Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 248:




Nói xong, Hắc Đào đóng cửa lại, khi Bạch Liễu mở ra lần nữa thì y  đã biến mất trong vùng tuyết mênh mông.
… Này đại khái chính là muốn thi đấu công bằng với hắn ta hử?
Bạch Liễu nhướng mày, đóng cửa lại, nhéo nhéo đầu ngón tay tê dại, cất áo khoác, quay đầu lại nhìn thấy đám người Đường Nhị Đả.
Đường Nhị Đả cũng mặc một chiếc áo khoác dày, khi mở miệng thở ra một hơi trắng xóa: “—— Nguồn điện trong nhà đã tắt. Chúng ta cần phải đại tu và mở hệ thống sưởi ấm, nếu không thì cả bọn ch3t cóng hết.”
“Anh có biết sửa chữa không?” Bạch Liễu hỏi.
Đường Nhị Đả gật đầu: “Lúc còn ở cục dị đoan tôi đã được huấn luyện trong môi trường khắc nghiệt tương tự, các thiết bị cơ bản đều được sử dụng qua, nhưng muốn tu sửa thì phải ra bên ngoài, tốc độ gió ở đây quá cao, cần phải có người giữ dây an toàn cho tôi, nếu không thì tôi sẽ bị gió cuốn bay.”
“Tôi đi theo anh.” Mục Tứ Thành dứt khoát mặc thêm quần áo bảo hộ vào.
Hai người nhanh chóng thắt dây an toàn quanh eo, mở cửa phòng, gian nan khởi động tay chân vài cái dưới cơn gió tuyết đang hoành hành, rồi mới đi ra ngoài.
Không bao lâu, Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả lần theo dây an toàn quay về, Bạch Liễu đang canh giữ trước cửa, lập tức đóng cửa lại.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tuyết thổi vào từ khe hở mở đã ngưng tụ thành khối băng mắc kẹt sau cánh cửa. Răng của Mục Tứ Thành đánh vào nhau lập cập vì lạnh, muốn gỡ dây an toàn ra khỏi chiếc móc nhưng bởi vì tay quá lạnh mà cởi mấy lần vẫn không được, cuối cùng phải nhờ Mộc Kha lấy giúp.
“Quá… quá con mẹ nó lạnhhh!” Mục Tứ Thành nhảy lò cò tại chỗ, phà hơi vào lòng bàn tay trong tay cố gắng làm ấm bản thân.
Bạch Liễu để ý Mục Tứ Thành vừa mới ra ngoài một chuyến ngắn ngủi chưa tới mười phút đồng hồ mà hai tay đã đông lạnh đến xanh tím, các khớp ngón tay cũng không còn uốn cong linh hoạt được, trông giống như một khối thịt bị thối rữa.
Chờ đến khi các bóng đèn theo thứ tự sáng lên vì nguồn điện đã được khôi phục thì Bạch Liễu mới thật sự nhận ra bọn họ đang ở chỗ nào.
Phía trước là một ống thông gió rất hẹp, dài và thấp, các bức tường được làm bằng ván container chắc chắn, như kiểu vật liệu thường được sử dụng để xây dựng các khu dân cư tạm thời trên các công trường xây dựng, trên đỉnh đầu treo lơ lửng một loạt bóng đèn sợi đốt sáng lóa, cửa sổ hai bên tường đều dán giấy niêm phong, nhìn xuyên qua cửa sổ đã đóng băng phân nửa có thể thấy cơn bão tuyết đang gào thét không ngừng bên ngoài.
Tầm mắt hắn anh rơi xuống cuối ống thông gió, nơi có một tấm biển được đóng đinh xiêu xiêu vẹo vẹo, trên đó viết: 【Trạm Nam Cực Edmund ( Trạm Nghiên cứu khoa học và Quan sát Nam Cực Edmund) 】
Bạch Liễu nhìn tấm biển vài giây, sau đó cúi đầu mở bảng hệ thống của mình, trên đó có thông báo mà hắn vẫn chưa đọc.
