Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 166:




Đường Nhị Đả hít sâu một hơi, vác bao tải đứng dậy, lại bắt đầu nhanh nhẹn hái  ho4hồng, tuy rằng động tác của gã còn có chút vụng về không thành thạo nhưng lại rất mau lẹ —— ít nhất do với Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi thì tốc độ hái ho4nhanh hơn rất  nhiều.
Dù sao gã ta cũng là một người đàn ông mạnh mẽ, giỏi làm việc thể chất, khác xa với một đứa trẻ như Lưu Giai Nghi và một kẻ suốt ngày vùi đầu vào máy tính như Bạch Liễu.
Nhưng lúc Đường Nhị Đả  đã thu thập gần nửa túi ho4hồng Càn Diệp thì chung quanh ruộng ho4đột nhiên truyền đến tiếng sột sột soạt soạt —— như thể có một loại động vật nào đó đang phủ mình nằm trên đất bùn, không ngừng quơ quào bốn chân để bò lại gần gã.
Âm thanh nhỏ vụn, nhớp nháp và dày đặc của tiếng chân bò trên mặt đất làm Đường Nhị Đả  cảnh giác quay đầu lại, trên bàn tay trống rỗng của gã nháy mắt xuất hiện một khẩu súng lục màu bạc, bị gã n4mchặt giơ lên.
Đường Nhị Đả  cẩn thận bước vòng qua nơi phát ra tiếng động kỳ dị đó, ngón tay cái khẽ nhúc nhích lên đạn, giơ súng nhắm ngay thứ đang run rẩy trong bụi ho4hồng.
Bụi ho4tươi tốt và lộng lẫy không ngừng lắc lư run rẩy, thứ ẩn dấu trong đất theo đó tiến lại gần Đường Nhị Đả  từng chút một, đem theo một mùi hương nồng nặc tựa lá khô cũ kỹ đang mục nát ập thẳng vào mặt gã.
Chấn động tiếp tục tới gần, cuối cùng cách Đường Nhị Đả  chừng nửa mét thì dừng lại.
Đường Nhị Đả  di chuyển một cách thận trọng, nửa ngồi xổm sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào, gã dùng tay không cầm súng vạch đám bụi lá đang che khuất sinh vật kia ra, trong khi tay cầm súng thì vững vàng nhắm ngay nó.
Thứ đó dường như cũng biết rằng Đường Nhị Đả  đang cầm vũ khí nhắm vào nó. Nó im lặng bất động hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng bị đánh bại bởi mùi hương của những cánh ho4trong bao tải của Đường Nhị Đả, một con quái vật hình người gầm rú lao ra khỏi đất..
Thân nó dính đầy chất bùn mềm đỏ tươi, vẫn còn đang nhỏ xuống tí tách, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của hình người, bên ngoài, những chiếc lá khô héo có màu đen, xương giống như thân cây, thịt đen nứt ra từ xương cốt, làn da cũng vàng héo như ho4hồng Càn Diệp.
Mỗi khi con quái vật này cất bước, “chiếc lá” treo trên người nó cũng run lên, khi di chuyển, đất trên mặt nó cuối cùng cũng nhỏ giọt, lộ ra gương mặt thật —— hai tròng mắt trũng sâu và đen ngòm, bên phải da thịt của khuôn mặt đã khô héo toàn bộ, không còn thịt, chỉ còn xương cốt, nhưng kỳ lạ thay, một số cựa xương trắng, dày đặc như mầm gai đang nhấp nhổm trên gò má nó, như thể chúng sắp mọc ra trong giây tiếp theo.
Con quái vật giương hai con mắt sắp rơi xuống, bên trong có một đôi ho4hồng sắp héo, nó há miệng cái miệng đã thối rữa cả lợi và lỗ mũi, phát ra một giọng khàn khàn kì dị dưới hàm răng trắng: “Tôi muốn nước ho4!! Cho tôi nước ho4!!”
Những mầm thịt đang uốn éo trên xương của nó lập tức duỗi ra, hóa thành những xúc tu dài màu thịt có lỗ khí, đâm vào Đường Nhị Đả. Vốn những chỗ xương cốt không có thịt rơi xuống, lại bị lấp đầy bởi những xúc tu ngoằn ngoèo cỡ ngón tay cái.
Đường Nhị Đả  chính là đang đợi quái vật này tấn công gã, chỉ có sau khi quái vật tấn công thì gã mới kích hoạt được Sách Quái Vật.
