Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 249:




Mộc Kha trải cuốn sổ da đen ra cho mọi người xem, bên trái cuốn sổ được dán một bản fax rõ ràng.
Mộc Kha chỉ vào dòng chữ đánh số ở góc dưới bên trái: “Con số ở đây là năm, tháng, ngày, mọi người hẳn là nhận ra ngày tháng này rồi chứ”.
“0807.” Lưu Giai Nghi đọc lên, cô bé dường như nhận ra điều gì đó, nhìn Bạch Liễu, “Đây là ngày chúng ta bước vào trò chơi.”
Lưu Giai Nghi đã có chút mơ hồ quen thuộc với loại kịch bản này, cô bé nhớ đến thiết kế của trò chơi trước, chắc chắn hơn về suy đoán mà Bạch Liễu đã nói với mình ——
—— Nhà thiết kế phía sau trò chơi cố tình nhắm vào Bạch Liễu, sau khi Bạch Liễu vào game thì sẽ để phó bản đăng nhập vào thế giới thực, ảnh hưởng đến hắn hoặc những người xung quanh hắn.
Cảm giác bị đâm sau lưng thế này … Lưu Giai Nghi bất mãn mím môi.
Tầm mắt Bạch Liễu rơi vào bản báo cáo fax một năm trước ——  những từ tiếng Anh trên đó tương đối đơn giản, hắn có thể đọc hiểu được.
Bản fax được gửi từ một căn cứ khác có tên là Thái Sơn, rõ ràng là tên tiếng Trung Quốc, đây hẳn là bản fax do trạm quan sát trong nước gửi đến căn cứ Edmund này.
Nội dung đại khái của bản fax này là:
【Thật đáng tiếc vì sự cố rớt máy bay khi đang vận chuyển hàng hóa nguy hiểm … Năm người áp giải trên máy bay cũng ch3t ngay tại chỗ …】
【Kiểu cục thật thương tâm, nhưng nó không nằm ngoài dự đoán của chúng tôi. Sinh tồn trong băng tuyết là một cơn ác mộng đối với tất cả mọi người. 】
【Ý nghĩa tồn tại duy nhất của chúng tôi ở đây là nghiên cứu thêm các quỹ đạo phát triển khí tượng trong quá khứ và tương lai, làm chậm tốc độ nóng lên toàn cầu và cố gắng hòa hợp hơn với thiên nhiên vì nhân loại trong suốt cuộc đời của họ, cho đến khi họ ch3t. Đây chính là ý nghĩa cuộc sống của mỗi chúng ta ở Nam Cực … 】
【… Tất cả những người của trạm quan sát đều tham gia tìm kiếm và cứu nạn chiếc máy bay, nhưng khi đến nơi, chúng tôi phát hiện ra rằng trong kho hàng của chiếc máy bay bị rơi thiếu ba chiếc hộp niêm phong, không khớp với số lượng ban đầu. Tuy rằng tôi không muốn suy đoán lung tung, nhưng ở vùng tuyết trắng xóa Nam Cực, hộp kim loại đen nổi bật như vậy tự dưng mất tích có thể là có sự can thiệp của con người…】
【Tôi biết các nhà nghiên cứu ở Nam Cực đã duy trì sự tò mò mạnh mẽ về những thứ bí ẩn lạ lùng trong điều kiện vô cùng nhàm chán như vậy trong một thời gian dài. Mọi người luôn muốn khám phá và phân tích mọi thứ, cảm thấy rằng có sự cứu rỗi nhân loại ẩn trong đó, chìa khóa để trì hoãn sự nóng lên toàn cầu … 】
【Edmund, tôi phải nghiêm túc cảnh báo ông, đó là những chiếc hộp khá nguy hiểm, tôi không thể kể cho ông nghe chi tiết bên trong về những chiếc hộp, nó không được phép công khai, tôi chỉ có thể nói với ông rằng những chiếc hộp đó được cho là đã được chôn cất ở nơi “Tuyệt đối không thể đụng vào”…. 】
【Nhưng Edmund à, trên đời này luôn tồn tại một số thứ nguy hiểm đáng để chúng ta kính sợ và không nên động vào nghiên cứu, không phải bất kỳ thứ gì cũng chỉ gây tổn thương khách quan như thời tiết đâu … 】
【Nếu ông tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của ba chiếc hộp bị mất tích đó, hãy cho tôi biết, tôi cần phải niêm phong chúng dưới mái vòm A ngay lập tức. 】
Chữ ký là 【Bạn của ông —— Trạm quan sát Thái Sơn】.