【 Hệ thống nhắc nhở: Chào mừng người chơi tiến vào trò chơi 《 Kỷ Băng Hà 》】
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi nhận được nhiệm vụ chính của trò chơi —— Sự ấm lên toàn cầu 】
【Bối cảnh trò chơi: Một năm trước, một trận tuyết lớn không dứt từ Nam Cực đã đột ngột quét qua toàn cầu. Cùng với nhiệt độ không khí ngày càng hạ thấp, sự chuyển hướng của các dòng hải lưu, mây dày đặc và các vấn đề khí tượng khác, tất cả các nơi trên thế giới bắt đầu đóng băng … 】
【… Tảng băng ở Nam Cực dường như đã trở thành một căn bệnh truyền nhiễm bắt đầu lan ra khắp thế giới. Các nhà khí tượng học nói rằng do một số nguyên nhân bất khả kháng, chúng ta bị buộc phải bước vào một kỷ băng hà lớn khác kể từ kỷ băng hà thứ tư, con người không hề có chút phòng ngừa nào đã ch3t hàng loạt do thiếu lương thực và thời tiết siêu lạnh … 】
【Theo đó, mọi hoạt động nghiên cứu khoa học ở Nam Cực buộc phải dừng lại. Bạn sẽ nhập vai thành một nhà thám hiểm nắm được thông tin nội bộ rằng tất cả những điều này liên quan đến một hoạt động nghiên cứu khoa học đen tối ở Nam Cực. Sau khi thành lập một đội ngũ gồm những người yêu thích thám hiểm và nhận được tài trợ từ Công ty Sông Băng Liên Liệp Nam Cực, bạn tới Nam Cực để khám phá những bí mật chìm sâu dưới lớp băng này. 】
【Bạn đến Nam Cực bằng máy bay nhưng bị lạc đường trong cơn bão tuyết. Trong tình huống khẩn cấp, bạn đã tìm thấy trạm quan sát bị bỏ hoang này và buộc phải đi vào để tránh bão tuyết. 】
【——Người chơi hãy ghi nhớ, bạn là một nhà thám hiểm vĩ đại! Hãy can đảm để khám phá tìm ra sự thật và làm cho thế giới ấm áp trở lại! 】
【Tiến độ hiện tại của nhiệm vụ chính: 0%】
【Vị trí hiện tại của người chơi: Trạm Nghiên cứu khoa học và Quan sát Nam Cực Edmund】
Lúc này, Mục Tứ Thành cũng đã đọc phần giới thiệu trò chơi, không khỏi than thở: “Cái này là sao đây? Thế giới thực không phải đang ấm lên à? Tự dưng vào Kỷ Băng Hà là cái quỷ gì?”
Cả người Lưu Giai Nghi chìm lỉm trong chiếc áo khoác lông vũ dày cộp, so với đám người lớn như Bạch Liễu thì trẻ con nhạy cảm với nhiệt độ hơn, vừa vào game cô bé đã tìm đủ thứ quần áo quấn mình như quả bóng.
Sau khi đọc phần giới thiệu trò chơi, cô bé cau mày nhắc nhở: “Bạch Liễu, Hồ Trò Chơi mô phỏng giải đấu vì vậy hệ thống giao dịch cửa hàng sẽ bị đóng cửa, chúng ta không thể mua bất kỳ vật phẩm nào từ cửa hàng, nếu là loại bối cảnh này thì thức ăn và quần áo giữ ấm là vấn đề ưu tiên hàng đầu của chúng ta.”
“Nếu không thì chúng ta chỉ có thể chịu được mấy ngày là phải chủ động rời khỏi trò chơi.”
Bạch Liễu đồng ý với ý kiến của Lưu Giai Nghi, hắn gật đầu ra lệnh: “Mộc Kha lục soát nhà kho chứa lương thực, Đường Nhị Đả và Mục Tứ Thành sẽ tu sửa toàn bộ tòa nhà làm căn cứ cho chúng ta thăm dò, Giai Nghi và tôi sẽ đến phòng điều khiển tìm xem có hộp đen hay nhật ký về những gì đã xảy ra ở đây một năm trước hay không.”
“Được rồi / OK / Đã biết!”
Mọi người nhận lệnh bắt đầu tản ra, Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi tìm kiếm phòng điều khiển của căn cứ ——  may mắn là căn cứ này không lớn lắm, chẳng mấy chốc họ đã tìm thấy nó.
Đáng tiếc là cánh cửa phòng điều khiển đang mở, bên trong tuyết đóng thành từng tảng to dầy, hiện đang dần tan ra dưới sức thổi của hệ thống sưởi đã hoạt động trở lại.
Nhìn bàn điều khiển phủ đầy sương tuyết đang rã thành nước, Lưu Giai Nghi xoa xoa tay, thở dài như người lớn: “Chắc phải đợi xem Đường Nhị Đả có thể sửa chữa hộp đen này hay không.”
