Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 387: Hóa thủy




Tôi thấy Tiểu Bạch giống như một quả bóng chứa đầy nước với ba ngàn sáu trăm nghìn lỗ chân lông bị đâm thủng phun nước ra ngoài, trong lòng tôi cảm thấy lo lắng nhưng lại bất lực không thể làm gì được.
Lúc này thằng bé vẫn há to miệng cười to “Haha!” trong lúc cười miệng vẫn không ngừng chảy ra dòng nước đặc rồi bị sặc, nước lại chảy ra từ mũi. Đôi mắt nó cũng nhanh chóng chảy ra dòng nước màu vàng đen trông như nước mắt. Toàn thể nhìn giống như thất khiếu chảy máu trông thật sự đáng sợ và kinh tởm!
“Xì! Xì!…” Tiểu Bạch vẫn không ngừng phun dòng nước đặc ấy ra ngoài. Cả căn phòng tràn ngập âm thanh phun nước ra ngoài của Tiểu Bạch.
Cô  nàng mập vội nhét Thần Hỏa phù đang cầm trên tay vào túi, nhìn vẻ mặt giống như sắp khóc tới nơi nói với tôi: “Cái này phải đốt như thế nào?”
Tôi nhìn cơn mưa nước đặc trong nhà thật sự không ngờ tới lại có một chiêu như thế này.
Tôi chỉ hận là có quá ít tấm vải đỏ che trời, nếu như vẫn còn tôi nhất định sẽ trùm Tiểu Bạch lại rồi đợi sau khi nó phun toàn bộ đầu quỷ thái tuế trong cơ thể ra, thì mới đưa nó ra ngoài.
“Trương Dương! Mau gom cái đống nước đặc này ra một nơi nào đó đi!” Đại Hồng và Vương Uyển Nhu kéo Tiểu Bạch. Do đứng gần nó nhất nên thân thể hai người bọn họ bị nước đặc văng lên người cũng nhiều nhất. Cái cảm giác ghê tởm đến phát khiếp đó thì không cần phải bàn cãi. 
Tôi ghê tởm đến mức ngay cả làn da của bản thân cũng muốn lột ra rồi cứ như toàn cơ thể đều rất bẩn thỉu.
Lão Miêu cũng hoàn toàn ngơ ngác, có lẽ ông ấy đã nghĩ rằng quỷ đầu thái tuế sẽ lựa chọn bò ra khỏi miệng của Tiểu Bạch.
Nhưng ông ấy lại không ngờ rằng quỷ đầu thái tuế đã sống hơn nghìn năm nên phương pháp mà nó nghĩ ra còn nhiều hơn ông ấy cho nên nó đã chọn đi ra từ tất cả những nơi có thể chui ra.
Lúc này tẩu thuốc của lão Miêu đã bị nước đặc dập tắt mà ông ấy vẫn ngây người ra đó không biết nên làm gì.
Tôi không quan tâm cả người mình đều đã ướt sũng, vội vàng kéo ông ấy lùi về phía bên cạnh hai bước, nấp ở phía sau cửa rồi bảo ông ấy nhanh chóng đốt tro cốt, còn tôi đi tìm một cái chậu lớn lại để hứng.
Lão Miêu miễn cưỡng đồng ý một tiếng nhưng ông ấy không chịu hút những tẩu thuốc đó. Tôi trực tiếp lấy vài tấm khăn giấy lau lau tẩu thuốc rồi mặc kệ ông ấy có muốn hay không trực tiếp nhét vào miệng ông ấy nói: “Dù sao ông cũng đã hút nhiều tro cốt đến như vậy, ông còn sợ cái loại nước này làm gì?”
Sau đó tôi vội chạy thật nhanh ra ngoài. Tôi vẫn còn nhớ nhà họ Đinh trước đây có một cái chậu lớn được làm bằng gỗ dường như là cổ đồng mà giám đốc Đinh đã thu thập được từ đâu đó, mà phía trên còn khắc hoa văn hoa đỏ thực chất lại là một cái chậu giặt quần áo. 
