Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 386: Tiểu Bạch phun nước




Mọi người đều sửng sốt sau khi nghe những suy luận táo bạo của Vương Uyển Nhu. Nếu điều đó là sự thật thì khi người đó chết đi họ thực chất là bị lợi dụng để làm cu li, mà khả năng cao là làm cu li thực hiện những chuyện xấu xa? 
Sư thúc nhìn chằm chằm vào vũng nước đang chầm chậm chuyển động trên mặt đất, căm hận nhìn chằm chằm lão Miêu nói: “Dùng một ít tro cốt của người chết dụ nó ra ngoài rồi đốt chết nó đi!”
“Tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ tại sao con quỷ đầu thái tuế này lại thích mùi vị của tro cốt như vậy? Hóa ra là do đám sâu bọ này đang dở trò quỷ quái.” Lão Miêu nhận lệnh thu tẩu thuốc lá sau đó lấy ra một ít tro cốt từ trong túi nhét vào trong. Sau khi hút một hơi ông ta thổi mạnh xuống đất.
Chỉ thấy những vệt nước trên mặt đất lúc nãy toàn bộ đều bay lên và vây quanh làn khói đang chuyển động.
“Phụt!” Sư thúc nhanh tay lấy một cái bật lửa đang đặt ở trên bàn, vặn lửa lớn nhất, châm lửa đám sâu bọ, ngay lập tức đám sâu bọ ít ỏi kia đã bị đốt chết hết.
Tôi nhìn vào làn khói thuốc dày đặc của lão Miêu, trong lòng đột nhiên có một chút dao động nhưng lại không nhớ rõ là chuyện gì, chỉ có thể ngẩn người nhìn lão Miêu cố gắng nhớ lại.
Quỷ đầu thái tuế thích mùi vị của tro cốt ư?
“Lão Miêu!” Tôi liếc nhìn Tiểu Bạch vẫn còn đang nằm bên cạnh, vội kéo lão Miêu nói: “Ông nhanh chóng hút vài khói thuốc ở phía trước mũi của Tiểu Bạch đi.”
Lão Miêu ngẩn người nhìn tôi rồi lại ngây ra nhìn Tiểu Bạch rồi đập mạnh vào trán nói: “Tôi làm sao lại quên chuyện này chứ! Thử một chút xem thế nào, nói không chừng còn có thể dụ con đầu quỷ thái tuế ra ngoài”.
Đại Hồng và Vương Uyển Nhu cũng vội vàng đỡ Tiểu Bạch béo mập đứng lên sau đó vỗ vào cái bụng phình to của nó và véo mặt nó khiến mũi nó mở ra hết sức có thể.
Lão Miêu lo sợ số lượng không đủ nên nhét thêm một nắm tro cốt lớn vào rồi nói: “Đây đều là đồ tốt đã cất giữ nhiều năm, sau khi tôi dùng hết nhóc Dương cô phải cùng tôi đi Loạn Tán Cương để lấy thêm một ít về.”
“Được, tôi sẽ đi mà.”
Tôi không ngờ loại tro cốt của lão già này dùng lại chính là tro cốt mà vài năm về trước chúng tôi đã lấy từ Loạn Tán Cương. Đột nhiên tôi tò mò những người giấy của ông ta cũng có phải làm từ những bộ xương mà chúng tôi đã lượm về từ Loạn Tán Cương hay không?
Nhưng tôi hiện giờ không dám hỏi lão ta vì sợ với tính cách chấp nhặt của lão ta lại không chịu cứu Tiểu Bạch nữa.
Theo lẽ thông thường, cái loại như quỷ đầu thái tuế cho dù có xâm nhập vào cơ thể con người chúng cũng không thể hấp thụ được nếu không nó sẽ không phát ra mùi thơm để dụ con người đến ăn.
Đây là bản chất của các loài sinh vật. Giống như các loại trái cây, chúng mọc một lớp thịt trái cây bên ngoài để bảo vệ hạt ở phía bên trong để con người hoặc động vật sau khi ăn phần thịt trái cây thì hạt của nó sau một thời gian lại phát triển trở lại thành một cái cây. Cũng tương tự như các loại hạt phía bên ngoài đều có lớp vỏ để bảo vệ phần hạt bên trong.
