Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 72: Kẻ đứng sau




Tôi ôm con mèo trắng trong tay, đợi tiếng gọi kia rất lâu, cuối cùng ngay cả mèo trắng cũng dần mất kiên nhẫn, nó vươn người nhìn tôi chằm chằm, rít to đến chói tai.

Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi ngượng ngùng cười với mèo trắng, nghĩ lại mới thấy vừa rồi mình đúng là nhát gan quá!

Vừa định đặt con mèo trắng xuống thì ngay sau đó từ trên núi liên tục vọng đến tiếng hét vội vã: “Trương Dương! Trương Dương, cháu ở đâu! Trương Dương…”

“Trương Dương! Trương Dương!”

Lần này tôi nghe được rất rõ, đây là giọng nói của con người, là giọng nói của một người tràn trề sức sống, hơn nữa không chỉ có một người.

Tôi lập tức vội vàng tiến lên phía trước hai bước, kêu to: “Cháu ở đây, ở chỗ này!”

Cũng may những người đó nhìn thấy ánh lửa nên sang bên này tìm, nếu không tôi cũng không biết mình còn ở lại sau núi này bao nhiêu lâu nữa đâu.

Trở lại trung đội, tôi phát hiện ra sư thúc và sư phụ đều bị trúng đạn, đang nằm ở trong phòng y tế của trung đội, họ bất lực cười với tôi.

Thì ra sau khi chúng tôi rời đi, thượng tá kia đã đi theo chúng tôi, nhưng vì quá tập trung vào âm thủy, hơn nữa thượng tá quen thuộc đường đi phía sau núi hơn chúng tôi nên chúng tôi mới không phát hiện ra.

Sau đó thượng tá đuổi theo tôi trước, sợ tôi gây chuyện, đoán chừng anh ta cũng nhìn thấy chiêu thức mạnh mẽ mà tôi dùng để đối phó với thầy giáo dương cầm nên sợ tôi cũng muốn phá hoại cây liễu theo cách này.

Sư phụ và sư thúc không chết không phải vì tên này có lòng dạ tốt mà là hai người đã nhanh chân thoát được, chỉ là cả hai đều bị trúng đạn.

Điều tốt đẹp duy nhất đó là dù sư thúc đi đến đâu, ông ấy cũng sẽ mang theo chiếc điện thoại mới mua của mình, không ngờ sau khi bị thương, lão già này lại anh dũng vác vết thương đi cứu sư điệt của mình là tôi, mà tôi nằm trên đất, lấy điện thoại di động ra gọi cho ông ấy, bảo ông ấy chuyển người phụ trách thật sự của trung đội ra ngoài.

Sau đó mới có chuyện trung đội hành động lúc nửa đêm, đi lên núi gào thét tìm tôi, về việc này, không chỉ có tôi canh cánh trong lòng mà sau đó mèo trắng cũng xa cách với những binh lính kia.

Sư phụ và sư thúc đều bị thương ngoài da nên cũng không sao, hỏi tôi về chuyện ở trong hốc cây, tôi kể đầu đuôi ngọn nguồn ra, chỉ là tôi vẫn không rõ về trận Tích oán tàng âm kia?

Theo lý thuyết, giáo viên dạy dương cầm chết oan uổng, thê thảm, linh thể của cô ấy phải hung ác vô cùng mới đúng nhưng thực tế không như vậy, ngoại trừ hại chết mấy dân công kia thì cô ấy cũng không làm hại ai khác mà nhỉ? Ngoài ra, nhìn từ quá trình tôi giải quyết cô cấy, cô ấy cũng không hung ác lắm.

Nếu nói rằng oán khí của cô ấy đã bị dẫn hết đến nơi tàng âm, tức là trên người Nhã Thanh thì mỗi giây mỗi phút Nhã Thanh kia đều đang lặp lại khoảng khắc trước khi cô ấy chết. Loại linh thể lúc nào cũng phát ra oán hận đó lẽ ra phải lợi hại hơn mấy trăm lần mới đúng nhưng vì sao cuối cùng Nhã Thanh lại chỉ ôm thượng tá chết cháy cùng nhau  bên trong gốc liễu, từ đầu đến cuối chưa từng tỏ ra ác ý với tôi?

Đương nhiên cô ấy cũng làm tôi sợ, còn thét chói tai nói cái gì mà muốn tôi đi theo cô ấy, dọa tôi sợ mất mật!

