Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 73:




73: Biệt đội trùng độc cầu vồng


Tôi vừa nghe Trường Sinh nói Tàng Âm Địa kia có khả năng bị người nấp trong tối khống chế, hơn nữa rất có thể người nọ đã biến Âm Long thành bộ dạng như bây giờ thì lạnh cả sống lưng, nghĩ lại nhiều lần, bãi đất trống kia ngoại trừ tôi bị kéo vào ra, nếu như có thêm một người khác thì sẽ xảy ra chuyện gì?

“Meo!”

Đang suy nghĩ, đột nhiên trong phòng bệnh vang lên tiếng mèo kêu ưu nhã, tôi quay phắt người lại, thấy con mèo trắng kia đang bước chân, đẩy cửa ngẩng đầu đi vào.

“Con mèo này?” Lão Miêu vừa nhìn thấy nó thì hai mắt sáng rực lên, giắt tẩu thuốc vào thắt lưng, xắn tay áo nói: “Trường Sinh, mau! Bắt nó, đây là đồ tốt đấy!”

“Meo~!” Mèo trắng nhìn lão Miêu một cái, nhẹ nhàng nhảy một cái đến chỗ sư phụ, vòng lên trên người sư phụ.

Tôi làm biểu cảm “ông đừng làm gì” với lão Miêu, con mèo trắng này quả nhiên là yêu quái, theo lý thuyết nó hẳn phải quen thuộc với tôi mới đúng, tuy nói tôi quăng nó ngã suýt chết, nhưng cuối cùng tôi vẫn cứu nó mà!

Vậy mà vừa vào phòng, tên này ngoại trừ liếc mắt nhìn tôi, cũng chỉ đến gần sư phụ một chút, mà với mấy người lính này còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.

Lão Miêu vẫn còn thèm thuồng, muốn đánh chủ ý với mèo trắng, vươn tay, định thừa dịp mèo trắng ngủ thì bắt nó lại.

Nhưng tay còn chưa đụng đến lông mèo, con mèo trắng kia đột nhiên mở bừng mắt, hai mắt phát ra ánh sáng xanh, kêu một tiếng nhè nhẹ.

“Á!” Hai mắt lão Miêu mơ màng, khi xoay người lại, trên mặt lập tức xuất hiện hai vệt đỏ khả nghi.

“Sư phụ!” Trường Sinh kêu lớn, vỗ mạnh về phía lão Miêu một cái, hai mắt híp lại nhìn con mèo trắng.

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi thấy trong mắt Trường Sinh như có ý lạnh chợt lóe, chưa để đôi mắt cận thị của tôi nhìn rõ đã chợt nghe mèo trắng rên hai tiếng rồi thành thật nhắm mắt lại, mà mắt Trường Sinh vẫn chỉ đen như mực.

“Ôi mẹ ơi! Con mèo này rất tà môn nhé!” Lão Miêu  tỉnh táo lại, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

Có lẽ cho rằng bị mất mặt trước chúng tôi, lại nói thêm một câu: “Lão đây nhất thời vô ý, nhưng đồ đệ của lão cũng không vô dụng đâu!”

Nói đến đây, tôi lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn Trường Sinh một cái, cậu thân mang vu thuật, lại học cổ thuật với lão Miêu 6 năm, không biết bản lĩnh bây giờ của cậu thế nào?

So với người vẫn mãi không có tiến bộ như tôi nhất định mạnh hơn rất nhiều nhỉ?

“Chúng ta vẫn nên đến Tàng Âm Địa kia nhìn một chút, nói không chừng có thể tìm được manh mối khác.” Trường Sinh thấy tôi nhìn cậu chằm chằm, ngại ngùng xấu hổ y như năm đó, cúi đầu trầm giọng nói.

Lão Miêu  nghe nói mèo trắng cũng đi ra từ đó, lập tức ch ảy nước miếng, liên miệng nói đồng ý, chỉ hận không thể kéo tôi đi thẳng qua đó.

Sư phụ sư thúc bị thương còn chưa lành, nhưng lão Miêu lại liên tục nói chỗ kia là Tàng Âm Địa, kiêng kỵ nhất là hoả khí, sau khi bị thiêu, nếu không đi kịp, chỉ sợ chẳng lấy được chút đồ tốt nào.

Tôi nhìn bộ dạng tham tiền của lão Miêu, không khỏi nhớ tới bãi tha ma năm đó, hình ảnh con hàng này mỗi đêm khiêng mấy túi đồ trở về, trong lòng chợt lạnh.

Nhưng cũng không chịu được sự thúc giục liên tục của ông ta, chỉ đành để thượng uý của trung đội phái người chăm sóc hai người nhà mình bị thương, rồi dẫn hai thầy trò cổ thuật này đến sau núi.

Còn chưa ra khỏi cửa, con mèo trắng vốn đang nằm sấp nghỉ ngơi trên người sư phụ đột nhiên kêu một tiếng dài, nhảy phóc lên vai tôi.