【 Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Đường Nhị Đả kích hoạt Sách Quái Vật 】
【《 Sách Quái Vật Nhà máy ho4hồng》 đổi mới —— Kẻ nghiện ho4hồng Càn Diệp ( 1/3) 】
【 Tên quái vật: Kẻ nghiện ho4hồng Càn Diệp ( lưu dân) 】
【 Đặc điểm: Những kẻ lưu dân cấp thấp sẽ dần héo mòn sau khi chúng không thể có được nước ho4nồng độ thấp, nhưng trước khi khô héo hoàn toàn, trước tiên chúng sẽ rơi vào tình trạng điên loạn vì nghiện nước hoa, loại điên loạn này khiến cho bọn chúng ảo tưởng rằng không gì không làm được …】
【 Để có được khoái c4m cuối cùng trước khi ch3t, những kẻ nghiện ngập thấp hèn táo bạo này tìm đến những cánh đồng ho4có thể sản xuất ho4hồng Càn Diệp để ăn trộm ho4hồng, nhưng tiếc thay, những kẻ thấp hèn này lại bốc mùi hôi thối nồng nặc không thể chạm vào những bông ho4hồng trong cánh đồng, vì vậy chúng chỉ có thể ăn trộm những bông ho4hồng mà công nhân hái ho4đã hái, những công nhân hái ho4thân mến, hãy cẩn thận với những tên trộm này ho4hồng này!】
【 Nhược điểm:??? ( đang thăm dò) 】
【 Phương thức tấn công: Trộm cướp ho4hồng ( A+), dùng xúc tu tấn công công nhân hái ho4để đánh cắp lao động thành quả của đối phương 】
Xúc tu của loại quái vật này rất dài, từ bốn phương tám hướng quét đến làm Đường Nhị Đả  liên túc lùi lại vài bước, thế nhưng gã vẫn chưa lập tức ra tay.
Theo lời của công nhân nhà máy đã đưa gã đến đây thì chắc chắn loại quái vật lưu dân này không chỉ có một con, Đường Nhị Đả  lên kế hoạch khiến con quái vật này tấn công nhiều lần để tìm ra tất cả các phương pháp tấn công của nó.
Độ nhanh nhẹn của gã rất cao, dư sức đối phó với loại quái vật cấp bậc A+ này, nhưng ý nghĩ này lại duy trì không đến một giây.
Khi con quái vật duỗi những xúc tu của mình ra để tấn công Đường Nhị Đả  lần nữa, Đường Nhị Đả  nhìn những xúc tu lăn lộn và cọ xát chưa đầy hai cm trước nhãn cầu của mình ——những xúc tu hơi giống như thân rễ của một loại thực vật nào đó, trên xúc tu còn có những vết sẹo trông giống như một cái gì đó đã rơi ra.
Chẳng mấy chốc Đường Nhị Đả  nhanh chóng hiểu ra những vết sẹo đó là gì ——những vết sẹo này là dấu vết của các điểm nối trên xương sau khi “chiếc lá” bằng thịt khô đi và rơi xuống, và những xúc tu mọc ra từ xương cũng có những vết sẹo này.
—— Dấu vết này giống hệt như dấu vết để lại trên thân rễ của cây hồng Càn Diệp sau khi lá héo rũ rụng xuống mà Đường Nhị Đả  vừa mới hái.
Đường Nhị Đả  đen mặt lùi lại vài bước, gã nhận ra điều gì đó và ngay lập tức rút súng ra bắn con quái vật trước mặt.
Con quái vật rít lên và ngã xuống đất, nhưng đã quá muộn, ngày càng nhiều bụi ho4hồng không ngừng rung chuyển.
Đường Nhị Đả  cảm giác khi lùi về phía sau đã giẫm phải một khối thịt mềm mại, ngoằn ngoèo, nhìn xuống thì thấy vô số xúc tu giống như thân rễ ngoằn ngoèo dưới lòng bàn chân, vặn vẹo quấn quanh như thể đang giao phối với bầy trăn, trải dài từ lòng bàn chân của Đường Nhị Đả  đến từng ngóc ngách của những cánh đồng ho4nhấp nhô.
Trong ruộng ho4hồng rộng lớn, những kẻ lưu dân loạng choạng bò ra khỏi đất, mặt mũi và thân thể mọc đầy xúc tu. Những chiếc xúc tu ngoằn ngoèo bò đầy trên cánh đồng hoa, dưới ánh trăng, rễ và lá ho4hồng được kết nối nhau càng thêm xinh đẹp.
Những 【 lưu dân 】này là ký sinh vật của ho4hồng Càn Diệp, chúng nó sống dưới lòng đất những ho4hồng này.
Chúng vẫn lẩn nấp cả ngày lẫn đêm trong lòng đất, dùng hai tròng mắt đã nhuộm đẫm ho4hồng, thèm muốn và điên cuồng nhìn ra khỏi mặt đất, chờ đợi những bông ho4bụ bẫm với những chiếc lá khô héo được công nhân hái ho4hái xuống
Cuối cùng, ngay cả xương cốt cũng bị ký sinh bởi những thân rễ ho4hồng, và cơ thể đầy những vết sẹo sau khi lá khô rụng đi.
Cánh đồng ho4đã thay đổi từ một vùng nước rỉ màu đỏ đậm thành một đầm lầy thối rữa – lớp bùn đỏ trơn trượt trên bề mặt được hình thành do sự tích tụ và giẫm đạp của [những chiếc lá] do những người ẩn náu này rơi xuống, nhưng mùi của ho4hồng được làm đậm đà hơn. mùi thơm bao phủ và bạn không thể ngửi thấy nó một chút nào.
