Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 167:




Lưu Giai Nghi là trẻ con thì không nói, Bạch Liễu là người trưởng thành mà áo sơ mi cũng ướt đẫm mồ  hôi, hắn ngồi xổm xuống thở d0c phục hồi thể lực, giơ tay lau giọt mồ hôi đang nhỏ bên má, sau đó cúi đầu mở bao tải đựng ho4của hai người ra đếm.
“Chưa đến 1300 đóa.” Bạch Liễu giơ bao tải lên, “Dựa theo 1 đóa 2g thì hai chúng ta cùng nhau hái trong  1 giờ không nghỉ ngơi cũng chưa được 3kg.”
Lưu Giai Nghi đang chống tay ra sau nghỉ ngơi, nghe Bạch Liễu tính ra kết quả thì trực tiếp ngồi dậy: “Vậy chẳng phải là chúng ta phải hái liên tục không ăn không ngủ 15 tiếng đồng hồ mới đổi được một lọ nước ho4cấp thấp sao?!”
Cô bé cũng coi như chơi không ít trò chơi cấp 3, nhưng đây là lần đầu tiên phải làm culi như vậy —— trước giờ Lưu Giai Nghi chỉ toàn chơi ở vị trí trị liệu sư được cả đội nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, phần lớn chỉ toàn sử dụng trí lực hoặc là kỹ năng đối kháng cao cấp, nói nôm na tức là vú em hoặc là phụ trợ.
Không nghĩ tới lần đầu tiên chơi trò chơi với Bạch Liễu lại phải đi làm công sấp mặt, đã vậy còn bị bốc lột như chóa.
Lưu Giai Nghi ủ rũ ngã người ra sau, hai mắt ngơ ngác nhìn bầu trời đêm: “Mới chỉ là bước đầu thôi! Sau này còn phải làm giám đốc nhà máy nữa! Làm công tới năm nào đây trời ơi!”
“Lúc anh đi làm, mỗi ngày cũng tự hỏi như vậy đó.” Bạch Liễu lặng lẽ nói, “Nhưng sau này anh mới biết, đã là làm công thì cuối cùng chỉ có ch3t hoặc tệ hơn là nghỉ việc thôi.”
Lưu Giai Nghi: “……”
Bạch Liễu, cuộc sống bị bốc lột và nghỉ việc rốt cuộc để lại cho anh bao nhiêu sang chấn tâm lý vậy …
Lưu Giai Nghi yên lặng mà ngồi dậy, phiền muộn mà thở dài một hơi: “Vậy bây giờ phải như thế nào đây? Nước ho4gì đó chắc chắn là vật phẩm quan trọng, nếu chúng ta không lấy được thì nhất định sẽ gặp chuyện phiền phức.”
“Bây giờ đã phiền phức rồi, không cần đợi đến lúc sau đâu.” Bạch Liễu gỡ mặt nạ bảo hộ xuống, trong con mắt phải đã có một đóa hồng ướt át xinh đẹp ch4m rãi vươn ra cành lá xanh tươi, “Trong quá trình hái ho4hồng chúng ta đã bị ô nhiễm rồi.”
Lưu Giai Nghi ngẩn ra, cúi đầu gỡ bao tay vải xuống nhìn đôi tay của mình —— đôi mắt cô bé xám xịt nên không thể thấy rõ bên trong có ho4hồng nở rộ hay không, không thể dùng cách này để kiểm tra.
Nhưng có một cách khác để kiểm tra bản thân đã bị ô nhiễm ho4hồng hay chưa.
Sau khi gỡ bao tay ra, Lưu Giai Nghi nhìn đôi tay mình nín thở ——
—— Có thể thấy rõ trên mu bàn tay và đầu ngón tay của cô bé đã có những vết nứt đen như đá nứt lan rộng trên cổ tay, nối thành hình cánh ho4trong lòng bàn tay.