“Đây là một bản fax gửi hàng loạt đến tất cả các trạm quan sát chứ không chỉ gửi riêng cho trạm quan sát Edmund.” Bạch Liễu sau đọc xong thì đưa ra kết luận, hắn ta ngước mắt lên nhìn xung quanh, “Ba chiếc hộp đó hẳn là đã bị các nhân viên nghiên cứu ở các trạm quan sát khác trộm dấu rồi.”
“Căn cứ theo nhiệm vụ chủ tuyến của trò chơi, chúng ta nên tìm chiếc 3 chiếc hộp trước, sau đó tìm ra nguyên nhân gây ra sự lạnh toàn cầu dựa trên chiếc hộp này, có thể trạm quan sát Edmund có dấu một cái trong số chúng.”
Bạch Liễu nhìn về phía Mộc Kha: “Mộc Kha, cậu và Lưu Giai Nghi ở lại trạm quan sát ban đầu tìm kiếm xem có manh mối nào khác không, Đường Nhị Đả và Mục Tứ Thành thu thập đồ ăn, chuẩn bị đến các trạm quan sát khác gần đó để tìm các hộp khác.”
Mọi người gật đầu đồng ý rồi giải tán.
Bạch Liễu đưa mắt nhìn về phía Đường Nhị Đả đang im lặng ảm đạm: “Đường đội trưởng, mời anh qua đây, tôi muốn nói chuyện riêng với anh một chút.”
Đường Nhị Đả chuẩn bị ra ngoài thì dừng lại, gã xoay người lẳng lặng đi theo Bạch Liễu vào một gian nhà gỗ.
Bạch Liễu thuận tay đóng cửa lại.
Trong căn nhà gỗ nhỏ năm mét vuông, hai người im lặng một lúc, Bạch Liễu mặc dù nói muốn cùng Đường Nhị Đả nói chuyện nhưng hắn không lên tiếng trước, chỉ khoanh tay nhắm mắt lại, như thể đang chờ Đường Nhị Đả mở miệng.
Vì vậy, Đường Nhị Đả bắt đầu trước, vẻ mặt gã đờ đẫn, giọng nói khàn khàn: “… Xin lỗi, phán đoán của tôi đã sai. Đáng lẽ tôi không nên yêu cầu cậu giao thi thể cho Cục quản lý dị đoan, tôi không ngờ là vậy. … “
Nghe câu xin lỗi, lúc này Bạch Liễu mới không nhanh không chậm tiếp lời Đường Nhị Đả: “Đó không phải hoàn toàn là lỗi của anh, tôi đã tự mình cân nhắc quyết định này, xét về điều kiện khách quan, tôi quả thực không nghĩ là ở Cục quản lý dị đoan sẽ có điều kiện bảo tồn hoàn thiện, vì vậy mới quyết định đặt cái xác ở cánh đồng hoa để Cục quản lý dị đoan khai quật và niêm phong nó.”
Nhưng nói về chủ quan, mặc dù Bạch Liễu biết có kẻ đứng sau tình huống này, cho dù làm thế nào đi nữa thì điều đó vẫn không thể tránh khỏi, Cục quản lý dị đoan đã làm hết sức mình.
Có điều sau khi biết thân thể của Tạ Tháp bị rơi vào tình trạng như vậy, tâm trạng của Bạch Liễu vẫn có phần khó chịu.