Sau này do không có chỗ để nên đã bị bà Đinh đặt trong sân rồi trồng vài bụi hoa sen.
Tôi vội chuồn ra ngoài, quả nhiên cái chậu giặt quần áo đó vẫn còn ở đây. Tôi vội niệm Đại Lực Kim Cương chú sau đó đổ sen và nước một lượt ra ngoài sân rồi cầm chậu chạy nhanh vào trong phòng.
Vừa bước vào tôi liền nhìn thấy cơ thể Tiểu Bạch đã phình lên kinh khủng hơn, hoàn toàn biến thành một quả bóng đến cười cũng không cười nổi thành tiếng, chỉ là những lỗ chân lông cứ không ngừng phun nước ra ngoài.
Nhưng có điều mà tôi an tâm nhất chính là sư thúc và cô nàng mập đã từ bỏ kế hoạch dùng Thần Hỏa phù tác chiến. Hai người họ nhanh chóng bày trận trong phòng để phòng ngừa dòng nước đặc chảy ra ngoài.
Trong khi đó Đại Hồng và Vương Uyển Nhu càng thảm hơn. Vương Uyển Nhu là linh thể nên ngoài việc để lại dấu răng thì không bị ảnh hưởng gì nhiều nhưng Đại Hồng vẫn đang mặc quần áo trên người, Những giọt nước đặc kia đã làm quần áo của cô ấy xuyên thấu. Đầu bếp Ngụy vốn đang chăm nom Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch thì chính trực cầm áo khoác của ông ấy giúp Đại Hồng che chắn, còn nhìn sư thúc với lão Miêu bằng ánh mắt giết người rõ ràng là ông ta sẽ móc mắt hai người bọn họ nếu như họ dám liếc nhìn Đại Hồng lấy một giây.
Nhưng Đại Hồng và Vương Uyển Nhu không còn tâm trí để chú ý đến việc này. Tiểu Bạch vùng vẫy trong tuyệt vọng, miệng bắt đầu la hét lung tung, tay chân mọc ra những móng vuốt sắc nhọn cứa vào người Đại Hồng đầy những vệt máu. Đại Hồng đau đến mức nghiến răng nhưng vẫn không dám buông ra chỉ là không ngừng liếc nhìn Vương Uyển Nhu, nhìn thấy vẻ mặt cô ấy không biến hóa nhiều nên đành phải hít một hơi sâu và cố nhịn.
Lão Miêu khổ sở dứt khoát ngồi xuống đất, hút thuốc rồi thổi ra những vòng khói tóm lại là đang dụ quỷ đầu thái tuế ra ngoài. Lúc này ông ấy đóng vai trò rất quan trọng. Những dòng nước chuyển hướng về phía lão Miêu tuôn ra, toàn bộ tích tụ dưới chân ông ấy.
Chỉ là Lão Miêu cũng rất đáng thương, chiếc quần rách nát không kịp thay của ông ấy giờ đã hoàn toàn biến mất. Đôi chân đầy lông lộ ra bên ngoài cũng y hệt như Đại Hồng và Vương Uyển Nhu đầy dấu răng lớn nhỏ mà những vết răng lại dần dần lộ rõ ngay cả phía trên đùi cũng dần dần lộ ra.
Thấy tôi bưng một cái chậu đi vào, lão Miêu suýt khóc chỉ vào chân nhìn tôi nói: “Cô đi lấy cái chậu thôi mà lại lâu như vậy à? Cô không thấy bọn tôi sắp chết đến nơi rồi sao?”
Tôi không có thời gian trả lời, ném cái chậu xuống đất, sau đó kéo tay lão Miêu xuống ném thẳng tẩu thuốc vào trong sau đó lấy lá bùa dán tứ phía của cái chậu, hướng vào sư thúc và cô nàng mập nói: “Nhanh qua đây giúp tôi một tay đi!”
