Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 71: Chân tướng hay giả tướng




Tôi vừa bước ra khỏi hốc cây thì đỉnh đầu đã bị một khẩu súng chặn lại.

Tôi không khỏi âm thầm thở dài một hơi. Tôi chầm chậm ngước lên, chỉ thấy đồng chí thượng tá đang cầm một khẩu súng lục nhỏ màu đen cười lạnh nhìn tôi. Thấy tôi đã ngẩng đầu lên thì ông ta liền cầm khẩu súng chặt hơn chút, đè đến mức đỉnh đầu tôi phát đau.

Trong lòng tôi chửi thầm có cần phải đến mức này không. Quỷ ở trong hốc cây ghê gớm như vậy còn chưa hại chết được tôi, vừa nghĩ thoát được một kiếp lại bị vệ sĩ nhân dân chặn đầu, hơn nữa còn là thượng tá!

“Đi vào!” thượng tá lạnh lùng hét một tiếng, gõ mạnh một cái về phía đầu tôi.

Vốn tôi chỉ mới trồi nửa cái đầu nhưng cú này cũng đủ làm tôi hoa cả mắt. Tôi đành giả vờ nhún vai lùi bước, miệng giả vờ hít một hơi thật sâu vì bị ăn đau để cho tên nhóc Âm Long có thể nghe thấy lời cầu cứu rồi quay lại cắn chết tên này!

Thượng tá đó cười lạnh nhìn tôi: “Cô nghĩ còn quái trùng kia nhanh hay tôi bóp cò nhanh hơn? Các người nghĩ đây là thời đại nào rồi mà chỉ cần một lá bùa, một câu chú của các người đã vô địch thiên hạ! Bây giờ đã là thời đại kỹ thuật rồi!”

Nói rồi lại đá tôi ngã xuống đất, chĩa khẩu súng lúc trong tay vào trán tôi: “Nếu cô đã tìm được đến đây thì làm phân bón cho Nhã Thanh luôn đi, dùng chẳng bao lâu thì cô ấy sẽ được hồi sinh!”

“Đợi chút!” Trong lòng tôi còn đang mắng bản thân sao lại ngốc như vậy. Rõ ràng là đồng chí thượng tá đã nói ở quảng trường rằng đại đội trưởng lớn nhất của trung đội này cũng chỉ mới lên hàm thượng uý. Vậy mà tôi đã cùng với vị thượng tá này đi săn quỷ cả nửa ngày, còn tưởng ông ấy là người mình nữa chứ.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy thượng tá này từ đầu đến cuối đều rất kì lạ. Đã biết rõ nơi này có ma quỷ giở trò nhưng lại không mời người diệt quỷ, đã đào xong bức tượng vẫn không chịu dừng lại. Hơn nữa, lúc đào ra xong ông ta liền không để ý đến sống chết của tôi và Âm Long, trực tiếp đổ xăng lên rồi đốt sạch những mảnh xác kia.

Trong lòng tôi chợt loé lên, thầm mắng mình đúng là đồ ngu như heo!

“Ông có phải là vị Trung Tá vừa mới mất vợ kia không?” Tôi cố giữ im đầu, cố gắng ngẩng cao lên nhìn ông ta nói chuyện.

Thượng tá cười lạnh nói: “Ai nói Nhã Thanh đã chết rồi! Nhã Thanh vẫn chưa chết, cô ấy còn sống, chỉ cần có đủ âm khí cho cô ấy hấp thụ thì chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ sống lại!”

“Cô giáo đó cũng là do ông kêu những người nhân công kia kéo vào hầm đúng không? Sau đó ông còn cấp đông cô ấy rồi đập vỡ ra chôn dưới bức tượng!” Thật ra là chỉ cần nghĩ thông điểm này thì những việc khác đã có thể suy ra được.

Người có thể thả người đứng ở sườn núi đi, có thể thần không biết quỷ không hay xử lý cô giáo đó lại còn bố trí được một nơi ẩn nấp như vậy chắc chắn là phải là người có quyền lực tối cao trong trung đội.

“Cô không cần đoán nữa, dù gì cô cũng sắp thành phân bón cho Nhã Thanh rồi, đợi Nhã Thanh sống lại cô ấy nhất định sẽ nhớ đến cô!” Thượng tá dường như rất vui vẻ cười nhìn tôi.

Tự nhủ lần này xong rồi, sắp bị người này hại chết rồi.

Nhớ đến lúc còn bé, tôi đã từng nghĩ bản thân sẽ bị ma quỷ dọa chết, bị hút cạn dương khí mà chết hoặc là bị Miêu lão hán hút máu làm thành người giấy, không thì sẽ bị La Trường Sinh tá thọ chết. Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ đến kiểu chết nào công nghệ cao như bị súng bắn này cả.

Thật sự là người tính không bằng trời tính mà, thời thế cũng vậy mà sinh mệnh cũng vậy!

