Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 168:




Lưu Giai Nghi không nói gì nhưng cô bé quả thật cũng nghĩ như thế, nếu không thì chưa đến một giờ đã lên bờ nằm dài với Bạch Liễu.
“Hơn nữa trò chơi đã nhắc nhở chúng ta.” Giọng điệu Bạch Liễu thản nhiên, “Không nhất định phải làm việc thành thật thì mới có thể thăng chức, hoặc có thể nói, làm việc thành thành thật thật là cách ngu nhất để thăng chức.”
“Trong thế giới hiện thực, cách thăng chức trực tiếp nhất thông thường là đoạt lấy thành quả lao động của người khác.”
“Cho nên nếu chúng ta không thể lao động chân tay để hoàn thành nhiệm vụ thì chỉ có một con đường, đó chính là cướp của người công nhân hái hoa.”
“Nhưng vấn đề ở đây là công nhân hái ho4đa số đều là NPC, mới vào trò chơi mà đã gây chuyện với NPC không phải là cách làm hay lắm, giống như ngang nhiên vơ lấy thành quả lao động của đồng nghiệp tại nơi làm việc cũng tương tự như gieo rắc một mối tai họa tiềm ẩn trong tương lai vậy.”
Bạch Liễu ngồi dậy vỗ vỗ bùn đất trên người, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Giai Nghi: “Nhìn từ góc độ này, chúng ta phải chọn một con đường hợp lý hơn.”
“Đó là lưu dân.” Lưu Giai Nghi hai mắt nhìn thẳng Bạch Liễu, cô bé nhanh chóng trả lời.
Bạch Liễu đứng lên, hắn cũng kéo Lưu Giai Nghi đứng dậy, vỗ vỗ đất trên người cô bé, giải thích nói: “Đúng vậy, cướp của lưu dân là con đường thích hợp nhất.”
“Lưu dân trong trò chơi này có thể là quái vật hoặc là NPC, dựa theo lời công nhân dẫn chúng ta tới thì đám lưu dân này sẽ ăn trộm cánh ho4hồng, do đó chúng ta không cần cướp của công nhân hái ho4khác, cứ nhắm vào đám lưu dân là được.”
“Nhưng tiền đề là.. ” —— Bạch Liễu vỗ vỗ bả vai Lưu Giai Nghi, khóe miệng tươi cười dối trá như mấy ông bán hàng đa cấp, “Phù Thủy Nhỏ của chúng ta có thể hoàn mỹ b0p ch3t đám lưu dân để đem ho4hồng bị trộm về.”
Lưu Giai Nghi yên lặng mà nhìn Bạch Liễu, khóe miệng cô bé có chút run rẩy: “ … Từ đầu anh đã tính toán hết rồi đúng không?”
Nhưng ngay sau đó cô bé nhăn lại mi: “Nhưng kế hoạch này cũng không an toàn, anh sẽ gặp nguy hiểm.”
Thật ra Lưu Giai Nghi cũng đã nghĩ đến biện pháp này, nhưng cô bé không xác định được quái vật trong trò chơi cấp 3 thuộc cấp bậc nào, cô bé có thể thuận lợi tiêu diệt được hay không, vì vậy mãi chưa nói ra —— Lưu Giai Nghi tất nhiên là không hề trông cậy vào Bạch Liễu vốn cấp bậc chỉ thuộc F, hiện tại cũng mới miễn cu0ng lên đến C mà đã đối kháng với quái vật trong trò chơi cấp 3.
Hoặc cũng có thể nói điều này có chút liên quan với tính cách cô bé, từ trước đến nay Lưu Giai Nghi đều có thói quen xử lý mọi thứ một mình.
Cô bé theo bản năng muốn che chở cho Bạch Liễu, bảo vệ đồng đội của mình —— tấn công và bảo vệ, thuốc độc và thuốc giải, đây chính là nhiệm vụ của phù thủy, cũng là nguyên nhân Lưu Giai Nghi trở thành Phù Thủy Nhỏ.
Lúc không xác định mình có bảo vệ đồng đội được không, Lưu Giai Nghi sẽ do dự —— nếu cô bé trở thành người tấn công chính thì không có ai bảo vệ Bạch Liễu, trong trò chơi cấp 3 có tỉ lệ tử vong lên đến 90% thì điều này thật sự quá nguy hiểm.
Nhưng Bạch Liễu vừa lúc hóa giải sự do dự của cô bé.
Bạch Liễu mỉm cười: “Anh tất nhiên là sẽ gặp nguy hiểm, nhưng rõ ràng em còn gặp nhiều nguy hiểm hơn, đây là con đường lời nhất rồi, chúng ta không có lý do gì do dự cả.”