Ban đầu Bạch Liễu dự định giữ thân thể Tạ Tháp trong thế giới thực, nhưng xét đến sự ảnh hưởng của cơ thể này và Bạch Liễu không có nơi ở riêng trong thực tế, hắn vẫn còn sống trong một căn nhà thuê giá rẻ, cuối cùng sau khi thương lượng với Đường Nhị Đả, hắn đã thỏa hiệp và quyết định để xác ch3t tại chỗ để cho Cục quản lý dị đoan tiếp quản.
Xem như Bạch Liễu cho Đường Nhị Đả một chút mặt mũi.
Nhưng không ngờ lại bị tát vào mặt nhanh như vậy.
Đường Nhị Đả một mặt lo lắng cho năm người áp giải trong thực tế, một mặt tiếp nhận câu nói có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ nhưng kỳ thật là chứa dao lam của Bạch Liễu, trong lòng gã buồn bực khổ sở, có chút mất  hồn mất xía, hai mắt đỏ lên cúi đầu, khàn giọng nói: “… Đó là lỗi của tôi, nếu không năm người áp giải đã không ch3t…”
“Hiện tại còn chưa chắc đã ch3t.” Bạch Liễu bình tĩnh ngắt ngang Đường Nhị Đả nói.
Đường Nhị Đả nhịn không được đột nhiên ngẩng đầu lên, gã nhìn thẳng Bạch Liễu: “Cậu có biện pháp?!”
Bạch Liễu cảm thấy tai và đuôi của Đường Nhị Đả như thể lập tức dựng đứng.
Trong quá trình huấn luyện, vị huấn luyện viên Đường này rất nghiêm khắc với mọi người, ngay cả bản thân gã lúc nào cũng nghiêm túc khiến Bạch Liễu suýt quên hẳn tính cách tên này vốn là một con chó bự.
Đường Nhị Đả vừa buột miệng thì xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, nắm chặt tay nói: “Không có cũng không sao, trước tiên tôi sẽ thử đăng xuất khỏi trò chơi xem có thể ngăn máy bay cất cánh không…”
Theo ý Đường Nhị Đả, chính gã đã gây ra sự việc như thế này, Bạch Liễu có thể được coi là một nạn nhân, nhưng bây giờ gã lại cần nạn nhân đưa ra ý tưởng …
Tóm lại, Đường Nhị Đả có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Ở phó bản 《 Nhà máy Hoa Hồng 》, Bạch Liễu đã từng so chiêu một lần với người đứng sau màn, theo những gì hắn biết về người này, chắc chắn người kia không phải là một nhà thiết kế trò chơi nhân từ để lộ sơ hở cho bọn họ lợi dụng.
Hắn nhẹ nhàng duỗi tay ra ngăn Đường Nhị Đả nhấp vào bảng điều khiển hệ thống: “Máy bay hơn phân nửa đã cất cánh, anh đăng xuất trò chơi quay trở lại thực tế sẽ chỉ làm tăng tốc thời gian thôi, tốt hơn hết là anh nên hoàn thành phó bản này trước, tìm kiếm nguyên nhân mọi việc và cách khắc phục nó xem sao.”
Đường Nhị Đả chậm rãi đặt bảng điều khiển xuống: “Cậu có ý tưởng rồi à?”
Bạch Liễu gật đầu: “Đúng vậy, nhưng vẫn còn thiếu thông tin. Trò chơi được thiết kế dựa trên bối cảnh thực tế. Trước đó anh có nói đã từng được huấn luyện ở Nam Cực trong thực tế, hẳn là có chút hiểu biết về tình huống ở đây, anh nói chi tiết những gì anh biết đi. “
“Bắt đầu từ đâu?” Đường Nhị Đả hỏi.
Bạch Liễu nhướng mi: “Nói ngay từ đầu, ví dụ như tại sao anh lại tới đây huấn luyện?”
Đường Nhị Đả hít sâu một hơi: “… Tôi tới đây bằng phi cơ trực thăng, làm nhiệm vụ một năm, thực hiện 《 Kế Hoạch Quận 4 》.”
Bạch Liễu nhướng mày: ” Kế Hoạch Quận 4?”