Đương nhiên, về phần ăn uống con người hiện nay đều rất lợi hại đừng nói đến lớp vỏ bên ngoài cho dù là những thứ bay trên trời, bơi dưới nước, có độc hay không độc, có thể ăn hay không thể ăn đều không thể tránh khỏi bàn tay của con người.
Tuy nhiên quỷ đầu thái tuế là một loài sinh vật nghìn năm tuổi nên chắc nó đã suy nghĩ kĩ càng về tương lai thế hệ sau của nó rồi, cho nên chúng tôi nhận định rằng cái còn tiểu quỷ đầu thái tuế bị Tiểu Bạch nuốt vào bụng chắc chắn vẫn còn sống chỉ là nó sống ở hình dạng khác mà thôi.
Mà quan trọng hơn hết là chính tôi đã chứng kiến dòng nước màu vàng đen kia tự tràn vào cổ họng Tiểu Bạch chứ không phải Tiểu Bạch cố ý nuốt nó.
Sư thúc đã chuẩn bị một thùng nhựa lớn trước mặt Tiểu Bạch để chụp lấy con tiểu quỷ đầu thái tuế phòng trường hợp nó bị dụ ra ngoài rồi sau đó lại trốn thoát, ông ta sẽ dùng cái thùng nhựa đó để chặn nó lại trước.
Tôi cũng lười chế nhạo ông ấy rồi, trong tay giữ lấy sáu tấm Thần Hỏa phù sợ đến lúc đó không đủ mà dùng. Tôi lại lấy ra bốn tấm đưa cho Điền Viên Viên vì cô nàng này hiện tại chỉ có thể khống chế được bốn tấm Thần Hỏa phù. Để cô ấy giúp sức một chút, ít nhất vẫn là thêm một người có thể giúp đỡ tôi, không đúng sao?
“Chuẩn bị xong hết chưa?” Lão miêu nhét một nắm tro cốt vào, sau đó nhìn tôi rồi nói: “Tôi bắt đầu hút đấy nhé!”
“Đã rõ!” Tôi liếc nhìn đầu bếp Ngụy rồi vội kéo ông ta giúp tôi quan sát hai thi thể không có khả năng chống trả là Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch vẫn đang nằm ở đây. Tôi sợ họ lại bị quỷ đầu thái tuế tìm thấy! Thế thì chúng tôi lại phải bận rộn đến chết để đi cứu hết người này đến cứu người kia rồi!
“Phù.” Lão Miêu lại hút vào một lượng lớn rồi lại thổi thật mạnh vào giữa miệng và mũi của Tiểu Bạch.
Cơ thể đang hôn mê của Tiểu Bạch rung lên một chút. Sau đó, hai đôi mắt đỏ bừng của nó nhìn chằm chằm vào lão Miêu, rồi mở to miệng cố gắng hút mùi thuốc còn sót lại trong không khí.
“Haha!”
Cái quái gì thế này, tiếng cười này quen thuộc đến lạ lùng, đó chính là tiếng cười của con quỷ đầu thái tuế hóa thành con tiểu quỷ đầu thái tuế vào đêm hôm đó nhưng lần này lại phát ra từ miệng của Tiểu Bạch khiến tôi cảm thấy toàn thân mềm nhũn.
Tiểu Bạch thực sự là một thằng nhóc tốt, tôi không muốn  m Long biến Tiểu Bạch thành một vũng nước xác chết đâu!
“Phù!” Lão Miêu không nghĩ ngợi nhiều như tôi, ông ấy lại dùng lực hút một hơi mạnh thổi vào Tiểu Bạch, sau đó đột nhiên nhét thẳng tẩu thuốc lá vào miệng của Tiểu Bạch.
“Hút vào!”
Cặp mắt đỏ bừng của Tiểu Bạch nhìn vào tẩu thuốc trong miệng rồi tận hưởng hút nó một cách thích thú.