Nghe tôi kể lại rất ly kỳ, lại phân tích rất có tư duy, trên mặt sư phụ mang vẻ vui mừng, từ giường ngồi dậy, hỏi: “Con nói đến cuối cùng Nhã Thanh kia vẫn còn linh trí?”

Tôi gật mạnh đầu, lúc cuối cùng khi Nhã Thanh đang gọi “Lập Quân”, tuy rằng chắc chắn đó là huyễn thuật nhưng đúng là cô ấy đã cứu tôi, chẳng lẽ bản thân cô ấy cũng biết được mình chết rồi nên chỉ muốn kéo theo thượng tá kia cùng chết?

Hoặc là ở trong lòng cô ấy, chỉ có như vậy mới được ở bên thượng tá lâu dài!

Cho dù động cơ của cô ấy là gì thì kết quả của việc cô ấy cứu tôi cũng không thay đổi.

Sư phụ nghĩ đi nghĩ lại, vỗ mạnh vào người sư thúc, nói: “Chú từng nghe chuyện nào kỳ lạ thế này chưa? Đời người có thể sống lại!”

“Chuyện này chẳng phải chỉ có đám ngu ngốc ở học viện Hoài Hóa kia mới tin là thật sao? Trừ mấy đứa học sinh không hiểu sự đời ra thì ai đi tin cái chuyện này!” Sư thúc gặm quả táo, xua tay, nói với biểu cảm đừng đùa nữa.

Vừa nhắc đến học viện Hoài Hóa, tôi chợt nhìn sư phụ, khi ở nơi tàng âm, tôi đã nghĩ tình huống này cũng giống với ở học viện Hoài Hóa.



Chỉ là lúc đầu cho rằng Nhã Thanh không có linh trí nên tôi không so sánh hai việc này với nhau, bây giờ nghĩ lại thì khả năng cao hai việc này là do cùng một người làm.

Sư thúc vừa dứt lời, táo bên trong miệng bắn ngay ra ngoài, nhìn sư phụ với vẻ khó tin, nói: “Sư huynh, anh nói xem liệu có phải lão bất tử Tương Tây kia xuất hiện rồi không?”

“Không đâu! Bọn họ đã lập lời thề sẽ không bao giờ xuất hiện nữa!” Mặt sư phụ đột nhiên sầm lại, lắc đầu phủ nhận với sư thúc.

Tôi vội vàng ghé vào gường của sư phụ, hỏi ông ấy lão bất tử Tương Tây là ai thế? Có phải lão Miêu không?

Sư phụ lắc đầu, đổi chủ đề, ông ấy hỏi tôi Âm Long thế nào rồi, thần thông lại phát triển phải không!

Vừa nhắc đến Âm Long, tôi chợt cuống quýt, vội vàng kéo Âm Long đã được ném cho mèo trắng trông giữ ra đây, tôi đưa nó cho sư phụ, nói: “Lúc nó chui ra khỏi hốc cây thì gặp phải thượng tá, bị tên kia khống chế bằng cách nào đó, người mau xem xem!”

Sư phụ nghe tin Âm Long bị thượng tá khống chế, phản ứng đầu tiên là sầm mặt lại, đưa tay nhận lấy Âm Long, sờ từ đầu rắn đến đuôi rắn, cuối cùng chỉ lắc đầu nói: “Âm Long là kết quả của việc nuôi cổ và cản thi, xem ra việc này chỉ có đi tìm lão Miêu mới có cách giải quyết.”

Vừa nhắc đến lão Miêu, trước mắt tôi đột nhiên hiện lên đôi mắt tối như mực của La Trường Sinh, trong lòng vô cớ nảy lên một cái.

“Chẹp! Chẹp! Con gái lớn rồi không giữ được nữa…” Sư thúc chép miệng ở giường bên cạnh, chỉ vào tôi không ngừng lắc đầu nói.

Tôi mặc kệ ông ấy, giật lấy điện thoại di động trên đầu giường sư thúc, gọi cho lão Miêu, tôi chỉ nói rằng Âm Long bị thương.

Không phải tôi cố tình giấu diếm mà bởi vì khi tôi gọi điện thoại, sư thúc cứ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như muốn bóp ch ết tôi vậy, bĩu môi nói thầm: “Không được nói ta bị thương, không được nói!”

