Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 247:




Thế giới thực 8 giờ tối, Cục quản lý dị đoan.
Các đội viên mặc sắc phục trật tự khiêng những chiếc hộp 40cm * 40cm vào xe vận tải, Tô Dạng cầm súng đứng chăm chú quan sát, không dám phân tán chút nào.
Đêm nay, bọn họ sẽ đưa những dị đoan màu đỏ đặc cấp này lên máy bay và vận chuyển chúng đến quận 3 được canh gác chặt chẽ.
Đây ban đầu chỉ là một hoạt động vận chuyển nguy hiểm như mọi ngày, nhưng sự tồn tại của loại dị đoan đặc biệt đã khiến quá trình vận chuyển trở nên cực kỳ mạo hiểm.
Tô Dạng dời tầm mắt về phía cuối đội vận chuyển.
Một số đội viên đang cẩn thận khuân vác vài chiếc hộp. Những chiếc hộp này sử dụng kim loại tối màu các hộp khác và trông nặng hơn, đè nặng trên tay các đội viên đến nỗi nhóm đội viên được đào tạo bài bản không thể không khom lưng xuống.
Tô Dạng bước tới giúp đỡ, hỏi, “Xác định các mảnh thi thể chúng ta đào ra từ nhà máy Hoa Hồng đã đủ hết chưa?”
Nhóm đội viên dừng lại th0 dốc một hồi, trả lời: ” Tô đội, đã kiểm tra qua, đủ hết rồi”.
Tô Dạng gật đầu, không chút lơ là dặn dò: “Thi thể lần này có cấp bậc nguy hiểm cao hơn các dị đoan khác, không thể đặt chung trên xe hoặc máy bay, tôi đã nộp đơn xin Cục cấp riêng một máy bay vận chuyển hàng không cho thi thể này rồi, mọi người sẽ đi khác tuyến đường.”
Đội viên cẩn thận đặt những chiếc hộp lên xe trung chuyển, quay người dựa vào xe th0 dốc, nhìn Tô Dạng đang đi về phía cuối đội: “… Tô đội lần này cẩn thận thật.”
Đội viên đang nghỉ bên cạnh trả lời: “Cậu không biết khối thi thể dị đoan này có sức mạnh như thế nào đâu, nhóm đội viên đến nhà máy đào xác hôm đó khi trở về đều điên cả rồi, hiện tại vẫn đang trong quá trình huấn luyện giảm thiểu chiều sâu tinh thần, không biết liệu có thể hồi phục hay không nữa kìa.”
Đội viên xoa tay choáng váng: “… đáng sợ vậy sao?”
Đội viên bên cạnh trợn tròn mắt: “Bằng không cậu nghĩ tại sao Tô đội lại đặc biệt tách cái xác này ra chứ? Đặt chung với những dị đoan khác thử xem, lỡ mà có chuyện gì xảy ra thì “bùm”, cả đám đều tèo!”
“Nhưng tách riêng ra như thế thì có an toàn cho chiếc máy bay hộ tống dị đoan này không?”, đội viên lo lắng hỏi.
“Đương nhiên là không an toàn, nhưng ít nhất là không cần nhiều người hộ tống như vậy, hơn nữa công việc của chúng ta có lúc nào gọi là an toàn cơ chứ?” Đội viên bên cạnh lắc đầu chế giễu.
“Vốn dĩ nghe nói đội trưởng Tô đích thân muốn áp tải, nhưng Đường đội đã rời đi, đội 3 không thể không có người phụ trách nên trong Cục mới bắt anh ấy ở lại.”
Khi nói đến chủ đề “Đường đội đi rồi”, hai đội viên không hẹn mà cùng đồng thời im lặng.
… Khi Đường Nhị Đả vẫn còn ở đây, những công việc nguy hiểm như thế này sẽ không bao giờ đến tay họ.
Trước khi nguy hiểm xảy ra thì Đường Nhị Đả đã giải quyết mọi việc nhanh chóng sạch sẽ, một mình gánh chịu mọi rủi ro, mặc dù Cục quản lý dị đoan là một nơi bấp bênh nay sống mai ch3t, nhưng có Đường Nhị Đả, bọn họ đều vĩnh viễn được che chở dưới chiếc ô này để tránh gió mưa.
Nhưng cuối cùng chiếc ô che chở bọn họ cũng đã rời đi.
Đội viên bất đắc dĩ chuyển chủ đề: “… Tô đội đã xin xe trung chuyển và máy bay trung chuyển cho dị đoan thì có thể hiểu được, nhưng xin luôn đường bay riêng để làm gì nhỉ?”