Ngẫm lại dù sao tên này cũng có thể coi là dân địa phương ở cái Tàng Âm Địa kia, so với những người ngoại lai như chúng tôi thì quen thuộc hơn nhiều, không chừng có thể giúp được chuyện gì, vậy nên đưa tay ôm nó vào trong ngực, chào sư phụ một tiếng rồi đi về phía sau núi.

Trên bãi đất trống kia, cả cây liễu đã bị thiêu rụi thành một cái thùng rỗng.

Nhưng lão Miêu vừa liếc mắt thấy cây liễu kia thì kinh ngạc hô lên, rồi ngửa mặt lên trời cười to, bảo chúng tôi đi nhặt thân cây liễu còn sót lại.

Vốn dĩ trước khi đến tôi đã chuẩn bị tốt tinh thần gánh gia sản cho lão Miêu, trợn trắng mắt rồi nhận mệnh đi vào trong.

“Chờ chút!” Trường Sinh giữ chặt tôi lại, lắc đầu nói: “Nhìn kĩ trước đã rồi hẵng nói!”

Tôi nghe thì không hiểu tại sao, lại thấy lão Miêu đã đi đến dưới gốc cây liễu bị cháy, đạp mạnh lên thân cây, giống như muốn đạp gãy hết thân cây rồi mang toàn bộ về.

“Sao thế?” Thấy lão Miêu không sao, tôi ngây người nhìn Trường Sinh, nhưng lời tôi vừa dứt, lá liễu bị cháy rơi trên hồ nước đột nhiên đảo quanh mặt nước, sau đó nước từ từ thấm xuống các bờ nước xung quanh.

Tôi giật mình, trợn mắt nhìn mặt nước, vội vàng kéo Trường Sinh chạy ra chỗ đối diện hốc cây lớn mà tôi đã trốn ra.

Rễ liễu khá nhỏ, hầu như bị lửa lớn đốt cháy thành tro bụi, lộ ra cái hốc cây mà tôi trốn ra kia, ánh mặt trời chiếu vào, bên trong hốc cây ngoại trừ mấy cái đèn thăm dò bị đổ ra thì không còn gì.

Không chắc chắn đi hai bước về phía hồ nước, tôi híp mắt nhìn vào trong hốc cây, hốc cây đủ lớn, ánh sáng chiếu vào cũng đủ cho tôi thấy rõ mọi thứ trong đó.

“Hai thi thể kia đã biến mất!” Trường Sinh kéo tôi ra sau, trầm giọng nói: “Quả nhiên phía sau vẫn còn có người, kéo bọn họ đi.”

Tôi chỉ cảm thấy từ đỉnh đầu đến ngón chân tê dại, nếu thật sự có một người như vậy, hai sinh viên chết thảm của học viện Hoài Hoá kia nhất định cũng có liên quan đến gã ta, cho dù không phải gã thì cũng cùng phe với gã, còn ở chỗ cây liễu này, cũng có mối quan hệ không nói rõ được với phe Tiêu Mỹ Lan.

“Hai đứa giờ này còn nói chuyện tình yêu gì đấy, không mau tới hỗ trợ đi!” Lúc này lão Miêu cũng chuyển sang bên này, trừng mắt nhìn chúng tôi, không hài lòng: “Mau tới giúp đi, cây liễu này đã sống hơn một ngàn năm, lại được âm khí rửa sạch, cộng thêm được lôi hoả nung, đây chính là đồ tốt đấy! Lần này lão đây đúng rồi…”

Lão Miêu  vui vẻ nói, trên mặt lộ ra biểu cảm đặc trưng của nô lệ giữ tiền, vươn tay định sờ thân cây liễu kia.

Mắt thấy tay lão Miêu sắp đụng tới, tôi đột nhiên cảm thấy lòng nhảy dựng, thân cây kia đã bị đốt thành than, trên lớp vỏ lại như có gì đó đang nhúc nhích, tôi còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, thì đã thấy có một con rết lớn màu đen kẹp lấy tay của lão Miêu.

Ngay tức thì, tay của lão Miêu chảy ra máu đen, màu đậm như hạt mè.

“Á!” Lão Miêu có lẽ cũng không ngờ ông ta cả đời chơi trùng, bây giờ lại bị trùng cắn, hét lớn một tiếng, trên tay lập tức lóe ra kim quang, một con trùng giống như cây gậy trúc màu vàng bò ra từ bàn tay ông ta, há miệng cắn con rết to kia, sau đó hút một con bọ cạp màu đen to bằng lòng bàn tay từ thân cây ra như hút mì sợi.

Chỉ thấy Kim Tàm Cổ kia giống như rắn nuốt voi, con trùng vốn chỉ lớn bằng ngón tay lại liều mạng há to miệng nuốt con bọ cạp to bằng bàn tay xuống.

Lão Miêu dùng sức bóp vết thương trên tay, để Kim Tàm Cổ hút sạch máu đen trên đó, một tay rút tẩu thuốc rít mạnh một hơi, phun mạnh khói lên thân cây liễu kia.

“Mau lại đây!” Trường Sinh thấy lão Miêu vẫn đang liều mạng, vội dùng sức vỗ lên thân cây, quát về phía lão Miêu .

Tôi chỉ thấy một đám khí đen bay ra từ lòng bàn tay Trường Sinh, theo đó, cả người bỗng trở nên lạnh lẽo.