Đường Nhị Đả giải thích: “ 《 Kế Hoạch Quận 4 》là kế hoạch điều tra xem liệu môi trường địa lý ở Nam Cực có phù hợp để làm khu vực quản lý dị đoan mới hay không, bởi vì Nam Cực con người không thể tiếp cận được, rất thích hợp để phong ấn dị đoan siêu nguy hiểm.”
“Vậy rốt cuộc tại sao không được triển khai?” Bạch Liễu hỏi ngược lại.
“Xây dựng quy mô quá lớn nên khó tránh khỏi bị các quan sát viên các nước khác chú ý. Các quan sát viên trong nước thì đã biết một chút về 《 Kế Hoạch Quận 4 》do phải liên lạc với họ để triển khai, nhưng những quan sát viên nước ngoài thì vẫn chưa biết gì về dị đoan.”
Đường Nhị Đả thở dài: “Dân số cư trú của Nam Cực vào mùa hè là hơn 5.000 người. Chúng tôi không thể mạo hiểm nói với mọi người rằng dị đoan tồn tại để xây dựng một quận mới ở đây, cuối cùng đành phải từ bỏ 《 Kế Hoạch Quận 4 》.”
Bạch Liễu hờ hững hỏi: “Vậy tại sao các người lại khởi động lại kế hoạch vì khối thi thể kia?”
“Dữ liệu lưu trữ của 《 Kế Hoạch Quận 4 》cho thấy nếu muốn phong ấn dị đoan gây ô nhiễm tinh thần nguy hiểm cao thì nơi này là an toàn nhất.” Đường Nhị Đả nói.
Bạch Liễu thay đổi chủ đề: “Anh có ấn tượng gì với trạm quan sát Edmund này không?”
Đường Nhị Đả hơi dừng lại, cân nhắc rồi trả lời: “Không có, trong thế giới thực không có trạm quan sát nào như vậy cả.”
Bạch Liễu: “Còn trạm quan sát Thái Sơn?”
Đường Nhị Đả thành thật lắc đầu: “Nếu trí nhớ của tôi không sai thì trong nước cũng không có trạm quan sát nào có tên như vậy.”
Bạch Liễu gật đầu hiểu ý ——  có vẻ như tình hình cũng giống《 Trạm cuối bốc lửa 》.
Những người đứng sau chỉ tham khảo thực tế chứ không hoàn toàn dùng thực tế 100% để thiết kế trò chơi.
Bạch Liễu hỏi theo một cách khác: “Vậy trong trí nhớ của anh có trạm quan sát nào gần cực không?”
Nhìn từ bản đồ Nam Cực được dán trên tường của trạm quan sát Edmund trong trò chơi, trạm quan sát Edmund nằm cách Nam Cực 100 mét.
Đường Nhị Đả nhướng mày: “… có một trạm quan sát quốc gia A.”
Bạch Liễu hỏi tiếp: “Vậy anh có biết bây giờ nghiên cứu chính của họ là gì không?”
Đường Nhị Đả nhận ra Bạch Liễu muốn hỏi điều gì, gã thong thả trả lời: “… chi tiết cụ thể thì không rõ, công bố với bên ngoài là nghiên cứu tác động của động vật thân nhiệt thấp đối với sự phục hồi khí hậu, tôi nghe các đội viên khác nói lại thì động vật thân nhiệt thấp đó bao gồm cả hai dạng sống và ch3t …”
“Bạch Liễu——” Mục Tứ Thành giơ một tập hồ sơ hay gì đó, cửa chưa gõ đã vội vã xông vào, thở hổn hển nhét mấy thứ trong tay vào tay Bạch Liễu, “Xem cái này đi!”
Bạch Liễu cụp mắt xuống nhìn thứ trong tay —— đó là một gói hàng hình hộp được quấn chặt bằng tấm bạt không thấm nước, trên đó có một tấm nhãn dán cũng là loại vật liệu không thấm nước.
Nhãn được viết bằng tiếng Anh: 【Hồ sơ nghiên cứu về các mảnh động vật thân nhiệt thấp đặc biệt (tế bào vẫn hoạt động) và sự thay đổi nhiệt độ bề mặt】.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.