“Rầm rầm, rầm rầm…”



Đang suy nghĩ thì tiếng hát ngâm nga nhẹ nhàng truyền từ hốc cây ra như đang rất vui mừng.

“Nhã Thanh! Nhã Thanh!” Trên gương mặt thượng tá lộ ra nụ cười rạng rỡ, quay đầu nhìn bốn phía trong hốc cây nói: “Em không cần sợ, thi thể đó tuy đã bị huỷ hoại rồi nhưng ngày mai anh sẽ tìm một người oán khí nặng hơn để chôn xuống, không lâu nữa em sẽ được sống lại. Trương Dương này là quan tài nữ sinh vào giữa tháng, cô ta rất có ích cho sự sống lại của em, anh sẽ bắn chết để cô ta đến làm bạn với em!”

Trong lòng tôi âm thầm mắng tên bi3n thái này, vì để vợ ông ta sống lại mà thà đi hại chết người vô tội.

“Trương Dương, tôi sẽ nói tin tức cô mất tích cho sư phụ cô mà!” Thượng tá nhìn tôi cười cười, trên tay lại dồn thêm sức.

“Ưm… Ưm…” Trong hốc cây lại truyền đến âm thanh mỹ thi mím môi phát ra nhưng lần này giọng điệu lại la hét như thể đang rất đau đớn rồi cầu xin lòng thương xót.

Tôi nhướng mắt nhìn lên phía trên hốc cây, chỉ thấy mỹ thi đó bị vài nhành liễu quấn lấy, chậm rãi rơi từ cây quan tài phía trên xuống.

Lúc đó trên mặt cô ta toàn là sự đau đớn, hai mắt nhìn chằm chằm vào thượng tá nhưng đôi môi lại mím chặt, cổ họng không ngừng phát ra tiếng thút thít.

“Nhã Thanh! Đừng trách anh! Em cũng không thể trách anh! Anh không phải cố ý đâu, ai bảo em cứ đòi đi về, sao em phải rời xa anh chứ! Chúng ta đã nói phải cùng nhau phấn đấu làm việc mà, anh chỉ cần ở trong trung đội này cố gắng thêm vài năm thì rất nhanh sẽ được thăng tiến! Sao em cứ nhất định phải đi chứ! Anh đã mời người về luyện dương cầm cùng em rồi, sao em vẫn không muốn ở lại với anh! Tại sao chứ?!” Thượng tá nghe thấy mỹ thi đang thút thít vẻ mặt liền như phát cuồng, thất thanh rống to, không kiểm soát được mà vung mạnh tay về phía mỹ thi.

Đầu óc tôi ngay lập tức liên kết những đoạn rời rạc đó lại. Trung tá mang vợ đi, cô dâu xinh đẹp không chịu được tịch mịch trong một lần tranh cãi đã bị ngộ sát, bây giờ hối hận lại dùng cách kì lạ này cứu lại.

Trong này oan nhất chắc là nữ giáo viên dạy dương cầm nhỉ?

Có lẽ cô ấy đã vào khi người vợ tên Nhã Thanh của thượng tá này đã nằm chết trên đàn dương cầm rồi nhưng lại bị ông ta nhìn thấy đúng lúc không tìm được nguyên do vợ mình chết.

Sau đó lại vừa hay thượng tá muốn tìm một người nặng oán khí để làm nơi tích tụ oán khí nên thảm án của cô giáo này mới xảy ra.

“A…” Thượng tá vẫn đang lẩm nhẩm nói gì đó, mỹ thi lại mãnh liệt hét lên một tiếng, lộ ra vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm thượng tá.

“Nhã Thanh! Anh sai rồi! Nhưng em sắp được sống lại ngay rồi, bây giờ anh sẽ giết cô ta liền! Giết cô ta!” Thượng tá sau khi nhìn thấy mỹ thi hét lên thì trên mặt chỉ toàn là sự điên cuồng, ông ta xoay đầu lại, hai mắt đỏ bừng nhìn tôi rồi trừng to: “Bây giờ cô đi bồi bạn với Nhã Thanh đi! Như vậy cô ấy sẽ không thấy cô đơn nữa, sẽ không rời xa tôi, không rời xa tôi!”

Nhìn bộ dạng thất thần này của ông ta tôi chẳng tìm được lời gì để nói nữa!

“Lập Quân!” Đột nhiên có một tiếng gọi phát ra từ trong hốc cây.

Tôi nghe thấy trong lòng liền dao động, ngẩng đầu lên thấy được mỹ thi đang nở một nụ cười chờ mong, đưa tay ra yếu ớt nói: “Lập Quân, ôm em đi!”

Giọng nói đó dịu dàng như nước. Tôi đang bị đá lăn quay trên đất từ từ bò dậy giang tay ra với mỹ thi, muốn ôm lấy cô gái yếu ớt đó vào lòng để cô ấy không còn bị việc gì làm cho buồn lòng nữa.