Hắn đưa tay xuống, tùy ý dùng ngón tay cái lau bùn đất dính dưới mắt phải của Lưu Giai Nghi, cắt ngang động tác do dự của cô bé: “Em chỉ cần làm tốt chuyện của em là được, đừng quan tâm đến anh, anh sẽ phối hợp tấn công với em. Nếu em không thành công thì hơn phân nửa là chúng ta sẽ ch3t, còn nếu em thành công thì chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua màn chơi này. Trong trò chơi này, việc hai chúng ta chỉ tồn tại một sẽ không hiệu quả về chi phí —— bởi vì chúng ta còn phải cùng nhau giành chiến thắng nhiều hơn nữa.”
Bạch Liễu nhìn thẳng vào Lưu Gia Linh bằng con ngươi ho4hồng: “Em hiểu ý của anh không? Anh sẽ đứng ở hàng ngũ tấn công để yểm trợ cho em. Chúng ta là quan hệ hợp tác.”
Lưu Giai Nghi chỉ hơi giật mình, mở tay ra cho Bạch Liễu lau vết bẩn, sau đó hít một hơi thật sâu quay đầu đi: “Hiểu rồi, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Chờ đã.” Bạch Liễu nhìn phía xa xa, “Chờ đám lưu dân ăn trộm ho4hồng ‘thành thục’, sau đó chúng ta sẽ cướp của chúng.”
Lưu Giai Nghi hỏi: “Theo anh thì chờ đến khi nào đám lưu dân mới ‘ thành thục ’?”
“Chờ đến khi chúng nó tấn công hai công nhân hái ho4thu hoạch thấp nhất là chúng ta, lúc đó chúng nó đã thành thục.” Bạch Liễu lé mắt nhìn lướt qua bao tải đựng ho4hồng bị hắn tùy ý đặt ở trên mặt đất, “Trong tình huống bình thường thì loại hành vi trộm cướp này sẽ được thực hiện từ cao tới thấp, tức là lúc lưu dân tấn công chúng ta thì có nghĩa là bọn chúng đã tấn công các công nhân hái ho4thu hoạch tốt hơn chúng ta rồi —— cho dù là tấn công không thành công đi nữa thì bọn chúng ít nhất cũng phải có 80kg ho4 hồng.
“Cho nên trước lúc đó, chúng ta phải chuẩn bị tốt để chờ bọn lưu dân tới.” Lưu Giai Nghi nói thế nhưng cô bé vẫn không bước xuống ruộng, còn đứng cách xa ruộng ho4một khoảng.
Nơi bọn họ nghỉ ngơi ban đầu cách cánh đồng ho4một đoạn, nhưng lúc Lưu Giai Nghi lùi lại, Bạch Liễu cũng hiểu ý lùi lại, đứng cách cánh đồng ho4xa hơn một chút.
—— cảm quan của Lưu Giai Nghi nhanh nhạy hơn so với hắn, cô bé lui lại tức là đã nghe ngóng được động tĩnh gì rồi.
Có một số chuyện giữa Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi không cần phải nói nhưng cũng đều nhất trí hành động —— ví dụ như hái ho4được 1 giờ thì lên bờ thống kê số lượng, phát hiện quá ít liền lập tức ngưng không làm nữa, hoặc ví dụ như tránh xa các cánh đồng ho4bây giờ.
Theo lẽ thường thì bây giờ đám lưu dân đã bắt đầu tấn công công nhân ngoài ruộng ho4rồi, nhưng nhìn xung quanh ruộng ho4vẫn yên bình tĩnh lặng, ngoại trừ đom đóm bay lơ lửng và công nhân lao động thì không có người hay quái vật kỳ quái nào..
Điều này chỉ có thể chứng minh hai loại tình huống ——
Một là đám lưu dân chưa bắt đầu tấn công công nhân chung quanh ruộng hoa.
Hai là lưu dân không tấn công từ trên cánh đồng ho4mà xuất hiện từ bên dưới mặt đất.
Vì vậy, Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu không xuống mặt đất vì còn cân nhắc những điều khác —— họ quan sát thấy cảnh trên mặt đất quá yên bình, vì vậy muốn xem xét liệu có chuyện gì xảy ra dưới mặt đất hay không.
Cánh đồng ho4trước mặt bắt đầu ch4m rãi phập phồng, đung đưa thành từng đợt sóng màu đỏ dưới ánh trăng, trên không trung bắt đầu truyền ra tiếng mây di chuyển, dường như không có việc gì.
Lưu Giai Nghi cảnh giác đưa tay ra sau lưng, chai thủy tinh chứa chất độc màu đen từ từ hiện ra trong lòng bàn tay cô bé.
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Giai Nghi có đồng ý sử dụng kỹ năng ( thuốc độc) không? 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Đồng ý…… Thuốc độc đang được tạo ra, thời gian hồi chiêu của kỹ năng là 1 giờ và thể lực của người chơi Lưu Giai Nghi đang giảm mạnh …. 】
Lưu Giai Nghi lấy ra tám lọ thuốc độc từ phía sau, cổ của mỗi lọ thuốc độc được cô bé dùng hai ngón tay kẹp chặt vào giữa.