Sư thúc và cô nàng mập mệt đến mức không thở ra hơi. Mắt thấy tất cả dòng nước đặc đang chảy về phía cái chậu tôi vội quăng lá bùa rồi vội chạy tới dán bừa vào, chỉ trong nháy mắt chậu gỗ đã bị dán đầy. Những dòng nước kia bị lá bùa chặn lại tìm không thấy đường vào lại bắt đầu xoay quanh lão Miêu người có mùi vị tro cốt nồng nhất.
Tôi lườm sư thúc một cái, vội vươn tay kéo một lá bùa hướng về phía Tiểu Bạch, nói với lão Miêu đang thở phào một bên: ”Trước tiên đừng vội đi thay quần áo, mau chóng rắc toàn bộ tro cốt vào trong cái chậu đi!”
“À.” Lão Miêu nhảy dựng kêu lên một tiếng sau đó từ thắt lưng rắc từng nắm từng nắm tro cốt vào trong chậu.
Sư thúc vội dùng bật lửa đốt cháy tro cốt, ngay lập tức trong chậu bốc lên làn khói dày đặc.
“Khụ! Khụ!”
Tiểu Bạch cả cơ thể phình to thành một quả bóng, hai mắt bắt đầu chảy nước đặc, chăm chăm nhìn vào chậu gỗ sau đó đột nhiên há miệng ra, một dòng nước vàng đen từ miệng cậu ta trào ra như một con rắn sống lao thẳng vào trong chậu đi hít làn khói được đốt lên từ tro cốt. 
Còn những dòng nước đặc bốn phía cái chậu cũng nhanh chóng hòa vào dòng nước đặc phía bên trong chậu.
Cả người Tiểu Bạch giống như vừa vớt lên khỏi mặt nước, toàn thân ướt sũng. Vốn là một cậu bé mập mạp ngoan ngoãn nhưng giờ nhìn cứ như da bọc xương, mềm nhũn nằm trong vòng tay của Đại Hồng.
Đại Hồng đặt tay lên mạch của Tiểu Bạch, sắc mặt giãn ra vội đặt nó nằm lên ghế sô pha nói: “Không có chuyện gì nghiêm trọng cả!”
“Xì!Xi!”
Toàn bộ dòng nước đặc đều trong chậu gỗ, tôi vội dán tấm bùa cuối cùng lên trên. 
Có lẽ là do đã rời khỏi thân thể của Tiểu Bạch cho nên bề mặt nó bắt đầu cô đặc lại giống như một lớp da nấm nhưng bên trong vẫn là dòng nước đặc.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thấy bộ quần áo vốn ướt sũng dường như đã khô rồi nhưng trên thân thể vẫn để lại không ít dấu răng.
Thảm nhất chính là Đại Hồng và Vương Uyển Nhu. Hai người bọn họ kéo Tiểu Bạch nên bị ảnh hưởng nhiều nhất. Kế đến là lão Miêu, lúc nãy dường như toàn bộ dòng nước đặc đều chảy vào phía dưới chân của ông ấy để hít mùi tro cốt.
“Cháy hết chưa?” Sư thúc đưa tay sờ vào vết cắn, nghiến răng nói: “Cái thứ này tốt hơn hết là không nên giữ lại”
Tôi nhìn Vương Uyển Nhu, dù gì thì từ đầu đến cuối cô ấy đều giúp chúng tôi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Mà chuyện này lại có thể liên quan đến địa phủ, nên tốt nhất là để cô ấy quyết định thì tốt hơn.
“Giữ lại đi!” Vương Uyển Nhu thở dài một hơi cảm kích nhìn tôi nói: “Tôi muốn đem vật này về hỏi người ấy!”
“Có phải là người đã khiến cô trở thành Quỷ sai không?” Đôi mắt của sư thúc lập tức sáng lên rồi vỗ vào người tôi nói: “Nhanh thả Ngụy Yến ra để người đó giúp cô ấy thức tỉnh, sau đó giúp tôi hỏi người ấy một chút rằng tôi có cơ hội trở thành quỷ sai không?”
