đi?” Mã Hiểu Lộ vừa cười vừa bước ra cửa.
“Thật sự không thể, dì còn chút chuyện gấp phải làm, lần sau có thời gian nhất định sẽ quay lại.” Lý Nguyệt Hoa nói, bước chân nhanh hơn, Mã Hiểu Lộ còn muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện không còn thấy bóng dáng bà ta đâu.
Sau khi đóng cửa lại, Mã Hiểu Lộ không nhịn được bật cười, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết của Lý Nguyệt Hoa, thật sự rất thỏa mãn.
“Hiểu Lộ, nếu con đã mời người ta tới đây, đáng ra nên giữ người ta ở lại ăn một bữa cơm. Hiện tại lại giống như chúng ta không biết phép lịch sự vậy.” Lâm Thiến là người có lòng dạ lương thiện, bà ấy không muốn để các mối quan hệ trở nên căng thẳng, cho dù là người đã từng tổn thương bà ấy cũng vậy, chính vì tính cách này của mình mà lúc trước bà ấy mới bị người khác đè đầu cưỡi cổ.
“Mẹ, mẹ cũng thấy rồi đó, con có giữ lại, nhưng mà dì Lý thật sự có việc gấp, cũng không thể làm chậm trễ công việc của người ta, đúng không?” Mã Hiểu Lộ kéo tay Lâm Thiến ngồi vào bàn ăn.
Vốn dĩ Mã Hiểu Lộ đã rất nghi ngờ từ khi gặp nhau ở trung tâm thương mại trước đó, nhưng cô cũng không quá để ý, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện cô nên quản.
Nhưng mà bây giờ Lý Nguyệt Hoa lại chủ động tìm đến tận cửa, tuy rằng bà ta không nói rõ, nhưng Mã Hiểu Lộ có thể đoán được, nhất định có liên quan đến chuyện chiều nay, về phần tại sao Lý Nguyệt Hoa lại không nói gì.
Mã Hiểu Lộ cho là do có quá nhiều người, hoặc vì lý do nào đó khác khiến bà ta không tiện mở miệng.
Mà nếu chỉ đơn giản là ngoại tình, Lý Nguyệt Hoa có người đàn ông khác ở bên ngoài, Mã Hiểu Lộ tin chắc Lý Nguyệt Hoa sẽ không tìm đến cửa. Bởi vì Mã Hiểu Lộ hoàn toàn không có chứng cứ xác thực, cho dù có đi nói cho Tô Nhạc Luân biết thì cô cũng không có lợi ích gì.
Bởi vì Lý Nguyệt Hoa hoàn toàn có thể cắn ngược lại, nói Mã Hiểu Lộ phỉ báng bà ta, đảo lộn đúng sai, bởi vì không có chứng cứ xác thực, đến lúc đó Mã Hiểu Lộ sẽ biến thành một cô gái ngồi lê đôi mách trong mắt Tô Nhạc Luân.
Cho nên Mã Hiểu Lộ suy đoán mọi chuyện có thể không đơn giản như vậy, có lẽ trong đó có quan hệ dây dưa gì đó sâu xa hơn.

Mà chuyện Lý Nguyệt Hoa đến đây càng gợi lên tò mò trong cô, dù sao đây cũng coi như chuyện gia đình, cô tìm hiểu một chút cũng không sai phải không?
Ăn tối xong, Lâm Thiến đi dạo cùng với người giúp việc, Mã Hiểu Lộ và Tiêu Tuyết Ny ngồi trên ghế sô pha xem tivi, ăn trái cây.
Mã Hiểu Lộ thuận miệng hỏi: “Lúc nãy cô nói cô là bác sĩ điều trị chính cho Tô Thiếu Uy, chuyện gì đã xảy ra thế?”
Tiêu Tuyết Ny cắn một miếng dâu tây trong tay: “Chỉ là trùng hợp thôi, tôi là bác sĩ điều trị cho anh ta, căn bệnh của anh ta rất kỳ lạ, nên tôi đã đi tìm sư phụ, chính sư phụ đã dạy tôi phải chữa cho anh ta thế nào, nếu không bây giờ anh ta đã chết rồi cũng nên.” . Truyện Đô Thị
Mã Hiểu Lộ ngước mắt nhìn trần nhà, suy nghĩ một lúc rồi ghé vào tai Tiêu Tuyết Ny: “Cô có thể giúp tôi một việc được không?”
Mã Hiểu Lộ thần thần bí bí, Tiêu Tuyết Ny vén mái tóc vàng óng bên tai lên: “Giúp cái gì?”
Sau đó Mã Hiểu Lộ thì thầm bên tai Tiêu Tuyết Ny hồi lâu, rồi nói: “Chuyện này cô phải làm trong âm thầm, không thể bị người khác phát hiện, cũng không được nói cho Tô Vũ biết, có nghe không, đây là bí mật giữa chúng ta.”

Trên mặt Tiêu Tuyết Ny lộ ra vẻ khó xử, có hơi do dự: “Sư nương, như vậy không ổn đâu...”
“Không sao đâu, cũng không phải bảo cô giết người phóng hỏa, thấy cô căng thẳng như vậy, cái này coi như phần thưởng của cô.” Nói xong, Mã Hiểu Lộ lại nhặt một quả dâu tây khác nhét vào miệng Tiêu Tuyết Ny.
...
Trên đường phố Tân Hải nhộn nhịp ồn ào, cô bé Thiện Vũ Băng giống như tò mò với tất cả mọi thứ, gần như mỗi gian hàng đều ngó qua vài lần.
Thiện Bản Thanh cũng không ràng buộc cô bé quá nhiều, ông ấy và Diêm Đan Dương đi ở phía sau, để mặc cô bé nhảy nhót.
“Tôi nghe nói khoảng thời gian trước ông đã gặp phải chút rắc rối ở Tân Hải và Thượng Nhiêu, bây giờ đã giải quyết xong chưa?” Thiện Bản Thanh chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nhìn theo mái tóc đuôi ngựa đang đung đưa của Thiện Vũ Băng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.