Chai thuốc độc nào cũng đầy, khói đen sâu hun hút bao trùm lấy cô bé trong chốc lát, bộ quần áo công nhân màu da cam trên người bị khói cuốn bay biến thành một bộ áo choàng đen bao phủ toàn thân cô bé từ đầu đến chân.
“Bạch Liễu, kỹ năng thuốc độc của em đang hồi chiêu, 1 tiếng sau mới sử dụng tiếp được.” Lưu Giai Nghi tiến lại gần Bạch Liễu, cô bé và Bạch Liễu quay lưng về phía cánh đồng hoa, nói với giọng điệu nghiêm túc, “Em cũng còn một kỹ năng tiềm lực S, gọi là Đài phun thuốc độc.”
Lưu Giai Nghi mở giao diện hệ thống của mình ra, nghiêng người cho Bạch Liễu xem kỹ năng trên giao diện rồi giải thích.
【 Mô tả: Kỹ năng cá nhân ( Đài phun thuốc độc) —— Gây sát thương ăn mòn từ từ cho tất cả người chơi trong phạm vi. Sau khi sử dụng kỹ năng này, chỉ số thể lực của người chơi Lưu Giai Nghi sẽ về không. Do người chơi Lưu Giai Nghi còn nhỏ nên di chứng của sự suy kiệt sẽ rất nghiêm trọng, gây ra các tác động nghiêm trọng về cứng khớp như bất động và các tác động vật lý khác 】
“Em có thể sử dụng hai kỹ năng này làm đòn tấn công chính.” Lưu Giai Nghi nhìn những làn sóng ho4hồng đang ch4m rãi đung đưa, sắc mặt và giọng điệu trở nên nghiêm nghị, “Những con quái vật trong phó bản cấp ba nói chung là từ A + trở lên, nếu ít thì em có thể tấn công được, nhưng nếu bọn chúng quá nhiều thì  em không thể quét sạch tất cả quái vật cùng một lúc được!”
“Chúng ta sẽ bị lâm vào vòng lẩn quẩn, chỉ có thể dựa vào hồi máu, nhưng kỹ năng của em đang trong thời gian cool down, hơn nữa thuốc tẩy trắng tinh thần lại không có hiệu quả, bây giờ đang gấp rút, đi tìm nhược điểm của quái vật để kiềm chế chúng nó cũng không kịp rồi.” Lưu Giai Nghi ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Liễu, “Tỷ lệ thắng quá thấp, anh còn muốn đánh không?”
Là người có vai trò chữa bệnh tuyến sau, Lưu Giai Nghi là tiêu chí đánh giá tiêu chuẩn khi thực hiện một nhiệm vụ —— miễn là cô bé có thể sống sót và giá trị sinh mệnh vẫn còn, thì vẫn còn cơ hội sống.
Nhưng Bạch Liễu lại không phán đoán như thế, hắn cực kỳ quả quyết: “Đánh, có xác suất thắng thì chúng ta có thể thử xem, em phụ trách tấn công chính là được, anh có cách rồi.”
Lưu Giai Nghi không kịp hỏi Bạch Liễu có cách gì, tình huống trong trò chơi đều rất khó lường, đặc biệt là một trò chơi mới không có bất cứ tư liệu nào để tham khảo, chỉ có thể dựa vào tình huống trước mắt, tổng hợp kỹ năng đội viên để hình thành chiến thuật đối đầu  —— đó cũng là chiến thuật trong giải đấu.
Trong tình huống quái vật sắp tấn công tới nơi, Lưu Giai Nghi ngoại trừ tin tưởng khả năng chỉ huy và kiến thức chiến thuật của Bạch Liễu thì cũng không có cách nào khác.
Mặc dù Hồng Đào có ý định bồi dưỡng Lưu Giai Nghi thành một chiến thuật gia thế hệ tiếp theo, nhưng cho đến nay trò chơi chiến thuật của Lưu Giai Nghi đã có ít nhất năm người chơi dự bị cấp S. Bây giờ chơi cùng một người chơi cấp C như Bạch Liễu, cộng với trò chơi cấp ba có hỗ trợ A như thế này thì Lưu Giai Nghi thực sự chưa bao giờ chơi qua.
Nói cách khác, Lưu Giai Nghi không thể đối đầu trực diện trong trò chơi này ——tỷ lệ thắng quá thấp, rất dễ bị lật xe và nó không phù hợp với thẩm mỹ chiến thuật của cô bé.
Nhưng hiện tại người kiểm soát thế cục này là Bạch Liễu chứ không phải cô bé.
Thẩm mỹ chiến thuật của Bạch Liễu chỉ có một chữ —— đánh cuộc.
Không cần biết tỷ lệ thắng thấp đến đâu, miễn là tỷ lệ thắng đừng bằng 0 và kèm theo đó là phần thưởng cao thì hắn nhất định phải đặt cược và chơi thử.
Bạch Liễu từ phía sau không chút do dự lấy ra một cây roi xương trắng như tuyết, ho4hồng trong mắt giãn ra, nhìn cánh đồng ho4hồng một cách phấn khích.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.