Tôi nhìn sư thúc, đây không phải rõ ràng chính là đang muốn hối lộ cấp trên tương lai ư? Nghĩ về sự tương tác gần đây của ông ấy và Ngụy Yến lòng tôi lại càng cảm thấy chua chát.
Cũng có lẽ Ngụy Yến không phải là gu của sư thúc. Hiện giờ ông ấy vẫn sống trên nhân gian cùng lắm cũng chỉ là ba mươi tuổi hơn. Xét theo tuổi của lão Miêu và sư công thì sư thúc ít nhất vẫn còn sống thêm sáu mươi mấy năm nữa.
Nhưng Ngụy Yến đã chết hơn mười năm rồi, quan trọng hơn hết là cái chết của cô ấy dường như không đơn giản. 
Cô ấy không bị ảnh hưởng bởi mặt nạ, có thể khống chế Tụ Âm Châu, pháp lực lại còn mạnh hơn cả quỷ sai nghìn năm Vương Uyển Nhu.
Những việc này ngay từ lúc bắt đầu đã không bình thường.
Vương Uyển Nhu nghe sư thúc nói thể liền ngây người, giơ tay nhẹ nhàng vung quạt xếp lên, cắt mạnh quỷ đầu thái tuế nhỏ như ngón tay đang duỗi trong chậu ra sau đó đem nó thu vào quạt nói:“Lấy một ít đem làm chứng cứ là được, còn đám lớn kia các người tốt hơn hết vẫn là nên đốt đi!”
“Để tôi!” Đầu bếp Ngụy giúp Đại Hồng quấn y phục xong, bật tay đầy khí thế, một ngọn lửa xanh nhàn nhạt nhảy vọt vào trong chậu.
“Wow!” Cô nàng mập nhìn đầu bếp Ngụy bật lửa đầy soái khí, hâm mộ nói: “Gỗ sinh lửa! Linh thụ nhóm lửa đúng thật là tiện lợi.”
“Xì! Xì!” Quỷ đầu thái tuế không ngừng la hét. Chậu gỗ bắt đầu tỏa ra hương vị thịt nướng quyến rũ. Lại nghĩ đến mùi vị thịt nướng này lại chính là từ da thịt của Tiểu Bạch trong lòng tôi lại cảm thấy bực mình liền trực tiếp lấy sáu lá Thần Hỏa phù ném vào bên trong.
“Thơm quá!”
Một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau lưng tôi. Tôi vừa quay người lại liền thấy Tiểu Bạch đang dùng sức hít mũi, khóe miệng chảy nước miếng nói:
“Con quỷ đầu thái tuế này nướng lên thơm thế? Chúng ta đang ở đâu đây? Không phải đang ở núi Côn Lôn sao?”
À thì…….
Nhìn thấy bộ dạng rã rời của thằng nhóc, tôi thật sự không có tâm trạng giải thích với nó.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ da bọc xương của nó lòng tôi lại đau nhói. Nghĩ tới việc này sau này bà Đinh phải dành thời gian chăm sóc nó thật tốt mất thôi. Hai người bọn họ thật sự đã lo lắng cho chúng tôi rất nhiều.
“Thối quá!” Tiểu Bạch ngẩn người, mũi nhăn lại, chân trần chạy nhanh ra ngoài nói: “Sao lại đột nhiên bốc mùi thối như vậy?”
Tôi cũng vội lui ra ngoài, có lẽ đây thực chất mới là mùi của thịt người cháy!
Vừa lui ra ngoài sân, tôi liếc nhìn chậu gỗ đang bốc cháy phía bên trong phòng, cân nhắc liệu có nên đem Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch đang không có khả năng ngửi được ra ngoài không? Để tránh việc hai người bọn họ bị ngộp chết lúc nào không hay.
Đúng lúc này điện thoại lại reo lên, là cục trưởng Cao gọi tới. Vừa nhấc máy, phía đầu dây bên kia giọng nói của cục trưởng Cao rất nặng nề, tôi liền biết rằng điều mà Vương Uyển Nhu nghĩ tới đã trở thành hiện thực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.