Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 54: - Lại Bày Ra Một Kế




Editor: Troiwfmas


Trên diễn đàn, video ghi lại cảnh Dương Mỹ Như bị xấu mặt video đã trở thành tin tức hot của học viện, đạt sao cao nhất trở thành tin tức đầu đề học viện.


[ Quá khôi hài! ]


[ Dương Mỹ Như lớn lên cũng chẳng ra gì a, Đường thiếu sao lại coi trọng nàng? ]


[ Có lẽ có người ta thích chính là loại hình này đó. ]


[ Ông trời ơi, răng cửa Dương Mỹ Như buồn cười quá. ]


[ Thời điểm thất tình lấy ra nhìn một cái, bảo đảm tâm tình tốt lên liền! ]


......


Cơ hồ tất cả bình luận đều cười nhạo Dương Mỹ Như, cũng có người có ý trào phúng Đường Minh một phen. Vốn dĩ Đường Minh kia trừ bỏ thân phận đặc biệt của hắn ra, thì nhân phẩm tính cách đều khiến cho người ta chướng mắt, hiện tại lại lòi ra thêm một cái sở thích "Độc ác" thích giẫm đạp lên sự chân thành của người khác, khiến không ít người đối với cách hành xử như thế vô cùng khó chịu.


Nhưng mà, ngay lúc mọi người bàn tán hăng hái khí thế ngất trời, cái video kia bỗng nhiên bị xóa bỏ, diễn đàn nháy mắt trở nên yên tĩnh.


Có thể đem video này xóa bỏ ngoại trừ cái vị Đường gia kia thì còn có thể là ai?! Tuy rằng cũng một số người vẫn còn tức giận bất bình, nhưng mà làm người cũng nên chừa lại một chút đường sống cho người ta.


Đường Minh ở hoa viên Vương trạch sắc mặt âm trầm, hận không thể lập tức đi tìm Tuyên Nhược Phong vung ra một đao chém chết, thuận tiện xử trí luôn ả ngu ngốc thành sự thì ít bại sự có thừa Dương Mỹ Như kia. Vốn dĩ Dương Mỹ Như mặt mày nhìn chẳng ra gì, vì muốn hạ thủ với Tuyên Nhược Phong hắn mới tìm đến ả Dương Mỹ Như này, nhưng ai mà ngờ được Dương Mỹ Như này mỗi cái xô cũng tiếp không được chẳng khác gì phế vật. Trác Đại Lực đang ở viện Nông nghiệp cấp Đại Học, không cùng viện với Tuyên Nhược Phong lại là đàn anh căn bản không thể dùng biện pháp khiêu chiến 1vs1 để giáo huấn, hiện tại Dương Mỹ Như lại phải chạy đến khu Y tế của trường sửa răng, quân cờ hắn có thể sử dụng trong tay liền ít đi một con.


Lâm Thịnh vội vàng mở miệng: "Đường thiếu, tôi nhớ ra em họ tôi cũng đang học ở viện Cơ giáp, cùng khóa với Tuyên Nhược Phong, mặt khác chỉ cần chi ra một ít điểm tín dụng, không lo nó không giúp chúng ta làm việc."


Đường Minh nghe vậy, gật gật đầu nói: "Đừng để thất bại nữa."


Nhìn đến tư liệu em họ Lâm Thịnh, Đường Minh tâm tình thoải mái, Linh Năng giả hai sao hệ Kim trung kỳ, so với cái phế vật Dương Mỹ Như kia còn cao hơn một bậc, chắc là không thất bại nữa đi. Đường Minh hào phóng chi ra không ít điểm tín dụng đưa cho Lâm Thịnh, Lâm Thịnh cười tủm tỉm nhận lấy. Đường Minh đem trò cười Dương Mỹ Như vứt ra sau đầu quên luôn. Nghĩ đến gương mặt tươi cười của Tuyên Nhược Phong sẽ lộ ra biểu tình tuyệt vọng, tâm tình hắn nháy mắt liền sung sướng, Tuyên Nhược Phong tuyệt đối sẽ không ngờ được, từ nay trở đi, chỗ dựa duy nhất Tuyên Nhược Đông cũng sắp rơi vào địa ngục.