Không phải trước đây Cục quản lý dị đoan chưa từng áp giải những kẻ dị đoan siêu nguy hiểm, ví dụ như lần bắt Bạch Liễu, nhưng kiểu áp giải riêng một đường bay như thế này thì quả thực là lần đầu tiên.
“Hơn nữa tuyến đường này không phải là tuyến đường hàng không bình thường, tôi có nhìn thoáng qua rồi, điểm hạ cánh ở Nam Cực thì phải? Này …” Đội viên cố gắng tìm từ hình dung thích hợp, “Cũng rầm rộ quá rồi? Sao lại muốn đem dị đoan này đến tận Nam Cực vậy?”
Đội viên bên cạnh liếc nhìn trái phải để chắc chắn không có ai nhìn bọn họ, sau đó tiến lại gần đội viên kia nhỏ giọng nói: “Tô đội yêu cầu đấy, nói rằng dị đoan này không thể để ở quận 3 được, cũng không thể đặt gần khu vực có dân cư thường trú, sẽ xảy ra vấn đề, ảnh hưởng của dị đoan này quá lớn, rất dễ ch3t người.”
“Cuối cùng, văn phòng đã báo cáo đơn yêu cầu của Tô đội, trì hoãn đến ngày hôm qua mới được phê duyệt. Họ nói rằng họ đã liên hệ với trạm nghiên cứu địa cực, quyết định biến dị đoan này thành một lõi băng, thu dụng bằng nhấn chìm nó dưới lớp băng Nam Cực, ngoài ra còn phái người của quận ba đến nơi thu dụng để canh giữ liên tục 365 ngày.”
Đội viên cảm thán: “… đặc biệt canh giữ 365 ngày…đây vẫn là dị đoan đầu tiên bị kiểm soát chặt như vậy nhỉ.”
“Ai nói là đầu tiên?” Đội viên bên cạnh bĩu môi, “Cậu quên Bạch Liễu rồi sao? Hắn ta cũng bị kiểm soát canh giữ đấy thôi.”
Đội viên này nghe Đường đội rời đi thì khó chịu, vì vậy lại vòng về chủ đề cũ lần nữa: “Này, Nam Cực lớn như vậy, cậu có nghe nói phong ấn dị đoan này ở đâu không?”
Đội viên bên cạnh cau mày nhớ lại hồi lâu: “… Tôi nghe không rõ, hình như khu vực A mái vòm nào đó, điểm cao nhất trên tảng băng Nam Cực, đủ cao và đủ dày để ngăn chặn dị đoan này … “
11h30 đêm, trên đường ra cảng biển.
Nhóm áp tải các dị đoan khác thì đi thẳng ra sân bay, còn xe trung chuyển chở khối thi thể dị đoan thì đi đến cảng biển rồi được chất lên một chiếc tàu chở hàng loại nhỏ.
Tàu chở hàng này lại phải đi đến một cảng khác, nơi đó có một chiếc máy bay đặc biệt đang chờ sẵn nhóm người áp tải dị đoan đến Nam Cực.
Tổng cộng có năm người áp tải ——  đây là số lượng người ít nhất mà Tô Dạng đã cân nhắc.
Tô Dạng đứng nhìn chiếc hộp được đóng gói ký gửi lên tàu chở hàng, đường băng rút dần về tàu, chiếc tàu chở hàng nhỏ chắc chắn được tàu kéo xuống nước, dần dần rời bến cảng dưới màn đêm bao phủ,  5 đội viên áp giải đứng trên nắp hầm đối diện với Tô Dạng cúi chào anh, sau đó vẫy tay đi xa.
Tô Dạng ngơ ngác nhìn năm đội viên khuất tầm mắt, vẫy vẫy tay, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng dâng cao theo hơi nước mù mịt.
Khoảnh khắc con tàu biến mất khỏi tầm nhìn của anh, Tô Dạng hoảng sợ đến mức khó thở.
Anh dường như nhìn thấy xác ch3t phủ đầy sương giá của năm đội viên vừa rồi.
Do di chứng của nước hoa hồng và khai quật tử thi trong nhà máy, bản thân Tô Dạng cũng có dấu hiệu giảm kích thước tinh thần, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ảo giác.
Chính vì Tô Dạng đã tự mình trải nghiệm điều này nên anh hiểu rõ sự nguy hiểm của khối thi thể đó hơn ai hết.
Khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy những mảnh thi thể đó, nội tâm Tô Dạng luôn vững vàng và kiên định lại có dục v0ng hỗn loạn tăng vọt chưa từng có, nếu không phải anh cứng rắn chống đỡ khôi phục lý trí, thì các đội viên tham gia đào thi thể rất có khả năng chém giết nhau để giành khối thi thể.
