Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 53: - Răng Cửa Không Còn




Editor: Troiwfmas


Một tràng lời lẽ này nói ra vừa chanh chua vừa cay nghiệt, hoàn toàn không chừa cho Tuyên Nhược Phong bất cứ đường sống nào, trắng trợn vũ nhục hắn.


Trong phòng học truyền đến không ít tiếng người khe khẽ bàn luận.


"Cũng quá độc ác rồi!"


"Đường Minh hình như rất thích loại hình nữ sinh như thế này, Lam Tú Mỹ chẳng phải cũng như vậy hay sao, nói chuyện chanh chua, tựa như một người đàn bà đanh đá."


"Nghe nói vị kia của Vương gia tính tình cũng như thế này."


"Thích một người, dũng cảm theo đuổi, ở trong mắt Dương Mỹ Như cùng Đường Minh cũng chỉ là một trò cười hay sao?"


Những lời này đăng lên diễn đàn, khiến không ít người nghị luận sôi nổi, sau khi phóng lớn toàn bộ lời nói của Dương Mỹ Như thì phần tử chán ghét loại người như Đường Minh lại càng ngày càng tăng. Cái chuyện thích người khác rồi thổ lộ theo đuổi, đa phần học sinh trong học viện ít nhất cũng đã từng một lần dũng cảm làm trong đời. Mà một câu của Dương Mỹ Như "Bởi vì cậu quá cố chấp, không chơi đùa cậu một chút thì thật có lỗi với bản thân" hoàn toàn chọc giận đại bộ phận học sinh, theo đuổi ngươi, moi tim moi phổi đặt ở trước mặt ngươi, cho dù ngươi không thích đi chăng nữa cũng không nên đùa bỡn cùng giẫm đạp lên tấm chân tình của người ta. Dương Mỹ Như một câu này nói ra có thể nói là đắc tội không ít vị gấp gáp đem sự chân thành bày ở trước mặt người mình thích, đối với chuyện này cũng không đơn giản chỉ là chán ghét, mà là cực kỳ cực kỳ chán ghét, đối với Đường Minh lại càng thêm bất mãn.


Dương Mỹ Như hôm nay đắc ý bao nhiêu, tương lai kết cục có khả năng so với Tuyên Nhược Phong còn muốn thê thảm hơn.


Thịnh Tông lần đầu tiên biết được, thì ra phẫn nộ cũng có thể làm hơi thở trước mắt từng ngụm từng ngụm biến thành màu đen: "Dương Mỹ Như, tôi muốn nhìn xem tương lai cô có thể có cái kết cục gì tốt!"


Tuyên Nhược Phong khóe miệng tươi cười bất biến, vỗ vỗ bả vai Thịnh Tông, cấp cho hắn ánh mắt an tâm, những lời vũ nhục đối với hắn cũng không thể tạo thành thương tổn, Tuyên Nhược Phong vốn không để bụng. Thịnh Tông thấy thế, cắn chặt răng, đành phải đem quyền lên tiếng giao lại cho Tuyên Nhược Phong, để Tuyên Nhược Phong tự mình giải quyết.


Tuyên Nhược Phong nhìn Dương Mỹ Như, một nữ hài tử thật xinh đẹp, chẳng qua, so với những người từng đảm nhiệm vai bạn gái của Đường Minh, thật sự không thể nói là xuất sắc được, như thế có thể thấy được, Dương Mỹ Như cũng chỉ là một người đáng thương bị lợi dụng mà thôi.


Bất quá, có chỗ đáng thương nhưng cũng có chỗ đáng giận, Tuyên Nhược Phong cũng không tính đối với Dương Mỹ Như hạ thủ lưu tình: "Tôi chỉ muốn biết cái xô này là ai ném mà thôi, cô chắc là cô ném đúng không?"


Không chỉ Dương Mỹ Như, ngay cả quần chúng vây xem cũng có chút không hiểu được, đã chịu vũ nhục như thế, Tuyên Nhược Phong còn quan tâm cái xô là của ai làm gì? Chẳng lẽ vừa rồi bọn họ nhìn lầm Tuyên Nhược Phong vẫn bị ném trúng đầu đi.


Dương Mỹ Như đem nhất cử nhất động này của Tuyên Nhược Phong xem như là hắn đang sợ hãi, lập tức đắc ý cười nói: "Là tôi ném, cậu muốn thế nào đây?"