Ngày hôm sau, khi lão Miêu chạy đến, nhìn thấy sư phụ và sư thúc nằm trên giường, ông ta lập tức ngửa mặt lên trời cười to đến gần nửa tiếng đồng hồ khiến cho những người khác trong trung đội tưởng rằng lại có ma, một nhóm người vác súng xông thẳng vào trong phòng bệnh.

Theo sau lão Miêu là La Trường Sinh, anh đã cao hơn tôi rất nhiều, nhưng mặt vẫn đen như mực, nhếch miệng cười với tôi.

“Trường Sinh, vào ngồi đi!” Tôi mặc kệ lão Miêu đang cười ngặt nghẽo, kéo Trường Sinh ngồi xuống cạnh giường trước, tức giận trợn mắt nhìn lão Miêu một cái.

Đưa cho Trường Sinh một miếng trái cây, lúc này tôi mới đưa tay túm chặt lấy lão Miêu, nói: “Ông một vừa hai phải thôi, đừng tưởng rằng sư phụ tôi tốt tính thì nghĩa là tôi cũng tốt tính!”

“Được! Được! Ha ha!” lão Miêu xua tay, lắc đầu nói với tôi: “Sư phụ cô bị thương do đạn bắn, bị thương do đạn bắn! Ha ha! Ha ha!”

“Dương muội tử, con cứ để hắn cười đi!” Sư phụ vẫn tốt tính, xua tay với tôi.

Nhưng sư thúc ở bên cạnh đã vùi cả người vào trong chăn, lớn tiếng ngâm nga một bài hát lạc điệu.

Trường Sinh thấy tôi tức giận đến tái mặt thì vươn tay bóc quả cam đưa cho tôi, nói nhỏ với lão Miêu: “Người đừng cười nữa!”

“Anh nói nhẹ như thế, lão bất tử này nghe theo mới lạ đấy!” Tôi bực mình tách hơn nửa quả cam ra nhét vào trong miệng, không biết tìm lão Miêu đến là đúng hay sai, để ông ta chê cười trắng trợn như vậy.

Nhưng lão Miêu vừa nghe thấy Trường Sinh nói đừng cười nữa thì đột nhiên ngậm miệng lại, mím chặt miệng, gật mạnh đầu nói: “Ừ! Không cười! Âm Long làm sao?”

Tôi sững sờ nhìn Trường Sinh, mới mấy năm không gặp, lão Miêu chuyên đòi thắng người khác này lại cứ thế nghe lời đồ đệ liều lĩnh của mình.

“Trương Dương, mang Âm Long ra đây xem xem!” Trường Sinh thấy tôi ngẩn ra thì vươn tay kéo tôi, nói khẽ.



Lúc này tôi mới sực tỉnh, vội vàng lấy Âm Long từ trong ngăn kéo ra.

Không phải tôi muốn đặt Âm Long ở một nơi như vậy, nhưng thường ngày thứ này đã quen ở trên người tôi, giờ nó không còn sức, không quấn được trên cổ hay trên eo, đặt xuống sàn nhà thì sợ đi lại sẽ dẫm lên nó nên tôi để trong ngăn kéo cho an toàn.

Lão Miêu nhận lấy Âm Long, ông ta cũng sờ vào từng đốt xương cốt giống sư phụ, cuối cùng chỉ lắc đầu nói: “Âm Long này không bị tổn thương gì hết, không phải thứ này đang ngủ thôi sao?”

“Ông cũng ngủ như chết vậy sao! Người khác sờ vào từng đốt xương mà không tỉnh dậy!” Tôi canh cánh trong lòng chuyện ông ta cười nhạo sư phụ và sư thúc, tức giận trợn mắt nói với ông ta.

Lão Miêu cũng sửng sốt, cảm thấy mình chưa đủ khoe khoang, rất không phục, trợn mắt nói với tôi: “Dù sao tôi cũng là trưởng bối của cô, không biết lớn nhỏ! Lão hán tôi không xem nữa, để đồ đệ tôi xem đi! Trường Sinh, con cầm lấy mà xem!”

Trường Sinh cười với tôi, cầm lấy Âm Long nhưng anh không sờ qua sờ lại như lão Miêu mà chỉ đặt lòng bàn tay vào chỗ bản tấc của Âm Long, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Bởi vì đôi mắt nên tôi không thể nhìn thấy những thứ đó nữa nhưng khi Trường Sinh vừa niệm, tôi đã cảm nhận được có thứ gì đó rất nặng âm khí ló ra từ trong lòng bàn tay anh.