Đường Minh ha hả cười lạnh, nóng lòng không chờ nổi muốn nhìn thấy kết cục thê thảm của Tuyên Nhược Phong. Đến mức hắn không thèm để ý đến cái ả Dương Mỹ Như vẫn luôn gọi đến quang não của hắn. Khi Đường Minh nhìn thấy gương mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình lấy lòng, đặc biệt là sau khi đối phương cười lộ ra răng cửa, hắn liền nghĩ đến hình ảnh thảm hại của ả trong video thì thấy rất chán ghét. Nhưng Dương Mỹ Như vẫn còn hữu dụng, Đường Minh bất quá chỉ cần an ủi vài câu cùng chuyển qua không ít điểm tín dụng đã khiến cho Dương Mỹ Như mừng rỡ cười híp mắt. Ngắt quang não, Đường Minh lập tức tìm số liên lạc của cô gái hắn mới để ý gần đây, vẫn là tiểu mỹ nữ trước mắt xinh đẹp hơn, thậm chí năng lực cũng không hề yếu, là một vị thiên tài Linh Thực sư.


Được an ủi và cấp cho điểm tín dụng Dương Mỹ Như kiêu ngạo ngẩng đầu, Đường Minh nói sẽ giúp nàng báo thù, nàng đại khái là có thể yên tâm ở nhà dưỡng bệnh. Hơn nữa, tuy rằng hận không thể giết Tuyên Nhược Phong, nhưng nàng nhớ tới mặt mũi của chính mình đã bị ném mất, quyết định chờ trận phong ba này qua đi rồi mới ngóc đầu trở lại trường học.


★★★


Khác biệt với Tuyên Nhược Phong bên này vẫn bình thản như gió thổi mây bay, Thịnh Tông hiển nhiên không muốn Tuyên Nhược Phong tiếp nhận khiêu chiến 1vs1. Nhưng mà Dương Mỹ Như đã đi sửa sang lại hàm răng, hẳn là sắp tới cô ta sẽ không xuất hiện ở trường học, cho nên hắn cũng không cần lo lắng làm gì.


Vạn Thiên Sở luôn luôn chờ tới lúc chuông reo mới bước vào lớp, biết được Tuyên Nhược Phong hung hăng giáo huấn Dương Mỹ Như cũng chỉ là nhàn nhạt "Ừ" một tiếng. Tuyên Nhược Phong nhướng mày nhìn thoáng qua Thịnh Tông bỗng nhiên ít nói cùng Vạn Thiên Sở chuyên tâm kiếm tiền, bình thường mỗi lần họ gặp mặt đều cãi nhau đến long trời lở đất, lần này tự nhiên không thèm nói với nhau câu nào?!


Mặc dù đúng là nghi hoặc nhưng Tuyên Nhược Phong vẫn tập trung vào việc học, đối với một ít kiến thức về Cơ giáp, hắn đã đã quên không còn một mảnh, cũng may thời điểm dưỡng bệnh ở nhà không quên ôn tập, nếu không, thật đúng là theo không kịp chương trình học này.


Tan học, Tuyên Nhược Phong nhận được một tin nhắn của Thịnh Tông.


【 Tiểu Phong, cậu kêu Vạn Thiên Sở nhường đường một chút, tôi muốn đi ra ngoài. 】


Tuyên Nhược Phong im lặng ngẩng đầu nhìn về phía hai vị bạn tốt, hai vị này vốn là ngồi cùng bàn, Thịnh Tông ngồi ở bên trong, Vạn Thiên Sở chắn ở bên ngoài.


Thịnh Tông dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tuyên Nhược Phong, hắn muốn đi ra ngoài, nhưng hắn hiện tại không muốn cùng Vạn Thiên Sở nói chuyện.


Tuyên Nhược Phong nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, hướng Vạn Thiên Sở nói: "Thiên sở, Thịnh Tông nói muốn ra ngoài, kêu cậu nhường đường một chút."


Thịnh Tông kinh ngạc trừng mắt, dùng sức liếc xéo Tuyên Nhược Phong, phảng phất đang nói, cậu mẹ nó không hiểu ý gì cả, vì sao lại nói cho Vạn Thiên Sở biết? Không phải sẽ làm hắn giống như đang sợ Vạn Thiên Sở hay sao.


Vạn Thiên Sở đang sử dụng quang não bỗng khựng lại, chậm rãi nhìn về Thịnh Tông, ánh mắt ẩn chứa nguy hiểm: "Ngài tính cả đời không cùng tôi nói chuyện hay sao?"


Thịnh Tông ấp úng lắc đầu: "Cũng, cũng không phải a......"


"Chúng ta nói chuyện đi!" Nói xong, Vạn Thiên Sở đứng dậy, túm lấy cổ áo Thịnh Tông kéo hắn dậy lập tức hướng ra ngoài cửa mà đi.


