Truyền Nhân Thần Y

Chương 179: Còn là châu chấu sao




Diêm Đan Dương đi theo phía sau Thiện Bản Thanh, hơi cúi đầu xuống: “Thật không có gì thoát khỏi tầm mắt của cụ Thiện, khoảng thời gian trước tôi thật sự gặp chút rắc rối khó giải quyết, nhưng mà sẽ sớm được giải quyết thôi.”
Thiện Bản Thanh gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, ngày mai ông ra ngoài xử lý mọi chuyện cho tốt đi.”
Sau khi để lại những lời này, Thiện Bản Thanh bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay Thiên Vũ Băng, trên đường đông người như vậy, nếu lỡ lạc mất thì ông ấy sẽ rất đau lòng.
Mà Thiện Bản Thanh cũng biết, muốn Diêm Đan Dương nghe lời mình, nhất định phải cho ông ta đủ lợi ích, thả cho ông ta nhiều lợi ích ở Thượng Nhiêu và Tân Hải.
Trước mắt còn cần Diêm Đan Dương chuẩn bị những thứ mà Tô Vũ muốn, đương nhiên sẽ cần dùng đến một số người, cho nên phải để cho ông ta chút thời gian, chắc hẳn Diêm Đan Dương sẽ xử lý tốt mọi chuyện, bởi vì có một số mối quan hệ nên sử dụng thế nào, tin chắc rằng Diêm Đan Dương không cần Thiện Bản Thanh dạy dỗ, ông ta cũng sẽ tự biết.
Mặc dù Thiện Bản Thanh biết gần đây Diêm Đan Đương đã gặp rắc rối gì, nhưng bởi vì chuyện của Thiện Vũ Băng mà ông ấy không tiến hành điều tra sâu.
Ông ấy cho rằng là một số thế lực bên ngoài nào đó gây áp lực cho Diêm Đan Dương.

Mà ở ngay dưới chân thành phố Kim Lăng, đây rõ ràng là không thèm nhìn đến sự tồn tại của nhà họ Thiện, tin rằng sau khi Diêm Đan Dương có được sự chống lưng của nhà họ Thiện, ông ta có thể dụ hổ đuổi sói ra khỏi hang.
Nhưng điều mà Thiện Bản Thanh không biết chính là, người này đừng nói đến Diêm Đan Dương, ngay cả bản thân ông ấy cũng không dám động đến.
....
Ngày hôm sau, Từ Thiên Thành đẩy cửa bước vào phòng hội nghị của Hải Đông Hội ở thành phố Tân Hải với sự ngờ vực.
Ông ta bối rối nhìn Thẩm Ngạo cũng đang ngơ ngác ngồi bên trong, mắt lớn trừng mắt nhỏ, không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngày hôm qua bọn họ đồng thời nhận được thông báo, hôm nay Diêm Đan Dương sẽ tổ chức cuộc họp ở đây, vốn cho rằng đã không còn quan hệ gì với Diêm Đan Dương, nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, là có ý gì?
Không phải rõ ràng là ông ta đang sắp có một trận long tranh hổ đấu với Tô Vũ sao?
Mà Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, rốt cuộc có nên nghe lời của ông Diêm hay không? Đầu óc của bọn họ không theo kịp tốc độ thay đổi của triều đại, cho nên hai người đều đến nơi trước thời gian đã hẹn trước. Mục đích là để khơi thông với nhau, xem xem chuyện gì đã xảy ra, sau đó bàn bạc kế sách tiếp theo.
Từ Thiên Thành đóng cửa phòng họp lại, sải bước đến bên cạnh Thẩm Ngạo, sau khi ngồi xuống liền nhìn cái gạt tàn đầy tàn thuốc trước mặt: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao ông Diêm lại đột nhiên trở lại?”
Thẩm Ngạo thở ra một làn khói, vứt tàn thuốc trong tay vào gạt tàn, sau đó nói: “Ông hỏi tôi, tôi đi hỏi ai? Ông không nghe được tin tức gì sao?”
Từ Thiên Thành vỗ đùi nói: “Tôi nghe được cái quái gì, tôi vừa mới nhận được tin tức đêm qua, ông đã thông báo cho cậu Tô chưa?”
Hai ngày nay, Từ Thiên Thành bận rộn đến Lục Hợp Môn truyền tin cho Tô Vũ, tin vừa được truyền đi, quay đầu lại thì Tô Vũ đã xuống đài.

