Truyền Nhân Thần Y

Chương 177: Mợ chủ




Sau khi đặt điện thoại xuống, nhân viên bảo vệ liền làm động tác mời với Lý Nguyệt Hoa, áy náy nói: “Thật xin lỗi thưa bà, chúng tôi cũng chỉ nghĩ đến sự an toàn của khu dân cư, bà ở bên cạnh đợi một lúc, sẽ lập tức có người ra đón bà.”
Lý Nguyệt Hoa bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng không khỏi có hơi nghi hoặc, rốt cuộc đây là nơi thế nào? Lại còn có người đặc biệt ra đón, trong lòng bà ta không thể không cảm thán, những người như bà ta thật sự không thể tưởng tượng ra được cuộc sống của tầng lớp thượng lưu.
Đúng lúc này, người giúp việc vừa nói chuyện điện thoại cũng đã chạy ra cổng, cúi đầu với Lý Nguyệt Hoa: “Thật xin lỗi thưa bà, để bà phải đợi lâu rồi, mời bà đi theo tôi, mợ chủ đã chờ từ trước.”
Mợ chủ? Chẳng lẽ là đang nói đến Mã Hiểu Lộ?
“Tôi hỏi một chút, mợ chủ mà cô nói là Mã Hiểu Lộ sao?” Lý Nguyệt Hoa đi theo bên cạnh người giúp việc, làm như vô tình hỏi.
Người giúp việc mỉm cười trả lời: “Đúng vậy.”

Vừa nghe thấy thật sự là Mã Hiểu Lộ, trên mặt Lý Nguyệt Hoa liền lộ ra nụ cười khinh thường, bởi vì bà ta biết, với năng lực của Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ, không thể mua nổi biệt thự ở đây.
Lời giải thích duy nhất là Mã Hiểu Lộ đã đi theo một ông già giàu có nào đó, bây giờ là đang danh chính ngôn thuận cắm sừng Tô Vũ, trèo lên vị trí mợ chủ. Nghĩ đến thì cô cũng chỉ có vậy thôi.
Thời điểm bước vào cửa chính, Lý Nguyệt Hoa còn đang suy nghĩ xem nên chế giễu Mã Hiểu Lộ như thế nào, hiện tại cả hai bên đều có nhược điểm của đối phương, cho nên mọi người đều giả vờ không biết là tốt nhất.
“Mợ chủ, khách đến rồi.” Sau khi đẩy cửa đi vào, người giúp việc mỉm cười gật đầu với Mã Hiểu Lộ.
“Ha ha, Hiểu Lộ à, mới mấy ngày không gặp mà đã sống rất tốt rồi nhỉ, ở khu biệt thự cao cấp như vậy, chồng con nhất định rất yêu con nhỉ.” Vừa đi vào nhà nhìn thấy Mã Hiểu Lộ, Lý Nguyệt Hoa đã nói thẳng, ánh mắt dáo dác nhìn quanh muốn xem thử là ai có địa vị như vậy ở Tân Hải.
Mã Hiểu Lộ nhận quà từ tay Lý Nguyệt Hoa, cười nói: “Dì Lý thật khách sáo, còn mang quà tới. Để tôi giới thiệu một chút, đây là mẹ tôi, chắc hẳn dì đã biết bà ấy rồi phải không? Còn người này là...”
Lúc Mã Hiểu Lộ muốn giới thiệu Tiêu Tuyết Ny, Tiêu Tuyết Ny đã chủ động hào phóng đưa tay ra, bắt tay Lý Nguyệt Hoa: “Chúng ta đã biết nhau rồi phải không, bà Lý!”
Giọng điệu của Tiêu Tuyết Ny có chút không vui, trước đó không lâu Lý Nguyệt Hoa suýt nữa đã đánh cô ấy trong bệnh viện.
Cuối cùng cái tát đó giáng xuống mặt một y tá, khiến Tiêu Tuyết Ny lập tức mất hết mọi thiện cảm với người này.
Nếu không phải bà ta là khách của Mã Hiểu Lộ, Tiêu Tuyết Ny cũng không thèm nói chuyện với bà ta.

“Sao hai người lại biết nhau?” Mã Hiểu Lộ có hơi tò mò, hai người này quen biết nhau từ khi nào.
Tiêu Tuyết Ny cười nói: “Sư nương, lần trước con trai bà ta nhập viện, tôi là bác sĩ điều trị chính, lần đó tôi đã dùng phương pháp mà sư phụ chỉ cho để châm cứu cho Tô Thiếu Uy, nhưng lại xảy ra một chút nguy hiểm, bà Lý đây suýt nữa đã phá nát bệnh viện.”
Lúc nhìn thấy Lâm Thiến và nhận ra bà ấy là ai, Lý Nguyệt Hoa càng thêm nghi hoặc.
Bây giờ Lâm Thiến ở đây, có nghĩa là Tô Vũ cũng ở đây, nếu là như vậy, phỏng đoán trước đó rằng Mã Hiểu Lộ lợi dụng tuổi trẻ để trèo lên cao hoàn toàn bị sụp đổ.
Điều quan trọng hơn là, Tiêu Tuyết Ny còn gọi Mã Hiểu Lộ là sư nương, nói cách khác, Tô Vũ chính là sư phụ của cô ấy. Nhưng mà rốt cuộc Tô Vũ có tài cán gì? Rốt cuộc mối quan hệ của bọn họ là thế nào?
Lúc này cho dù Lý Nguyệt Hoa suy nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra được lý do thành công của Tô Vũ, có lẽ là cái bánh từ trên trời rơi xuống!
Mặc dù sự thật đã bày ra trước mắt, nhưng Lý Nguyệt Hoa vẫn không muốn thừa nhận tất cả những chuyện này là sự thật, nhìn dáng vẻ sững sờ không nói nên lời của Lý Nguyệt Hoa, Tiêu Tuyết Ny liền bày tỏ trách nhiệm chủ nhân.

“Bà Lý nhanh ngồi đi, không biết gần đây sức khỏe của Tô Thiếu Uy thế nào rồi?” Tiêu Tuyết Ny mỉm cười mời Lý Nguyệt Hoa ngồi xuống.
Lúc này rõ ràng Lý Nguyệt Hoa đã bị mọi thứ trước mắt làm cho khiếp sợ, có vẻ hơi luống cuống, Mã Hiểu Lộ đã không còn nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo hống hách của bà ta trước đây nữa.
“Ồ, nhờ có bác sĩ Tiêu, thằng bé hồi phục rất tốt.” Nói xong, Lý Nguyệt Hoa lại dời sự chú ý sang Lâm Thiến: “Đã lâu không gặp, em Lâm, sau ngần ấy năm, em vẫn sống tốt chứ?”
Nhìn thấy Lý Nguyệt Hoa lịch sự như vậy, cũng không còn dáng vẻ hung hăng như hai mươi năm trước, Lâm Thiến còn cho rằng bà ta đã thay đổi theo năm tháng, đang định trả lời với vẻ mặt ôn hòa.
Mã Hiểu Lộ lên tiếng trước: “Dì Lý thật biết ăn nói, dì thấy mẹ tôi sống như bây giờ không tốt sao?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Đầu óc của Lý Nguyệt Hoa lúc này vô cùng rối loạn, sự thay đổi đột ngột này đã phá vỡ tất cả mọi kế hoạch trước đó của bà ta.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.