Tuyên Nhược Phong khóe miệng tươi cười như tắm mình trong gió xuân: "Đương nhiên là tôi muốn trả lại cho cô rồi."


Giây tiếp theo, không đợi người khác có bất kỳ cơ hội thở dốc gì, Tuyên Nhược Phong nhẹ nhàng từ tốn đem xô sắt ném ngược về phía Dương Mỹ Như.


Dương Mỹ Như trong lòng hơi kinh ngạc, hừ lạnh một tiếng, Tuyên Nhược Phong cư nhiên dám đánh trả nàng, lúc này lại có lý do để cáo trạng rồi.


Dương Mỹ Như nguyên bản còn tưởng rằng một đứa phế vật không có Linh Năng ném đồ, tốc độ còn nhẹ nhàng chậm chạp, nàng hẳn là có thể tiếp được, nhưng không ngờ rằng, có một ngày nàng cũng như một con ngựa ngã chỏng vó.


Khoảng cách càng gần, Dương Mỹ Như phát giác bên ngoài xô sắt tràn ngập sát ý cùng cổ áp lực kinh khủng làm đôi tay nàng ta run rẩy, thậm chí ngây ngốc theo bản năng đem tay rụt lại, ngay cả hai người đang đứng ở một bên là Giả Tuệ Tuệ và Ninh Quân cũng cảm giác được chỗ không thích hợp vô thức lui về phía sau một bước.


Cái cổ sát ý cùng cảm giác áp bách kia càng ngày càng gần, khiến Dương Mỹ Như hoảng sợ ngẩng đầu, nhất thời dùng luôn khuôn mặt của mình mà chính diện tiếp được cái xô sắt.


Cú va chạm mạnh như trời giáng làm Dương Mỹ Như toàn thân đau đến co rút, khuôn mặt vặn vẹo nhìn không ra ngũ quan tinh xảo vốn có.


"Răng rắc" một tiếng, tựa hồ có thứ gì đó bị gãy rạn.


Xô sắt tiếp tục rớt xuống nện thật mạnh ở trên mu bàn chân của Dương Mỹ Như, nàng ta phát ra một tiếng hét thảm, cả khuôn mặt vặn vẹo xấu xí đã không còn bộ dáng mỹ lệ, nàng bởi vì trên chân kịch liệt đau đớn, chật vật khổ sở ngã ngồi trên mặt đất, quần lót ren bất nhã cũng lộ ra trước bàn dân thiên hạ, thậm chí còn có mấy sợi lông đen nhô ra khỏi bắp đùi.


Biến cố này phát sinh quá nhanh, làm hai người Ninh Quân cùng Giả Tuệ Tuệ căn bản không thể đón kịp, mà thật ra bọn họ cũng không dám đón lấy. Nhìn đến thảm trạng của Dương Mỹ Như, hai người lúc này mới hậu tri hậu giác phục hồi tinh thần, vội vàng ngồi xổm xuống đỡ Dương Mỹ Như.


Đến khi mọi người phản ứng lại, thì cái vị vênh váo tự đắc Dương Mỹ Như kia đã biến thành trò cười, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, bàn chân trắng nõn cũng sưng thành cái móng heo, hai chân rộng mở, làn váy bị nhấc lên, tư thế vô cùng xấu hổ. Thế này thì cũng thôi đi, nhưng mà bên cạnh móng heo của Dương Mỹ Như còn rớt ra một cái răng. Mọi người đang được nhìn thấy bông hoa của lớp răng cửa vậy mà thiếu mất một cái, hàm răng xinh đẹp triệt để xuất hiện một cái khe cho gió lùa vào, vậy mà vị Dương Mỹ Như kia đang đau đến chết đi sống lại còn chưa có phát giác, khuôn mặt như một trò đùa này đã bị không ít người lưu vào quang não.


Thịnh Tông trợn mắt, ngơ ngác mà nhìn Dương Mỹ Như ngã ngồi phía trước, đầu tiên là bụm miệng lại, cuối cùng vẫn nhịn không được, bắt đầu bật cười điên cuồng. Trên mặt Dương Mỹ Như xuất hiện một dấu ấn màu hồng rất rõ ràng, lại thiếu một cái răng cửa, hai chân thì dang rộng ra lộ quần lót, bộ dáng xấu xí không chịu nổi, chẳng khác gì một con hề.