Ruộng ho4thay đổi từ lớp bùn đất mềm mại đỏ thẫm trở thành một đầm lầy máu thịt thối rữa ——  lớp bùn đỏ trơn trượt trên bề mặt đều được hình thành từ sự tích tụ và giẫm đạp lên【 phiến lá 】rơi xuống từ những kẻ lưu dân, nhưng lại bị mùi hương nồng nặc của ho4hồng che đậy nên không thể ngửi thấy mùi của chúng.
Những kẻ lưu dân mọc lên khỏi mặt đất với xúc tu đầy người và ho4hồng  nở rộ trong đôi mắt, từng bước tiến lại gần Đường Nhị Đả  giống như một con rối bị đảo ngược, mắt cá chân của gã cũng xúc tu vươn ra từ dưới nền đất cuốn lấy.
Một khuôn mặt người hiện ra bên cạnh chân Đường Nhị Đả. Gần 2/3 khuôn mặt người này đã bị thối rữa và đầy xúc tu. Trong cái miệng đang mở rộng của nó cũng lúc nhúc đầy xúc tu, co rút lại rồi quấn chặt lấy mắt cá chân của Đường Nhị Đả, và kéo gã xuống đất.
Nó mở miệng lúng búng không rõ với cái miệng chứa đầy xúc tu.
“Cho ta nước hoa!!”
“Cho ta ho4hồng!”
Âm thanh như tiếng gọi hồn không tiêu tan giống giàn hợp xướng từ bốn phương tám hướng truyền đến, vầng trăng chiếu sáng trên mặt đất đỏ thẫm, Đường Nhị Đả  nghiến răng bắn vào xúc tu trên mắt cá chân, lúc xúc tu đứt đoạn, trong mắt gã đóa hồng đã nở rộ cánh thứ hai.
【 Hệ thống nhắc nhở: Giá trị tinh thần của người chơi Đường Nhị Đả giảm xuống còn 78, vui lòng nhanh chóng sử dụng nước ho4khôi phục giá trị tinh thần, phòng ngừa bị dị hoá 】

Đi về phía trước dọc theo cánh đồng ho4dưới ánh trăng trong trẻo, ở đầu kia cánh đồng ho4xa tít tắp, Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi đang nằm dài trên bờ biển làm cá khô.
Hai người nhìn chằm chằm bầu trời không nháy mắt, ngoại trừ lồng nguc vẫn còn đang phập phồng lên xuống do hoạt động thể lực quá độ thì thoạt trông giống như hai cái xác vừa được đưa đến đây.
“Em nghỉ ngơi 5 phút rồi, phải lên hái ho4thôi.” Lưu Giai Nghi nói.
“Em thấy bây giờ chúng ta nghỉ 5 phút với 10 phút thì có liên quan gì đến chuyện chúng ta hoàn thành công việc không?” Bạch Liễu bình tĩnh hỏi lại.
Lưu Giai Nghi yên lặng một hồi: “…… Hình như là không.”
Rốt cuộc đến bây giờ bọn họ cũng chỉ hái được 6kg, xem ra trước bình mình cũng không có khả năng hái đủ 40kg theo yêu cầu nhiệm vụ.
Bạch Liễu nhàn nhạt: “Vậy chúng ta nghỉ ngơi nhiều một chút cũng không sao.”
Lưu Giai Nghi: “……”
Tâm lý quyết tâm làm cá khô này là sao đây?!
“Bạch Liễu, sao lần chơi này anh sa sút tinh thần vậy!” Lưu Giai Nghi ngồi dậy nhìn Bạch Liễu đang bất động, cô bé ôm nguc nhìn xuống con cá khô nào đó đang nằm bên cạnh, “Bình thường anh đều tìm mọi cách để qua cửa mà, em không tin là anh không có ý tưởng gì trong đầu.”
Bạch Liễu mắt trợn ngược nhìn về phía Lưu Giai Nghi: “Anh cũng không tin là trong đầu em không có, cho nên hiện tại chúng ta không hành động là có nguyên nhân giống nhau đó.”
Lưu Giai Nghi vi diệu mà im lặng một hồi lâu.
Bạch Liễu quay đầu lại nhìn trời, nói tiếp: “Thứ nhất, anh và em quả thực không thể thu được 40kg ho4hồng bằng sức lao động chân tay được. Nếu như không có biện pháp thông quan bằng phương pháp này, thì sức lao động của chúng ta là vô ích, vả lại cứ cắm đầu vào làm như thế sẽ làm tăng tốc độ ô nhiễm của chúng ta.”
“Sau khi thống kê thành quả lao động của anh và em sau một giờ thì chúng ta có thể chắc chắn là phương pháp này không dùng được, cho nên loại lao động không ý nghĩa này không cần tiếp tục làm nữa.”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.