——Khối thi thể này có thể xúc tác việc giảm kích thước tinh thần của con người. Nhưng miêu tả quá trình giảm kích thước tinh thần cũng không chính xác lắm, nói đúng ra thì khối thi thể này là chất xúc tác cho sự mở rộng vô hạn h4m muốn tiêu cực của con người đến mức phá hủy tận cùng bản chất con người
Sau khi nhận ra điều này, Tô Dạng nhất định phải thay đổi vị trí cất giữ của khối thi thể ——  thứ này không được đặt trong quân trại, nếu không thì nhất định sẽ phát sinh chuyện khủng khiếp, thậm chí khủng khiếp hơn cả nước hoa hồng.
Cuối cùng, sau khi cân nhắc và thương lượng với tất cả các bên, khối thi thể đã được quyết định đặt ở dưới cùng của Mái vòm A ——  nơi lạnh nhất Nam Cực, được mệnh danh là nơi khó tiếp cận nhất, cao hơn 4093 mét so với mực nước biển, không có dấu chân con người.
——Đây là nơi an toàn nhất mà Tô Dạng có thể nghĩ tới.
Nhưng anh cũng biết …
Đôi mắt sáng màu của Tô Dạng phản chiếu những con sóng đang đung đưa trên mặt biển, trong lồng nguc có một cảm xúc nặng nề như sóng nước vỗ vào bờ, anh nhắm mắt lại, cảm thấy sự vô lực đã từ rất lâu không thấy.
… Anh biết rất rõ trên đời này không có miền đất hứa nào có thể thoát khỏi dục v0ng của con người.
Anh chỉ hy vọng rằng sẽ không có thêm người vô tội nào thiệt mạng trong quá trình này.
Nhưng sao có thể chứ?
Dù h4m muốn của con người là tốt hay xấu, nhưng khi đi đến thời điểm cực đoan, họ đều có thể tổn thương lẫn nhau.
Sau khi Đường Nhị Đả ra đi, Tô Dạng đã phần nào hiểu được những gì Bạch Liễu đã nói với anh trong phòng thẩm vấn ngày hôm đó.
Thanh niên có khuôn mặt sạch sẽ ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen láy như chứa đựng vạn vật trong vũ trụ kia, nhẹ giọng nói, Tô đội, bảo vệ quá kỹ sẽ hại ch3t người.
Tô Dạng cầm huy hiệu đội hình bạch tuộc trên nguc phải, thở dài quay đi trong gió đêm băng giá.
Chiếc tàu chở hàng nhỏ phía sau vang lên tiếng còi lanh lảnh, lái vào màn đêm sâu không đáy.
————————
Hồ Trò Chơi.
Đám người Bạch Liễu tăm tia đội ngũ Hắc Đào vài lần, cuối cùng cũng tìm ra được cách thức hoạt động của bọn họ ——  nhìn chung, bọn họ sẽ thành lập một đội cố định để tham gia phó bản nhất định nào đó.
Nhưng thỉnh thoảng Hắc Đào sẽ rời đội đi đến phó bản băng nguyên một mình ——  giống như lần trước Bạch Liễu vừa vào Hồ Trò Chơi nhìn thấy cảnh đó.
Y dường như có tình cảm đặc biệt nào đó với phó bản băng nguyên đó, như thể mọi người đang luyến tiếc nơi ở và giường ngủ của mình, sẽ định kỳ quay trở lại theo nhịp độ sinh học.
—— Cứ như thể Hắc Đào lấy phó bản băng nguyên làm nhà của mình.
Mục tiêu của Bạch Liễu chính là phó bản băng nguyên này.
Hắn không ảo tưởng Đoàn Xiếc Thú Lang Thang có thể hạ gục cả chiến đội Danh Sách Sát Thủ ngay từ lần đầu. Nhưng trong trường hợp không có nguy hiểm đến tính mạng, Bạch Liễu cảm thấy bọn họ có thể lập nhóm và.. chơi hội đồng một tuyển thủ ngôi sao nào đó.
Đây là điều có lợi nhiều hơn hại.
Bọn họ có thể lấy thông tin của tuyển thủ ngôi sao này, mài giũa thực lực đội của mình, hơn nữa nếu ăn may thắng được còn có thể tạo danh tiếng thông qua đó.
Tuy rằng hơi vô sỉ một chút, nhưng chắc chắn hữu dụng.
Dựa trên tâm lý nghiên cứu tìm tòi kỳ lạ nào đó mà Bạch Liễu quyết định thử nghiệm với Hắc Đào trước. Hắn nhìn chằm chằm vào đám người chơi ra vào Hồ Trò Chơi, đến khi nhìn thấy bóng dáng người nào đó đang lẳng lặng đi tới, xua đuổi những người chơi xung quanh, hắn không khỏi nhếch môi cười.