Bản thân còn ngu ngốc đi khiêu khích với Lục Hợp Môn, không phải là đang chờ chết sao?
Lúc này Từ Thiên Thành cảm thấy đầu mình đang đầy chấy rận, không biết phải làm sao.
Nói chính xác hơn là, lúc này ông ta không biết nên nghe theo ai.
Thẩm Ngạo cũng gạt bỏ những thành kiến trước đây với Từ Thiên Thành, trước đây bọn họ tranh đấu công khai lẫn bí mật cũng không sao, nhưng nếu bây giờ còn không chịu hợp tác, Thượng Nhiêu và Tân Hải sẽ rơi vào tay người khác.
Bởi vì trước đây bọn họ đều tâm phục khẩu phục với Tô Vũ, nếu để Diêm Đan Dương nắm quyền kiểm soát hai vùng đất này, chắc chắn người đều tiên bị loại bỏ chính là hai kẻ phản bội bọn họ.
Cho nên hiện tại bọn họ phải suy nghĩ thật kỹ, trận long tranh hổ đấu này, nếu Tô Vũ thắng thì bọn họ nên biết thời biết thế kiểu gì, nếu Diêm Đan Dương thắng thì bọn họ phải bảo vệ bản thân thế nào.
Thẩm Ngạo rút một điếu thuốc ra đưa cho Từ Thiên Thành: “Làm một điếu không?”
Từ Thiên Thành giơ tay đẩy ra: “Thôi thôi, trò vặt này của ông chả có gì thú vị, không bằng ông mau nói cách của ông đi.”
Thẩm Ngạo lại châm điếu thuốc, đặt bật lửa trong tay xuống rồi nói: “Đây là chuyện thế nào? Bây giờ chúng ta đang là châu chấu trên cùng một sợi dây, ông có đồng ý không?”

Từ Thiên Thành liên tục gật đầu: “Còn là châu chấu sao, bây giờ chúng ta đang đứng trên một chiếc thuyền thủng, chiếc thuyền này sắp chìm rồi, ông đừng vòng vo nữa, có gì thì mau nói đi. Tôi nói rõ trước, tôi đã thông báo chuyện này cho cậu Tô rồi.”
Thẩm Ngạo khẽ gật đầu: “Tôi cũng vậy, đến lúc đó hai người họ vừa gặp mặt, nhất định sẽ giương cung bạt kiếm, đằng đằng sát khí. Ông nói xem không phải lần trước bọn họ đã gặp nhau ở triển lãm châu báu rồi sao? Sao còn chưa nói chuyện này?”
“Tôi cũng không hiểu, ông nói xem nếu không nói chuyện này, sao ông Diêm lại đi mà không làm gì? Đang thử thách chúng ta à?” Từ Thiên Thành cũng rút một điếu xì gà từ trong túi ra, châm lửa rồi phụ họa.
“Theo như những gì tôi nhìn thấy, có lẽ trước đây hai người họ không biết, cũng không nói chuyện này ở triển lãm châu báu, bây giờ xem ra, nếu ông Diêm lấy lại thế chủ động lần nữa, chúng ta chắc chắn không có kết quả tốt, cho nên...” Thẩm Ngạo giống như có kế hoạch gì đó, sắp đến lúc tiết lộ ra.
Từ Thiên Thành cũng nắm lấy tay Thẩm Ngạo: “Tôi hiểu ý của ông, nếu đã lựa chọn ủng hổ tân chủ thì phải ủng hộ đến cùng, đúng không?”
Thẩm Ngạo hiểu ý gật đầu.
Trên thực tế, hiện tại bọn họ cũng chỉ có một sự lựa chọn này, đó là ủng hộ Tô Vũ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.