“Giữ chặt nó lại!” Lão Miêu gọi Đại Hồng và Vương Uyển Nhu rồi rút tẩu thuốc ra khỏi miệng của Tiểu Bạch
“Ọe!” 
Ngay khi tẩu thuốc vừa được rút ra thì một dòng nước vàng đặc từ trong miệng của Tiểu Bạch chảy ra. Nhìn thấy sư thúc hét lên một tiếng rồi vội vàng lấy thùng nhựa vốn chuẩn bị từ trước để chụp tiểu quỷ đầu thái tuế kia, đặt trước mặt Tiểu Bạch để hứng lấy dòng nước kia.
Ngay lập tức trong không khí có mùi hôi thối chua nồng nặc thật khiến người ta không thể chịu nổi. Tôi chỉ thấy mắt mình cay xòe suýt chút nữa là rơi nước mắt.
Chết tiệt! Cái mùi này thật sự rất cay mắt!
Nhưng sau khi Tiểu Bạch không tự chủ được mà ói ra dòng nước vàng đặc kia thì vẫn còn một số đã đến tới miệng nhưng lại chảy ngược vào bên trong giống như khi ăn mì thì sợi mì bị hút vào bên trong khiến chúng tôi bụng dạ quặn thắt lại.
Thấy có hiệu quả, tôi đến bên lão Miêu, vốn nghĩ ông ấy sẽ tiếp tục hút thuốc để dụ đám còn lại ra ngoài nhưng dường như ông ta lại chê tẩu thuốc Tiểu Bạch đã hút không sạch sẽ nên ông ta chỉ cầm tẩu thuốc tiếp tục thổi phần khói thuốc còn sót lại bên trong.
“Khụ!” 
Thân thể Tiểu Bạch chầm chậm phát ra âm thanh “Khụ khụ…” tiếp theo là da thịt toàn thân vặn vẹo. Bàn tay hướng ra bốn phía vặn vẹo, sức mạnh càng lúc càng lớn thậm chí có thể kéo lê nữ hán từ Đại Hồng.
“Đứng yên!” Cuối cùng ngay cả Vương Uyển Nhu cũng bị Tiểu Bạch lôi đi. Cô ấy khẽ kêu lên một tiếng, hai chân cố định dùng lực ấn vào vai của Tiểu Bạch rồi nhìn Đại Hồng nói: “Cái thứ bên trong đã bắt đầu khống chế Tiểu Bạch rồi!”
“Cái tên quỷ đầu thái tuế này có chút thông minh đấy! Vậy mà lại biết biến hình!” Đầu bếp Ngụy cười cợt nhìn Tiểu Bạch rồi nói với tôi: “Tôi cứ nghĩ là chỉ tôi mới có thể làm được điều này! Không ngờ tới cái thứ ăn nước của xác chết này lại có đạo thuật cao thâm như vậy!”
Đầu bếp Ngụy đề cập đến thuật biến hình thực chất là một loại truyền thụ giống như cây Tùng cổ nghìn năm bên trong biến thành linh thụ. Nó chính là cây, cây cũng chính là nó.
Nhưng vì khả năng tái sinh của cây Tùng vẫn có thể dùng hạt Tùng để trồng lại thành một cây Tùng mới chỉ khác là nó sẽ trở thành một cây Tùng con bình thường, tuy có chút khác biệt so với những cây bình thường trên núi nhưng cũng sẽ không thể có được đạo hạnh cao thâm như cây Tùng nghìn năm.
Nhưng quỷ đầu thái tuế thì lại khác, nó là sử dụng phương thức phân hóa sinh sản cho nên chỉ cần là thứ từ quỷ đầu thái tuế phát triển ra thì nó chính là quỷ đầu thái tuế, không có gì khác biệt.
Cho nên thứ mà Tiểu Bạch nuốt vào nhìn bên ngoài chỉ là một quỷ đầu thái tuế nhỏ nhưng bản chất của nó chính là một quỷ đầu thái tuế hoàn chỉnh. Đó là lý do tại sao lúc sau chúng tôi lại dễ dàng đối phó với quỷ đầu thái tuế như vậy. Bởi vì nó đã được kế thừa cho nên nó không cần phải kháng cự lại cái chết của chính mình nữa.