Hắc Đào sửa sang lại chiếc roi trên tay thong thả đến Hồ Trò Chơi.
Đám người chơi xung quanh phát hiện ra y thì nín thở lùi lại, thậm chí không dám vào game vì sợ rằng sẽ không may chọn cùng trò chơi với tên ác thần này.
Nhưng Hắc Đào dường như không để ý nhiều đến hoàn cảnh xung quanh lắm, y lặng lẽ quan sát những tấm poster trò chơi đang xoay tròn trong chốc lát, rồi dứt khoát chọn một cái trong đó nhảy vào.
Trong nháy mắt đó, Bạch Liễu không chút do dự rút roi móc thắt lưng của Hắc Đào, kéo một hàng dài đội viên phía sau hắn vào trò chơi.
Hắc Đào khẽ liếc nhìn hắn, ánh mắt đó không chút gợn sóng, lạnh như nước đá, chẳng mấy chốc đã bị Hồ Trò Chơi nuốt chửng.
Chờ đến khi Hồ Trò Chơi lắng xuống, đám người chơi xung quanh sững sờ trước cảnh tượng dìu già dắt trẻ vào chỗ ch3t vừa rồi, mãi cũng không dám tiến vào Hồ Trò Chơi.
Thật lâu sau mới có người hỏi: “… Này rốt cuộc là làm cái quỷ gì vậy?”
————————
Băng tuyết phủ đầy trời, gió lớn gào thét.
Bạch Liễu ho khan một tiếng rồi tỉnh lại, vô thức co quắp lại vì nhiệt độ quá lạnh, chỉ trong phút chốc mà da thịt đã đông đá tê dại đến mức không còn cảm giác.
Mãi cho đến khi một giọng nói vang lên từ phía sau, Bạch Liễu mới nhận ra rằng mình không phải đang nằm trên mặt đất, mà là trong lòng nguc của ai đó.
“Cậu không nên vào trò chơi này với tôi.” Hắc Đào ôm Bạch Liễu đang ngã ở trên người hắn, da thịt Bạch Liễu run lên dưới lòng bàn tay khiến y lạnh nhạt kết luận, “Cậu rất sợ lạnh.”
Lúc này Bạch Liễu mới quay lại.
Hắc Đào dựa sát vào hắn đến nỗi Bạch Liễu quay đầu lại là có thể đụng tới chóp mũi của y.
Hô hấp Bạch Liễu ngừng lại, sau đó theo bản năng mà nhích ra một khoảng cách.
Hắc Đào không nghĩ khoảng cách thân mật như vậy có gì không ổn, y tự nhiên đứng lên, đồng thời đỡ Bạch Liễu đang ngã ở trên người y đứng dậy, thuần thục lấy chiếc áo khoác trên tường mặc vào kéo khóa, sau đó cũng đưa cho Bạch Liễu một cái khác.
Sau khi trang bị đầy đủ vũ khí, Hắc Đào mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài.
Bạch Liễu híp mắt cầm lấy áo khoác: “Anh không hỏi tại sao tôi muốn vào với anh à?”
Hắn đã chuẩn bị rất nhiều lý do để đối phó, ví dụ như cọ nhiệt độ của tuyển thủ ngôi sao này nọ..blah blah..
Hắc Đào đẩy cửa ra, quay đầu lại trong cơn gió tuyết quất mạnh vào mặt, gió thổi mái tóc trước trán bay tán loạn, nhưng trong đôi mắt đen láy giống như Bạch Liễu không có chút cảm xúc nào.
“Cậu theo tôi vào không phải vì muốn thắng tôi trong trò chơi sao?”
Bạch Liễu đơ người.
Hắc Đào kéo kính bảo hộ xuống, bước ra khỏi phòng, giọng nói của y trong bão tuyết nghe rất lạ lẫm:
“Đừng dùng lý do khác để lừa dối tôi hoặc chính bản thân cậu. Nếu muốn chơi trò chơi với tôi thì hãy chơi thật tốt, cố gắng hết sức để thắng tôi, Bạch Liễu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện tại Bạch Liễu đang ngồi trên người Hắc Đào, Hắc Đào vững như Thái sơn tự hỏi: Em ấy sợ lạnh, chắc là nên cách xa mình một chút
Sau đó Bạch Liễu ngồi trên người Hắc Đào ( nhiệt độ cơ thể lạnh như băng), muốn đứng dậy: Em sợ lạnh, anh cách xa em một chút đi.
Hắc Đào ( bình tĩnh ôm người xuống):…… Ngồi nhiều một chút sẽ hết lạnh.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.