"Tôi không đi, Tiểu Phong, cứu tôi."


Tuyên Nhược Phong ngáp một cái, đối với Thịnh Tông làm một động tác hẹn gặp lại, cũng không tính chen vào gút mắt giữa hai người.


Thịnh Tông phẫn nộ, Tuyên Nhược Phong, cậu không xứng làm anh em a......


Mặc kệ việc Thịnh Tông rối rít gào to, Vạn Thiên Sở vẫn đem Thịnh Tông lôi đi.


Tuyên Nhược Phong vốn tính toán lợi dụng hạc giấy nghe lén một chút hai người nói gì, lại bỗng nhiên nhận được một tin nhắn từ người xa lạ, chuyển sang xem xét người kia là ai, liền đem kế hoạch nghe lén quên luôn.


Muốn cùng hắn đối chiến 1vs1? Khóe môi hồng nhạt của Tuyên Nhược Phong khẽ nhếch, tâm tình có chút sung sướng.


Đối chiến 1vs1, giữa hai học sinh diễn ra một trận so tài kỹ năng chiến đấu một chọi một, trong đó một bên phát ra yêu cầu đối chiến, bên còn lại lựa chọn đáp ứng hoặc là cự tuyệt, chủ yếu dựa vào ý muốn của mỗi người.


Các yêu cầu cùng phương thức đối chiến đều được gửi đi cùng thư khiêu chiến, bên nhận có quyền thay đổi yêu cầu và phương thức chiến đấu.


Khiêu chiến 1vs1 không thể vượt hai cấp mà gửi thư khiêu chiến, nói cách khác, nhất thiết phải là cấp Sơ Học đối chiến cấp Sơ Học, Cấp Trung Học đối chiến Cấp Trung Học, cấp Đại Học đối chiến cấp Đại Học, bởi vì vượt một bậc khiêu chiến tồn tại không ít nguy hiểm, cho nên điểm này phải được nghiêm khắc chấp hành.


Đối chiến 1vs1 giữa hai người, trừ phi một bên hô lên đầu hàng hoặc là trọng tài kêu dừng lại, nếu không trận tỷ thí sẽ không kết thúc.


Đối chiến 1vs1 là không có bất kỳ giải thưởng nào, nhưng vẫn có rất nhiều người nguyện ý tham dự chủ yếu vì hai lý do. Thứ nhất, có thể dùng phương thức này tới giáo huấn đối thủ mình nhìn không thuận mắt; thứ hai, là phương thức nhanh nhất để cùng phát triển kỹ năng chiến đấu giữa bạn bè với nhau. Cho nên, khiêu chiến 1vs1 ở đài thi đấu của viện Linh Năng mỗi ngày đều chật ních người, vì thế, trường học phải xây dựng hướng lên trên thêm mười mấy tầng.


Nghĩ đến việc có người hướng hắn gửi thư khiêu chiến, Tuyên Nhược Phong cả người hưng phấn khiến cho ấn ký trên trán hơi nóng lên, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay đè lại, lúc này mới khiến cho hơi thở lạnh lẽo trên người hắn thu liễm vài phần.


★★★


Bắc khu, viện Linh Năng, Linh Năng hệ Hỏa cấp Đại Học năm nhất, trong một góc của phòng học, có hai gã thanh niên đang ngồi cạnh nhau.


Trong đó một vị có diện mạo tuấn mỹ xinh đẹp đang xem xét video hài hước của bạn gái Đường Minh, cười nhẹ nhàng, nhìn vào màn hình với ánh mắt trầm tư.


Mà ngồi ở bên cạnh hắn là một thanh niên anh tuấn soái khí ngút trời đang cười loạn không ngừng, không để ý hình tượng vỗ vỗ mặt bàn. Hoàn toàn không lây nhiễm được chút uy phong lừng lẫy cùng hơi thở nghiêm túc của Tổng thống Long Nghi, rõ ràng trong đông đảo con cháu của Long gia, diện mạo của hắn giống lão Long Nghi nhất, cũng chân chính là đứa "Cháu đích tôn" mà Tổng thống Long Nghi tương đối sủng ái, tuy nhiên cách xử sự cùng khí chất tất cả lại hoàn toàn trái ngược. Đây cũng là đứa cháu trai cưng mà tổng thống Long Nghi đau đầu nhất, Long Tiểu Thiên.