Nhưng không kịp nữa, một hơi khói của lão Miêu vừa phun vào thân liễu, cả cây liễu bắt đầu lay động, trên thân cây vốn phủ đầy than cốc, đột nhiên hiện ra vô số màu sắc như ảo thuật.



Nhện đỏ tươi, bọ cạp đen, rắn bốn chân màu vàng sáng, sâu bướm màu xanh đậm,…

Mấy thứ này lớn hơn kích thước bình thường không biết bao nhiêu lần, chỉ một làn khói thuốc, cây liễu đen như mực kia như bỗng trở thành một cây thông Noel treo đủ loại đồ trang trí, màu sắc sặc sỡ.

“Mẹ ơi!” Lão Miêu cũng bị doạ sặc, còn định ra tay thì chưởng hắc khí của Trường Sinh vừa vặn đuổi tới.

Khói đen vừa đụng phải trùng độc trên cây liễu, sau đó lập tức tản ra, bao lấy đám trùng độc kia, con trùng nào bị bao lấy thì lập tức hoá thành một vũng nước đặc rồi chảy xuống.

“Lão Miêu!” Tôi cũng bị những con độc trùng này dọa sợ, đêm hôm trước tôi không nhìn thấy chúng, chứng minh là sau khi tôi rời khỏi, đã có người cố ý bố trí những thứ này.

Nói như vậy nghĩa là gì?

Nói cách khác, người nọ đoán được rằng chúng tôi sẽ quay lại!

Lão Miêu nghe thấy tôi quát, cũng không quan tâm uy phong nữa, bước nhanh hai bước vào trong hồ nước.

Nhưng ông ta vừa nhấc chân, lá liễu vốn đang chuyển động trên hồ nước bỗng chìm xuống, theo đó vô số rễ cây đen như mực từ dưới hồ phóng lên, bọc cả người lão Miêu thành cái bánh chưng.

Tôi thầm mắng trong lòng một tiếng, nhanh chóng lấy từ trong ngực ra Thần Hoả phù, phóng một lần ba tờ qua đó.

Trường Sinh cũng không ngờ nơi tối hôm qua xảy ra chuyện mà giờ vẫn còn xảy ra chuyện, giơ hai tay lên, hai người giấy to bằng bàn tay gặp gió thì lớn lên, nhanh chóng lớn bằng người thật, hét một tiếng rồi vọt thẳng vào trong hồ, tay kéo chân đá mà xé đám rễ cây liễu kia.

Tôi chưa kịp nhìn rõ hai người giấy kia, chợt nghe thấy tiếng “ào ào” như tiếng bồn cầu bơm nước, sau đó tất cả nước trong hồ cạn này ào một tiếng thật lớn, nháy mắt chảy hết xuống.

Tôi đang cố gắng dẫn Lôi phù oanh kích đám độc trùng bảy màu đang đuổi theo phía sau lão Miêu, nghe thấy tiếng nước chìm xuống thì biết không ổn rồi, e là bên dưới hồ nước này đều là rễ cây ngàn năm tuổi.

Vội dùng sức phóng ra hai lá bùa, đang muốn dẫn thẳng Lôi Thiên Khương phù ép đám rễ cây kia trở về, lại nghe thấy dưới hồ nước truyền đến tiếng  “ục ục” kì lạ.

“Cô đối phó đám độc trùng kia, tôi đi cứu sư phụ!” Trường Sinh nói với tôi một câu, thân hình mạnh mẽ nhảy lên giữa hồ.

Trộm nghĩ, đối phó với linh hồn mới là thế mạnh của tôi, còn đám độc trùng này không phải nên để mấy người xử lý sao?

Nhưng cũng không dám coi là thật, thành viên của biệt đội độc trùng bảy màu trên thân cây liễu tiếp tục lớn mạnh, trên thân liễu chỉ thấy những độc trùng màu sắc tươi đẹp đang di chuyển rất nhanh.

Tôi vội dẫn thêm mấy tấm Dẫn Lôi phù, đánh thẳng đến dưới gốc cây liễu, lại nhanh chóng thêm ba tấm Hoả Thần phù, nhưng đám độc trùng này mang tinh thần không sợ chết, sau khi chết một mảng lớn, trong thân cây liễu lập tức lại xuất hiện thêm một mảng lớn hơn nữa.

“Đi!” Trường Sinh hét lớn một tiếng, lòng bàn tay vậy mà có một đám khí đen lớn, bên trong dường như có một cái miệng to dữ tợn đang há ra để cắn rễ cây.

Tôi thấy Trường Sinh như vậy, vội thừa dịp những độc trùng kia chưa xông lên, muốn dùng Đại Lực Kim Cương chú hỗ trợ, chân còn chưa chạm tới hồ nước, đã nghe thấy tiếng “ục ục” quái dị ngày một nhiều.

Ngay sau đó, lớp bùn dưới nước dâng lên, ào một tiếng hất lên người tôi, bùn vừa rơi xuống, từng phần cơ thể mập mạp lộ ra khỏi mặt nước!

74


Nguồn không có chương này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.