Theo tiếng cười cuồng vọng của Thịnh Tông, từ các dãy phòng học cũng bắt đầu vang lên những tiếng cười chấn động. Không nói nhiều, bộ dáng buồn cười của Dương Mỹ Như tựa như virus lan tràn truyền đi khắp nơi, ngay cả những dãy phòng học ở nơi xa tựa hồ cũng có thể nghe được tiếng cười nhạo rung trời cùng âm thanh bình luận hăng hái.


Bị mất mặt về đến nhà mà biết mọi chuyện, nếu Dương Mỹ Như tâm trí không kiên định chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không thể xuất hiện trước mắt người khác.


Dương Mỹ Như được người nâng dậy, nhìn thấy trên mặt đất có một cái răng lẳng lặng nằm đó, hoảng sợ mà trừng mắt, dùng sức lấy tay che miệng lại, hiển nhiên cũng đã hiểu ra.


Âm thanh thống khổ nức nở từ trong kẽ tay truyền ra, Dương Mỹ Như sắc mặt nháy mắt trắng bệch, đối với Ninh Quân tức giận nói: "Đỡ Phật ( tôi )."


Tuy rằng hàm răng nàng ta bị gió lùa phát âm không còn chuẩn nữa, nhưng Ninh Quân vẫn lập tức hiểu ý Dương Mỹ Như nói, cùng Giả Tuệ Tuệ cẩn thận mà đỡ nàng ta.


Thịnh Tông chỉ cần tưởng tượng đến hàm răng của Dương Mỹ Như, liền dừng không được, ôm bụng cười nắc nẻ không kiêng nể gì.


Nhìn thấy Thịnh Tông vừa cười vừa thở hổn hển, Tuyên Nhược Phong nhướn mày, có buồn cười như vậy sao?


Dương Mỹ Như thấy thế, hốc mắt đỏ sậm, ánh mắt ngoan độc gắt gao nhìn chằm chằm hai người trước mắt này. Nhưng vào lúc này, nàng ta lại nghe được từ trong phòng học truyền đến tiếng cười ha hả, nàng ta hiểu rõ, những tiếng cười này đều là trào phúng cùng châm chọc mình. Khuôn mặt nàng ta lúc xanh lúc đỏ, phảng phất như bị người khác hung hăng vả cho mấy chục cái bạt tai, đem những gì xấu xí nhất phơi bày ở trước mặt mọi người, nháy mắt đang ở trên thiên đường liền rớt xuống vực sâu vạn trượng. Xung quanh liên tiếp hiện lên những khuôn mặt châm chọc cùng tiếng cười nhạo của mọi người làm cho nàng ta lần nữa cảm thấy bị sỉ nhục, hận không thể tìm cái hố mà nhảy xuống. Nhưng nàng chỉ có thể mạnh mẽ trấn định mà đối mặt, ánh mắt ác độc không cam lòng hướng Tuyên Nhược Phong phóng tới, nàng tuyệt đối không bỏ qua cho người này.


Dương Mỹ Như che miệng hướng Tuyên Nhược Phong gầm lên: "Cậu bốn ( là ) cố ý?"


Nhìn thấy Dương Mỹ Như không thèm che dấu ngoan độc trong ánh mắt, Thịnh Tông đang tươi cười cũng chậm rãi dừng lại, xoa xoa khóe mắt, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Dương Mỹ Như.


Tuyên Nhược Phong lại chỉ nhướng mày, căn bản không quan tâm việc Dương Mỹ Như trên đang bốc lên sát ý: "Cô là một Linh Năng giả hai sao hệ Lôi, vậy mà tránh không được một chiêu như vậy? Thì làm sao mà trách tôi được? Tôi trước đó đã nói, muốn đem thứ đó trả cho cô." Nói xong, Tuyên Nhược Phong còn dùng ánh mắt nhìn vào xô sắt trên mặt đất.


Dương Mỹ Như lửa giận công tâm, ngón tay "Ti ti" phát ra lôi quang lập lòe, tựa hồ muốn dùng lôi điện công kích Tuyên Nhược Phong, bởi vì Tuyên Nhược Phong trên người còn đang ẩm ướt, dùng lôi điện công kích thì không còn gì tốt hơn.


Thịnh Tông duỗi cánh tay, chắn trước mặt Tuyên Nhược Phong: "Dương Mỹ Như, cô nên nhớ ngoại trừ đối chiến 1vs1, trường học không cho phép dùng Linh Năng đả thương người khác, trái với quy định, bị thôi học trong vòng ba năm không được đi học lại."


Dương Mỹ Như đôi tay run rẩy, gắt gao mím môi.