“Em cho rằng ít nhất phải chờ chúng ta sử dụng nước ho4lần đầu tiên thì mới bị ô nhiễm chứ.” Lgm mím môi, “Trong quá trình hái ho4chúng ta đều đeo mặt nạ bảo hộ, cũng không trực tiếp tiếp xúc với ho4hồng, ngoại trừ thời gian ở nhà máy ra thì chúng ta không ngửi mùi hương nhiều lắm, lúc đó chúng ta chưa bị ô nhiễm, như vậy suy ra chúng ta bị ô nhiễm lúc ở trên ruộng hoa, nhưng mùi ho4hồng ở đây cũng không nồng nặc như trong xưởng.”
Lưu Giai Nghi đeo lại bao tay, che lại phần da thịt nứt nẻ đang lan rộng dần, cô bé nhìn về phía Bạch Liễu: “Vậy thì tại sao chứ? Thứ này ô nhiễm không phải thông qua mùi hương à?”
“Từ tình huống của chúng ta thì khả năng không phải lây truyền thông qua mùi hương.” Bạch Liễu nói.
Đóa ho4hồng bên mắt phải của Bạch Liễu đang ch4m rãi nở rộ, ho4văn màu đen lan dần dọc theo hốc mắt của hắn, nhưng bên mắt trái thì vẫn là tròng mắt đen bình thường.
Lưu Giai Nghi nhíu mày im lặng nhìn đôi mắt Bạch Liễu: “Thật kỳ lạ, mắt trái của anh vẫn còn bình thường, mắt phải lại có ho4hồng, điều này chứng minh cái gì? Tức là anh bị ô nhiễm một nửa theo đường dọc? Nhưng hai tay của em đều bị khô héo.”
Bạch Liễu hơi hơi rũ mi mắt xuống che đi nửa đóa hồng bên mắt phải, nhẹ giọng nói: “Anh không biết, chúng ta phải xem đã.”
——【 Đừng để mắt phải của cậu nở ho4dục v0ng 】.
Tawil đã nói với hắn như thế, còn nói thêm rằng, hãy cẩn thận ho4hồng.
Ánh mắt Bạch Liễu rơi trên những đóa hồng đang nở rộ trên ruộng hoa.
Những bông ho4hồng này yên tĩnh và xinh đẹp, nhẹ nhàng đung đưa dưới ánh trăng sáng ngời, như thể chúng hiền lành chờ người đến hái, trên cành không hề mọc gai nhọn, lại tinh xảo và tao nhã đến mức không thể nhìn thấy một chút độc ác nào.
Có vẻ như ngoài việc sử dụng nó làm nguyên liệu để chiết xuất nước ho4ma quỷ, loại ho4hồng vô hại chủ động làm hại người chơi sẽ là điều khó có thể xảy ra nhất trong phó bản này.
Quả thật là như vậy, bọn Bạch Liễu vừa rồi đi xuống hái nhiều ho4hồng như vậy, những ho4hồng này cũng không có kích hoạt Sách Quái Vật, cũng không có chủ động công kích bọn họ.
Bạch Liễu lại đeo chiếc mặt nạ bảo hộ đen đã dính đầy đất cát vào, nghiêng người nhìn đám ruộng ho4hồng dưới bóng đêm: “Dựa theo tốc độ ô nhiễm như thế này thì khả năng là không đến 15 tiếng đồng hồ chúng ta sẽ bắt đầu khô héo.”
“Không chỉ khô héo mà chúng ta còn bị dị hóa nữa.” Lưu Giai Nghi mở giao diện của mình ra, giá trị tinh thần và giá trị sinh mệnh đang giảm xuống, giá trị tinh thần còn giảm nhanh hơn giá trị sinh mệnh.
Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi không lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn nhau rồi cùng lấy lọ thuốc tẩy trắng tinh thần chuẩn bị sử dụng.
【 Hệ thống nhắc nhở thân thiện: Trong trò chơi này, thuốc tẩy trắng tinh thần không thể khôi phục giá trị tinh thần. 】
【 Trong trò chơi 《 Nhà máy ho4hồng 》, chỉ có nước ho4khí ho4hồng Càn Diệp mới có thể khôi phục giá trị tinh thần người chơi, nếu người chơi không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định và đạt được nước ho4 khí ho4hồng Càn Diệp, người chơi sẽ theo giá trị tinh thần giảm xuống mà bắt đầu phát tác cơn nghiện, biến thành một con quái vật hoàn toàn mất đi lý trí nhaaa ~】
Sắc mặt Lưu Giai Nghi căng thẳng nhìn về phía Bạch Liễu: “Giá trị tinh thần đã bị kiểm soát.”