Lúc đó trong tôi không hề quan tâm đ ến mình có phải là Lập Quân hay không, mà tôi chỉ không muốn để cho… một người tốt như vậy thất vọng.

Nhưng tôi còn chưa kịp ôm mỹ thi đã phát hiện có người giành trước rồi, chỉ thấy tên thượng tá chạy như điên đến ôm mỹ thi vào lòng, trong lòng tôi cũng âm thầm cảm thấy mất mát không ít.



Chỉ nghe thấy thượng tá vui vẻ reo hò: “Nhã Thanh, Nhã Thanh, cuối cùng em cũng sống rồi! Sống rồi!”

Nói rồi thượng tá lại thấp giọng khóc, gắt gao ôm chặt mỹ thi vào lòng.

“A…” Trên mặt nữ thi lộ ra nụ cười quỷ dị nhìn tôi, hai mắt đột nhiên biết thành màu đỏ, mở miệng to ra bắt đầu hét lớn.

Đầu tôi đau đỡn mãnh liệt, bừng tỉnh khỏi sự thất vọng trong lòng, nhanh chân chạy về phía hốc cây, nghe thấy phía sau có âm thanh vật gì rơi xuống vỡ nát.

Gần như là tôi vừa lăn vừa bò ra khỏi hốc cây rồi lao một mạch đến bể nước, đến bên bờ mới dám quay đầu lại nhìn về hốc cây. Tôi phát hiện cả cái hốc cây đã bị sét đánh trúng, đến cả cây liễu bên cạnh trong dòng nước cũng phát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt.

Tôi mừng vì mình chạy nhanh, sau khi nghe vài tiếng “phù phù” thì gốc cây đó lại bốc lên ánh sáng của lửa. Sau đó lại “ầm” một cái, cả cây liễu bốc cháy từ bên trong. Tất cả các nhánh liễu cứ như cá chạch bị bỏng vậy, không ngừng dao động trên cây vùng vẫy về phía dòng nước như muốn dùng nước dập lửa nhưng vẫn vô ích.

“Xì! Xì!” Thấy cái cây cháy lên tôi mới nhớ đến tên nhóc Âm Long ra ngoài trước toi, sau đó vẫn chưa thấy nó đi vào.

Nhưng tôi gào lên rất lâu vẫn chẳng thấy tên nhóc Âm Long đó xuất hiện, trong lòng nghĩ chẳng lẽ thượng tá đã dùng gì đó chế ngự Âm Long nên tên nhóc đó vẫn còn trong cây liễu chứ!

Ngẩng đầu lên nhìn xung quanh ngọn lửa lớn, tôi vội muốn từ bể nước xông vào nhưng chân đã dính nước, nhìn thấy ánh điện từ bên kia liền nhanh chóng lùi lại!

Tôi như kiến bò chảo nóng, tự an ủi bản thân rằng tên nhóc Âm Long này bản lĩnh lớn lắm, thượng tá chỉ có một khẩu súng trên tay sao có thể chế ngự nó chứ.

Tuy nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn rất hoang mang, chỉ hận bản thân không thể biến thành đồ cách nhiệt để xông thẳng vào.

“Meo!”

Đột nhiên có tiếng kêu nhỏ từ phía sau, chỉ thấy có con mèo trắng đã biến về kích thước ban đầu đang nhìn tôi làm nũng rồi kéo thứ gì lấp lánh đến trước mặt tôi.

Tôi nhìn kỹ hơn, chắc chắn tên nhóc Âm Long này không phải giả nhưng một đứa luôn tràn đầy năng lượng như bị ADHD giống nó lại nằm im ngã sóng soài xuống đất.

“Ầm!…” Bể nước phía sau truyền đến một tiếng nổ mạnh, tôi không muốn để ý đến thứ gì khác nữa, vội ôm lấy Âm Long và con mèo trắng vội chạy ra khỏi bụi rậm.

Cả một đường rất gập ghềnh nhưng hình như con mèo trắng rất thường xuyên ra vào, thỉnh thoảng lại kêu dài một tiếng rồi kiêu ngạo đưa vuốt mèo ra chỉ hướng cho tôi.

Lúc tôi chạy được ra ngoài mới nặng nề thở hắt ra một hơi, có điều gió âm Sơn Cốc đã hết rồi, chỉ còn lại ánh trăng lành lạnh chiếu trong Sơn Cốc.

“Trương Dương! Trương Dương!”

Tôi còn chưa kịp thuận khí phía xa đã truyền đến tiếng gọi như có như không. Thân thể tôi căng chặt, cái tay đang ôm con mèo trắng thả lỏng, thầm nghĩ lỡ có thứ gì xông qua tôi sẽ chẳng nghĩ ngợi gì mà nhanh nhẹn ném con mèo trắng này ra đỡ trước rồi tính tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.