Qua một lúc lâu, Trường Sinh mới chậm rãi ngừng chú ngữ, đưa Âm Long cho tôi, nói: “Cơ thể nó không có thương tổn gì, nhưng đan nguyên trong cơ thể bị hút đi mất rồi!

“Đan nguyên của Âm Long?” Tôi nhíu chặt mày, hỏi lại Trường Sinh: “Âm Long có đan nguyên sao? Lại còn bị hút đi mất rồi?”

“Đúng vậy!” Trường Sinh bị tôi trợn mắt nhìn thì xấu hổ cúi đầu, nói với lão Miêu: “Người kia chắc chắn cũng là một cao thủ nuôi cổ, có thể hút đi một chút chí dương trong cơ thể Âm Long – vua của vạn cổ, chắc chắn thủ đoạn của hắn phải giỏi hơn người mấy lần!”

Tôi nghe thế thì kinh hãi, sư phụ từng nói thuật Miêu Cổ giờ không còn nhiều, trong đó lão Miêu cũng được coi là một người lão luyện, nếu như cổ thuật của người đả thương Âm Long còn giỏi hơn lão Miêu mấy lần, như thế thì mấy người chúng tôi không có chút cơ hội chiến thắng nào!

Tôi tức giận, định nói vài câu với lão Miêu nhưng đã thấy lão Miêu vẫn luôn muốn hơn người này lại điềm nhiên như không, xua tay nói: “Giỏi hơn ta vài lần cũng chưa chắc đã giỏi hơn đồ đệ của ta, cứ chờ xem!”

“Hừ! Người ta mạnh hơn ông mà ông lại so sánh người ta với đồ đệ của mình, ông muốn bẽ mặt sao!” Dù sao tôi cũng thấy ông ta gai mắt, lạnh nhạt trào phúng một tiếng.

Lời vừa dứt tôi đã cảm thấy lời này hơi sai sai, nhưng không rút lại được, tôi cũng không nghĩ ra là sai ở đâu.

“Có cách nào không?” Tôi đang suy nghĩ xem lời nói vừa nãy sai ở đâu thì sư phụ nằm trên giường trầm giọng hỏi.

Gương mặt đen xì của Trường Sinh trầm xuống, lắc đầu nói: “Âm Long ăn âm cho nên trong cơ thể nó chắc chắn có đan nguyên thuần dương, hơn nữa gần đây Âm Long có kỳ ngộ, có lẽ đan nguyên nhỏ kia đã phát triển ra rất nhiều. Hiện tại Âm Long đang hôn mê mất tỉnh, dựa vào bản tính ngủ của loài rắn để bảo vệ mình. Nếu không kịp thời lấy lại đan nguyên kia thì e rằng qua mùa đông, đến kinh trập đầu xuân khi vạn vật sống lại, muôn loài côn trùng ngóc đầu thì Âm Long chắc chắn sẽ chết!”

Vẻ mặt Trường Sinh ngưng trọng, lộ ra sự chững chạc không hợp với tuổi tác, nhìn anh một lúc lâu tôi mới chợt nhận ra câu nói vừa nãy không đúng ở điểm nào.

lão Miêu chỉ có một đồ đệ, đó là Trường Sinh!

Theo ý của lão Miêu thì hiện tại Trường Sinh lợi hại hơn ông ta mấy lần.

“Trường Sinh!” Tôi thô bạo kéo tay Trường Sinh, trong lòng vô cùng kích động, cuối cùng thì tên này cũng áp đảo được lão Miêu, sau này xem lão Miêu kiêu ngạo trước mặt tôi thế nào!

Nhưng dường như Trường Sinh hiểu sai ý của tôi, đỏ mặt, nắm chặt tay tôi nói: “Trương Dương, cô đừng vội, cô nghĩ lại cho kỹ xem lúc cô ở bên cạnh cây liễu kia, có nhìn thấy ai khác không.”

Người khác?

Tôi hít sâu một hơi, bên cạnh cây liễu còn có người khác? Lại còn là một kẻ có rất giỏi cổ thuật, có thể hút đi đan nguyên của Âm Long, đồng thời rất có khả năng là kẻ đứng sau lợi dụng Tích oán tàng âm để hồi sinh người, lấy đi oán khí.

Nghĩ đến việc có một người như vậy vẫn luôn quan sát trong bóng tối, tôi lạnh hết cả sống lưng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.