Bông hồng trong mắt Bạch Liễu run rẩy vươn cánh ho4đầu tiên, vết nứt quanh hốc mắt càng sâu, nhưng giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng: “Quả thật nước ho4rất quan trọng.”
——————————
Bên kia cánh đồng hoa.
Đường Nhị Đả nửa ngồi xổm trên hố đất trong cánh đồng ho4để hít thở, mặt nạ bảo hộ đã bị gã ném sang một bên, hai mắt đều đã nở ra ho4hồng, khuôn mặt bắt đầu xuất hiện ho4văn màu đen nứt nẻ chằng chịt, từng mảnh từng mảnh uốn lượn như da rắn.
Lúc đầu, Đường Nhị Đả còn nghĩ rằng mặt nạ bảo hộ có thể làm chậm tốc độ ô nhiễm của mình, nhưng sau khi phát hiện ra nó hoàn toàn vô dụng, không thể ngăn chặn mùi thơm của ho4hồng Càn Diệp thì nhanh gọn ném luôn để tăng tốc độ hái.
Gã chống tay vào đầu gối, ngửa đầu uống một lọ thuốc khôi phục thể lực, lau khô miệng rồi nhìn bao tải căng phồng dưới chân mình.
Nhìn thì có vẻ nhiều nhưng cũng chỉ có 8kg ho4hồng đã đầy kín bao tải.
Nếu muốn hái tiếp thì phải vào lều nhỏ để dỡ hàng, vì những người công nhân đó chỉ quay lại lấy ho4và thanh toán lương vào ngày hôm sau. Ai đã hái đầy bao tải rồi thì phải tạm dỡ hàng bớt ở chỗ của mình.
Công nhân kia nói với Đường Nhị Đả rằng nơi dỡ hàng là chiếc lều nhỏ giữa cánh đồng ho4nơi gã ta đang ở, đồng thời cũng căn dặn Đường Nhị Đả phải cảnh giác với những kẻ lưu dân đến ăn trộm ho4hồng vào ban đêm.
“Cất ho4hồng ở lều trại cũng chẳng an toàn đâu.” Vẻ mặt người công nhân chán ghét nói, “Lúc nào cũng có mấy tên nghèo kiết xác vừa tham lam vừa đê tiện thừa cơ lấy trộm.”
Nhưng Đường Nhị Đả là một người chơi có kinh nghiệm chơi qua trò chơi cấp 3 rất phong phú, gã đã sớm có cách đối phó với các kiểu tình huống như thế này —— đó chính là số lượng vật phẩm tồn kho rất đáng kể.
Là một người chơi đã du hành trên rất nhiều dòng thời gian, chất lượng và số lượng của kho vật phẩm cấp ba trong trò chơi của Đường Nhị Đả, nhìn vào trong toàn bộ trò chơi, ngoại trừ kho vật phẩm của Danh Sách Sát Thủ được vạn người mê, còn lại kho vật phẩm của Đường Nhị Đả không hề thua kém với bất cứ hiệp hội nào.
Chỉ dựa vào kho vật phẩm phần thưởng của tất cả các trò chơi mà Đường Nhị Đả đã thông qua trong dòng thời gian, Đường Nhị Đả thừa sức đánh gục hầu hết các công hội cấp thấp, vì vậy đó cũng là nguyên nhân có rất nhiều công hội cấp cao sẵn sàng chi trả rất nhiều tiền để thuê gã ta gia nhập đội, ngoài sức mạnh chiến đấu xuất chúng của cá nhân Đường Nhị Đả, cũng không thể tách rời với kho vật phẩm siêu cấp của gã.