Người thanh niên tươi cười nhàn nhạt ban nãy lại là cháu trai duy nhất của Phó Tổng thống Hoa Khanh Vãn tên Hoa Thiện. Hoa Thiện là người ôn tồn lễ độ, khí chất cũng rất xuất sắc, nhưng mà ở trước mặt người không quen biết lại có vài phần thanh lãnh.


Hai thanh niên đều có bộ dáng tuấn mỹ, hơn nữa bối cảnh của bọn họ hùng hậu, ở trong ban này chính là hai vật sống tỏa sáng nhất. Đáng tiếc, hai vật sống phát sáng này chỉ nhận đối phương là bạn bè tốt, cũng không thích giao tiếp với những người cùng lớp. Đương nhiên, người đối với bọn họ xum xoe lấy lòng cũng không ít, nhưng mà, hai người này đối với những người đó luôn luôn xa cách. Không ít người có tầm nhìn suy đoán ra tính cách hai vị này giống với bên phía bè phái Thái Tử, vì không muốn chọc hai người phiền chán rất thức thời cùng hai người bảo trì khoảng cách, chỉ là cũng có không ít người có mắt như mù không biết nhìn ánh mắt của người khác liên tục đi lại xum xoe nịnh nọt, hành động này lúc nào cũng rước lấy trận lôi đình của hai vị kia, đã vậy còn có người căn bản không biết mình sai ở chỗ nào, chỉ nói chính mình không lọt được vào mắt Thái Tử.


Còn không phải đi, vừa rồi có hai người không có mắt bị hung hăng giáo huấn một phen, Long Tiểu Thiên khí thế tựa như con rồng phun lửa, ngay cả giáo viên còn bị mắng cho bật khóc. Cũng may, có người vội vàng đưa ra chủ ý giúp hắn hạ hỏa, Long Tiểu Thiên vốn dĩ không thích lên diễn đàn xem linh tinh, có xem cũng chỉ xem các trận đối chiến 1vs1 phát sóng trực tiếp, hiện tại, được người khác "Giới thiệu" miễn cưỡng nhìn lướt qua tin đầu trang của diễn đàn. Xem qua một chút, vị thiếu gia này quả nhiên cười ầm lên không ngừng, tâm tình nháy mắt tốt lên hẳn...... Hơn nữa đều đã cười sắp được mười phút rồi, còn chưa chịu dừng. Cũng may là không còn tiết học nào, nếu không vị giáo viên tiếp theo chỉ sợ lại phải chịu sự giày vò của Long Tiểu Thiên làm cho tức đến phát khóc.


Kỳ thật, cái video Long Tiểu Thiên chỉ xem có một lần, hắn cười không thể dừng là bởi vì sau khi video bị xóa bỏ không ít người làm ra những biểu tình rất buồn cười, vô số lời nói khôi hài rất xứng với Dương Mỹ Như, Long Tiểu Thiên lúc này mới cười đến chảy nước mắt như vậy.


Dù sao đối với loại nữ nhân này căn bản không cần phải đồng tình.


Long Tiểu Thiên cười đến vô tâm vô phế, Hoa Thiện lại trầm mặc không nói, liên tục lặp lại đoạn video quay khoảnh khắc Dương Mỹ Như tiếp cái xô sắt.


Hoa Thiện mở miệng, thanh âm trong sáng: "Ngươi thật sự cảm thấy Dương Mỹ Như là do thất trách mới tiếp không được?"


Long Tiểu Thiên xoa xoa khóe mắt, khẽ cười nói: "Vậy ngươi phát hiện ra cái gì?"


"Ngươi tự xem đi."


Đem biểu tình hoảng sợ của Dương Mỹ Như phóng lớn lên, thậm chí đem đoạn hình ảnh ghi lại quỹ đạo bay tới của cái xô phát với tốc độ thật chậm.


Nhìn thấy đoạn video, Long Tiểu Thiên biểu tình ngưng trọng: "Cô ta sợ hãi? Rõ ràng là một Linh Năng giả hai sao, lại sợ hãi một phế vật không thể tu luyện Linh Năng?" Hắn hiển nhiên đã hiểu ý của Hoa Thiện.


Quả nhiên, biểu tình Hoa Thiện có hiện lên nét hưng phấn: "Cho nên ngươi xem, có thể hay không......"


Nhìn Hoa Thiện liếc mắt một cái, Long Tiểu Thiên than nhỏ: "Có lẽ cô ta chỉ là trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, Hoa Thiện, đừng suy nghĩ nhiều."


Hoa Thiện lập tức bực mình: "Ngươi cảm thấy cô ta thất bại là do không có phản ứng kịp?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.