Giả Tuệ Tuệ trong đầu linh quang vừa hiện, vội vàng chỉ vào Tuyên Nhược Phong nói: "Là Tuyên Nhược Phong công kích trước, chúng ta bây giờ lập tức đi đến phòng Hiệu trưởng để Hiệu trưởng phân xử."


Dương Mỹ Như nghe thấy thế trước mắt sáng bừng, đúng vậy, Tuyên Nhược Phong công kích nàng, phải bị thôi học.


Thịnh Tông nhìn ba người trước mắt, đối phương quả là não tàn, hắn cũng ngại ngùng đánh vỡ ảo tưởng đối phương.


"Dương Mỹ Như, chúng tôi đều có quay video lại. Thứ nhất, Tiểu Phong cậu ấy không sử dụng Linh Năng; thứ hai, cậu ấy chỉ đem cái xô trả lại cho cô mà thôi, cô đón không được thì trách ai." Thịnh Tông cười lạnh, "Chúng ta liền đi phân xử, nước trên người Tiểu Phong hẳn là Linh Năng của người nào đó đi! Kiểm tra đo lường ra được của ai thì người đó phải bị thôi học, đúng rồi, thêm cả tội đồng lõa nữa."


Nước xối vào trên người Tuyên Nhược Phong đúng là Linh Năng của Ninh Quân, hiện tại lý do quét dọn vệ sinh trước căn bản không dùng được. Chỉ sợ đến lúc đó Hiệu trưởng sẽ biết bọn họ muốn công kích Tuyên Nhược Phong, thế thì ba người bọn họ đều gặp nguy rồi. Tội đồng lõa, phỏng chừng cả ba đều bị cho nghỉ học. Hiện tại biện pháp duy nhất chính là không thể tìm Hiệu trưởng, vốn nên như thế nào thì liền như thế đó.


Nghĩ đến điểm này, khí thế của ba người tựa như bóng cao su bị chọc thủng, trong nháy mắt xẹp xuống.


Tuyên Nhược Phong cười nói: "Kỳ thật tôi rất hy vọng có thể đi tìm Hiệu trưởng phân xử, đến lúc đó chúng ta cùng nhau nghỉ học, nghỉ học ba năm không thể tiến vào học viện đối với tôi mà nói chính là tin tốt, tôi đây liền có lý do có thể ở nhà không cần đến trường."


Đường Minh vẫn luôn muốn đối phó Tuyên Nhược Phong, nếu Tuyên Nhược Phong thật sự không đi học mà ngồi ngốc trong nhà, vậy Đường Minh sẽ không có cơ hội ra tay. Chung quy Đường Minh cũng không thể chạy đến nhà Tuyên Nhược Phong vừa đánh vừa chửi hắn được. Nhớ tới lời Đường Minh nói, Dương Mỹ Như sắc mặt lúc đen lúc trắng, tuy nói Đường Minh yêu thích nàng, nhưng Dương Mỹ Như không nghĩ sẽ khiêu chiến uy nghiêm của Đường Minh chọc cho hắn tức giận. Hơn nữa hiện tại, nàng toàn thân trên dưới đều rất đau, còn có răng cửa cần phải đi làm lại. Đã bị thương cũng không thể làm được gì, hơn nữa, bị người khác cười nhạo như vậy, nàng thật sự không thể cứ đứng ngốc ở chỗ này.


Dương Mỹ Như, hiện tại cần nhất chính là một bậc thang để có thể leo xuống.


"Thôi, tiểu Mỹ, chúng ta không cùng giày rách so đo." Giả Tuệ Tuệ kiên cường nói.


Thua người không thua trận!


Ninh Quân kiêu căng ngạo mạn nhìn Tuyên Nhược Phong, hạ chiến thư: "Chờ khiêu chiến 1vs1, xem chúng tôi có thể giết cậu không!"


Tuyên Nhược Phong gật đầu: "Vô cùng mong chờ."


Giả Tuệ Tuệ nhìn xuống chân Dương Mỹ Như: "Tiểu Mỹ, chúng ta trước tiên đi đến Bệnh xá của trường đi, chân cậu đã sưng thành cái dạng gì rồi."


Nhóm ba người nói xong, liền đỡ Dương Mỹ Như xoay người rời đi, Dương Mỹ Như oán hận cắn răng, Tuyên Nhược Phong, sớm hay muộn rồi cũng có một ngày ngươi phải chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.