Đường Nhị Đả để ho4hồng trong lều nhỏ, sau đó khom lưng đi ra khỏi lều nhỏ, xoay người ném một khối Rubik. Một lớp ngăn giống như nước dâng lên từ mặt đất xung quanh đỉnh lều, tạo thành một khối bốn mặt chặt chẽ vừa sát với đỉnh lều.
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Đường Nhị Đả sử dụng vật phẩm ( không gian ma thuật), không gian này thuộc quyền khống chế của người chơi, chỉ có những người được người chơi cho phép mới ra vào tự do. 】
Sau khi cất vật phẩm cẩn thận, Đường Nhị Đả cũng quay đầu đi không thèm nhìn lại ——  tuy rằng vật phẩm này không vây bắt được Bạch Liễu trong thực tế, nhưng Đường Nhị Đả rất chắc chắn rằng ngoại trừ Bạch Liễu có thể tìm ra cách giải quyết, còn lại các quái vật bình thường trong trò chơi cấp ba không bao giờ có thể tìm thấy cách vào hoặc ra.
Sau khi Đường Nhị Đả vào game cũng không phải là không cố gắng tìm Bạch Liễu, mà là trong bản đồ game này có đến 16.000 mẫu ruộng ho4tươi tốt và vô số lều nhỏ có hình dáng và hình dáng tương tự được dựng lên. Muốn tìm được một người chơi giỏi ẩn nấp và vận dụng cơ chế game để thoát thân thực sự không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, đặc biệt là Bạch Liễu vẫn luôn am hiểu cách đùa bỡn với đối thủ của hắn.
Thậm chí gã và ba người chơi của Hiệp Hội Quốc Vương vẫn chưa có cơ hội họp mặt lại với nhau —— bản đồ này thật sự quá lớn, hơn nữa thiết kế lại giống nhau, rất dễ bị lạc.
Nhất là khi giá trị tinh thần của bạn giảm xuống nhanh chóng và không có cách nào phục hồi được, người bình thường đi dạo trong bản đồ này chẳng khác nào uống hai chai vodka 96 độ và đi trong một chiếc kính vạn ho4đang quay, chóng mặt, buồn nôn và muốn ói, không thể tìm thấy bất kỳ cảm giác phương hướng nào, đó là một trải nghiệm cảnh trò chơi với mức độ ô nhiễm quang học.
Đường Nhị Đả đã từng gặp phải loại trò chơi có thiết kế tương tự như vậy trước đây, và việc đi lại trong trò chơi này rất nguy hiểm —— bởi vì một khi bạn rời khỏi nơi đang làm nhiệm vụ và đi lạc vào lãnh địa của quái vật, thì rất khó tìm đường trở lại, hơn nữa rất có thể phát điên với vô số lần bị lạc đường trước khi người chơi quay trở lại.
Rõ ràng đây là một trò chơi thiên về tấn công tinh thần.
Đường Nhị Đả biết rất rõ rằng gã không thể cạnh tranh với Bạch Liễu trong việc tìm người, vì vậy gã quyết định từ bỏ, chọn hoàn thành nhiệm vụ trước, đợi Bạch Liễu hoàn thành công việc rồi vào nhà máy.
Tìm người trong nhà máy thì dễ hơn là ở ngoài ruộng hoa.
Đường Nhị Đả chưa bao giờ nghi ngờ rằng bb có thể hoàn thành nhiệm vụ trong game một cách xuất sắc, thậm chí gã còn tin là Bạch Liễu sẽ thuận lợi qua cửa trò chơi cấp 3 này còn nhanh hơn gã —— đặc biệt là trò chơi 《 Nhà máy ho4hồng 》này có liên quan đến khí ho4hồng trong thực tế.
Đường Nhị Đả nhìn lòng bàn tay đã nứt đến tận xương nhưng không có máu chảy ra. Đôi mắt xanh sẫm như nước biển của gã sưng tấy và nổi lên một bông hồng nhạt đang dần nở ——cánh ho4thứ hai đã nở, đuôi của cánh ho4đầu tiên đã thay đổi trở thành màu đỏ thẫm.
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Đường Nhị Đả, giá trị tinh thần của bạn đã giảm xuống còn 89……】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.