Bạch Liễu ngồi xổm xuống, hắn mang bao tay lấy một cái đục ra và bắt đầu gõ vào các kẽ hở của ngăn kéo —— những chỗ này cũng đã bị đóng băng, phải lấy đá ra thì mới mở ngăn kéo được.
Cũng may là băng ở những nơi này không dày, Bạch Liễu đục hai cái thì nó đã rụng xuống loạt xoạt cả khối.
Bạch Liễu mở ngăn kéo gập ghềnh ra, trong ngăn kéo không tích tụ bụi bặm mà chỉ phủ một tầng tuyết mỏng, sau khi phủi sạch sẽ thì có thể thấy ở đây cất giữ mấy quyển sổ da màu đen.
Dựa theo hiểu biết thông thường của Bạch Liễu về game kinh dị, loại sách này thường được sử dụng cung cấp cốt truyện, tức là phải có ghi chép nhật ký linh tinh gì trong đó.
Nhưng vừa mở ra trong nháy mắt hắn liền đơ ra.
Lưu Giai Nghi đang lục tung các ngăn kéo khác, thấy Bạch Liễu đang cầm một cuốn sổ đen bất động thì tò mò thăm dò: “Có vẻ có manh mối trong đó, sao anh không nói gì…”
Khoảnh khắc Lưu Giai Nghi nhìn thấy nội dung trong cuốn sổ trên tay Bạch Liễu, cô bé cũng vi diệu dừng lại.
Nội dung trong cuốn sổ chỉnh tề rõ ràng, tất cả đều được ghi bằng tiếng Anh.
Bạch Liễu thân là một nô lệ lao động xã hội, tuy rằng lúc làm game kinh dị cũng đọc tiếng Anh không ít nhưng đều tương đối đơn giản, bây giờ nhìn đến một nùi tiếng Anh dày đặc với rất nhiều từ ngữ chuyên môn nghiên cứu thế này …
Bạch Liễu tỉnh như không đóng cuốn sổ lại: “Chờ chút đưa Mộc Kha xem, anh đọc không hiểu.”
Lưu Giai Nghi cũng đọc không hiểu: “…”
Tuy rằng lý trí cô bé biết rằng Bạch Liễu không hiểu là chuyện bình thường, dù sao trí thông minh cùng khả năng ngôn ngữ là không giống nhau, nhưng sao cô bé lại cảm thấy kỳ quái như thế nào ấy…
Trạm quan sát Edmund không lớn lắm, có tổng cộng bốn tầng.
Tầng một là khu dự trữ. Nhiên liệu, thực phẩm, nước ngọt và quần áo ngoài trời được cất giữ trong các kho khác nhau ở tầng này, được bọc trong nhiều lớp nhựa, hai nhà chứa máy bay trực thăng nằm ngoài trời, được che chắn đơn giản bởi một nhà kho.
Tầng hai là khu sinh hoạt, có phòng xông hơi khô, phòng ăn, khu văn phòng và một vài chiếc máy vi tính không biết đã để đó được bao lâu.
Tầng ba và bốn là ký túc xá, hoặc có thể nói là cabin, rất hẹp, có hai giường tầng chen chúc trong không gian chưa đầy năm mét vuông lộ ra một sự ấm áp gần gũi.
Dựa theo quan sát từ khu ký túc xá thì sức chứa nhân viên của toàn căn cứ tầm khoảng 80 đến 100 người, ngày thường hẳn là rất đông nhưng hiện giờ vắng tanh kèm theo một cảm giác bất thường kỳ lạ.
Ánh mắt Lưu Giai Nghi quét qua tô mì đã đông cứng trên bàn ăn, trên thớt còn một nửa củ khoai tây mốc đang cắt dở dang, công tắc ga vẫn đang bật.
“Mọi người ở đây đang vội vàng đi đâu đó.” Cô bé kết luận.
Bạch Liễu bước xuống từ góc của tầng ba, sửa lại một chút giả thuyết của Lưu Giai Nghi: “—— hoặc có thể là một vụ bắt cóc vội vàng.”
Lưu Giai Nghi nhìn lên.
Bạch Liễu lắc lắc một chiếc quần l0t và tất trong tay: “Anh tìm thấy bên mép giường trong ký túc xá. Anh không nghĩ có người xông ra ngoài mà không mặc quần l0t và tất trong thời tiết lạnh giá như vậy.”