Tôi tiến lên phía trước nhìn vào dòng nước vàng đặc kia đang không ngừng di chuyển muốn thoát ra ngoài, tay nắm Thần Hỏa phù nhịn không được muốn đưa vào bên trong.
“Hiện tại con đừng vội! Nếu con lập tức đốt chúng đi thì những thứ còn sót lại trong cơ thể Tiểu Bạch sẽ lập tức cảm ứng được và chúng nó sẽ không bao giờ ra ngoài nữa.” Sư thúc kéo lấy tôi, chỉ vào Tiểu Bạch nói.
Lúc này toàn thân Tiểu Bạch đã sưng lên. Làn da vốn dĩ trắng trắng mũm mĩm của tên nhóc béo này đã bị phủ đầy những vân đen, vân vàng của tĩnh mạch đang chảy nhanh trong người nó.
Nó còn đang thè chiếc lưỡi dài ra hút vào từng ngụm lớn không khí, tham lam hút vào từng chút từng chút mùi vị của tro cốt.
“Phù!” Lão Miêu cẩn trọng thổi tẩu thuốc mà lại càng thổi càng yếu rồi chầm chậm lùi về phía sau.
“Giữ chặt lấy nó!” Tiểu Bạch hút một ít tro cốt không thỏa mãn thì liều mạng lao lại gần lão Miêu. Đại Hồng vội vàng dùng chân giẫm lên chân của Tiểu Bạch rồi vội dùng tay kẹp chặt vòng eo mập mạp của Tiểu Bạch nói: “Thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào lúc này!”
“Điền Viên Viên, cô chuẩn bị tốt Thần Hỏa phù đi.” Tôi thấy thân thể của Tiểu Bạch rung lên chỉ sợ rằng thứ chảy ra không chỉ là một ít dòng nước đặc liền vội thò tay vào túi của sư thúc lấy ra ấm trúc đỏ rồi kêu sư thúc bày trận. Lỡ như con quỷ đầu thái tuế thoát ra ngoài tôi không nghĩ rằng tên này sẽ chỉ còn tìm người chết để nuốt mà chỉ sợ là nó gặp thứ gì sẽ nuốt thứ ấy đấy chứ! Vậy thì Hoài Hóa ngày mai sẽ có tin tức là xuất hiện một con quái vật nuốt người sống rồi!
Sư thúc liếc nhìn cái thân hình đang trương phình lên của Tiểu Bạch một cái, thở dài nói: “Nhãi con Tiểu Bạch này sau này không thể gọi là Tiểu Bạch nữa rồi! Toàn thân vừa vàng vừa đen như rắn hoa cải, nhìn xấu ghê gớm!”
Lúc đầu tôi cũng không để ý nhưng bây giờ nghe sư thúc nói thế mới thấy đúng thật. Tiểu Bạch trông không khác gì một con rắn hoa cải, da thịt toàn thân của nó đều phát sáng.
“Phù.” Lão Miêu lại bắt đầu nhẹ nhàng thổi một hơi rồi lùi về một bước nhìn chúng tôi nói: “Các người vẫn còn rảnh để ở đây nói đùa à! Nhanh chóng lập trận đi. Đợi chút nữa ta không thổi nữa thì đốt nó. Con quỷ đầu thái tuế sẽ không chịu nổi trận này đâu!”
Tôi vội vàng đáp lời rồi nhanh chóng cùng sư thúc đi lập trận.
“Haha.”
Tiểu Bạch đột nhiên cười vang lên và tiếp đến là lỗ chân lông toàn thân giống như vòi sen phun ra một lớp mỏng nước đặc, mà miệng, mũi, mắt cũng điên cuồng phun ra những thứ đó.
“A!” Cô nàng mập kêu lên một tiếng, lớn tiếng nói: “Tất cả đều ở trong phòng, chúng ta phải làm sao bây giờ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.