Lưu Giai Nghi hỏi: “Chẳng lẽ những người này bị cái gì dọa sợ nên chạy mà không kịp mặc quần áo?”
“Không có khả năng.” Sau khi kiểm tra nhà kho, Mộc Kha đi lên góc cầu thang ở tầng một, nhìn Lưu Giai Nghi, “Anh vừa đi xem phòng trưng bày của họ. Nhân viên ở trạm quan sát Edmond đều là lính leo núi chuyên nghiệp và lính cứu hỏa. Các thành viên trong nhóm nghiên cứu khoa học đã được đào tạo đáng kể, cũng giành được rất nhiều danh hiệu và đã được thử nghiệm trong nhiều tình huống khắc nghiệt khác nhau, nói chung rất khó để làm họ sợ hãi như thế này.”
Mộc Kha vừa nói vừa liếc nhìn đồ ăn mới ăn được một nửa.
“Bọn họ phải hiểu rõ, ở đây chạy ra ngoài mà không đem theo gì cả không khác gì chịu ch3t.”
Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả từ sân thượng trên tầng 4 cũng bước xuống. Hai người họ vừa đi sửa đài phát thanh.
Mục Tứ Thành hai má tái xanh vì lạnh, sau khi xuống thì tìm đại ký túc xá co người vào ổ chăn, bắt đầu duỗi chân run lẩy bẩy.
Đường Nhị Đả nhìn khá hơn một chút, nhưng khi lấy găng tay ra, Bạch Liễu thấy lòng bàn tay gã cũng dính một mảng da máu, vết thương đẫm máu lộ ra trong không khí nhưng không có một giọt máu nào chảy ra.
Vì quá lạnh nên máu đều bị đông lại.
Đường Nhị Đả nhận thấy ánh mắt của Bạch Liễu, giải thích, “Nền tảng lắp dựng quá lạnh, cách bao tay thì không có cách nào siết chặt thiết bị được, vì vậy tôi đã lấy găng tay ra sờ một chút ——”
“——Sau đó bị mặt trên kim loại bóc lấy 1 lớp da?” Bạch Liễu nói nửa câu sau.
Lưu Giai Nghi lấy bình xịt thuốc giải ra xịt vào lòng bàn tay Đường Nhị Đả, vết thương từ từ lành lại, nhưng Mục Tứ Thành nằm trên giường rên hừ hừ vì lạnh thì không có cách nào giải quyết, cậu hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Thuốc giải có thể chữa lành vết thương, nhưng không có cách nào chữa khỏi rét lạnh.
“Tôi đã xem nhiệt kế thời tiết bên ngoài.” Đường Nhị Đả lắc lắc bàn tay đã hồi phục của mình, gã nghiêm nghị nhướng mắt nhìn Bạch Liễu, “—— nhiệt độ âm 50 độ C, thời tiết khắc nghiệt này không thể để lâu được, chúng ta sẽ bị ch3t cóng, phải nhanh ra khỏi ——  ” trò chơi …
Lúc này Mộc Kha đang xem cuốn sổ đen mà Bạch Liễu đưa cho mình, sắt mặt tái xanh, cậu run rẩy cắt lời Đường Nhị Đả: “—— Trạm quan sát Edmund này đang nghiên cứu khối thi thể do Cục xử lý dị đoan gửi đến.”
Tim Đường Nhị Đả đập loạn nhịp, gã phủ nhận điều đó không chút do dự: “Không thể được, đồ vật của Cục quản lý dị đoan có công ước quy định, không cung cấp cho bất kỳ quốc gia nào để nghiên cứu khoa học kinh tế, quân sự, văn hóa và chính trị, mục đích nghiên cứu khoa học duy nhất của Cơ quan Quản lý Dị đoan chỉ có thể là thu dụng!”
“Người bên quận 3 đến tiếp ứng, còn có năm người áp giải từ quận 1 nữa, họ không thể để người khác nghiên cứu đồ vật của Cục quản lý dị đoan!”
Mộc Kha thở ra một hơi dài, hơi nước trước mắt đọng thành một tầng băng tuyết không thể nhìn rõ, giọng nói rất khẽ:
“Vậy nếu tôi nói với anh, chiếc máy bay vận chuyển khối thi thể dị đoan đã bị rơi khi đến Nam Cực, 5 người áp giải trên máy bay ch3t ngay tại chỗ thì sao?”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.