Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 52: - Tai Bay Vạ Gió




Editor: Troiwfmas


(Ôi thôi chết rồi! Đọc tới chương này mình mới biết Thịnh Tông là con trai !!! Thành thật xin lỗi các bạn, do mình nhầm ạ. Mình fix lại mấy chương trước nhé. Ahihi)


Tuyên Nhược Phong đối với những người này đều ngoảnh mặt làm ngơ, bước từng bước thong thả, vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh, vừa nhàn nhã tiến vào khu dạy học.


Đang ở trong phòng học trên lầu ba, Thịnh Tông lướt xem trên diễn đàn nói là Tuyên Nhược Phong xuất hiện ở trường, kinh ngạc trừng mắt, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học. Chen vào mấy người đứng ở hành lang nhìn xuống dưới, vừa thấy cái tên kia, khuôn mặt tuấn tú không thể tưởng tượng được. Nhận được tin tức hắn còn cho rằng có người nhìn lầm, Tuyên Nhược Phong vậy mà thật sự tới trường, hơn nữa còn nghênh ngang xuất hiện. Thịnh Tông tức giận đến nội thương, tiểu tử này chạy tới trường học làm cái gì?! Hắn đã xin gia gia châm chước cho Tuyên Nhược Phong trực tiếp tham gia khảo thí, khỏi phải tới trường học tìm ngược. Kết quả gia hỏa này sao không thèm nghe lời?


Mà đi theo Thịnh Tông ra ngoài còn có hai nữ một nam, thiếu nữ vừa nhìn thấy Tuyên Nhược Phong xuất hiện, trên mặt xẹt qua nét kinh hỉ, thấy Tuyên Nhược Phong vẫn mang bộ dáng thản nhiên tự đắc, khuôn mặt kinh hỉ của thiếu nữ lập tức trở nên không vui, nàng muốn nhìn là bộ dáng xấu mặt của Tuyên Nhược Phong, nam sinh bên cạnh ghé vào thì thầm bày ra một kế hoạch vừa có thể làm Tuyên Nhược Phong xấu mặt vừa không để cho người khác cảm thấy bọn họ cố ý. Thiếu nữ nghe xong liền cao hứng, nhờ người đem xô sắt trong lớp chờ lát nữa tan học thì xách lại đây.


Mà bên này, cũng có một người nhìn không nổi bộ dáng nhàn nhã của Tuyên Nhược Phong, Thịnh Tông tức giận từ trên lầu quát xuống: "Tuyên Nhược Phong, cậu không phải đang bị thương sao? Tới trường học làm cái gì?" Thật là hoàng đế không vội thái giám vội, Tuyên Nhược Phong nếu ở trong trường học xảy ra chuyện gì, mấy vị huynh đệ Tuyên gia kia đem hắn lăng trì xử trảm cũng không biết chừng.


Tuyên Nhược Phong ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt khó hiểu cười nhẹ: "Tới trường học còn có thể làm gì? Đương nhiên là tới đi học."


Tuyên Nhược Phong không để bụng chuyện Đường Minh có đối với hắn động thủ hay không, tương phản, hắn thực chờ mong Đường Minh nhanh chóng ra tay, nếu không hắn làm sao có lý do đánh trả? Hắn nghịch sửa thiên mệnh đã vi phạm ý muốn của Thiên Đạo, nếu hắn lại chẳng phân biệt tốt xấu tàn sát bốn phía, chỉ sợ thế giới này sẽ sụp đổ. Vì những người mà hắn dành tình cảm chân thành, hắn chỉ có thể thật cẩn thận bước từng bước một, không để Thiên Đạo có lý do tìm đến. Muốn tạo cho mình lý do quang minh chính đại, hợp tình hợp lý động thủ, hắn thực chờ mong người khác ra tay trước, nếu không cũng sẽ không tới trường học làm gì.


"Cậu điên hả?" Thịnh Tông thiếu chút nữa từ trên lầu bay xuống xả cho Tuyên Nhược Phong một tràng lửa giận, tên nhóc này thật là không để cho người ta bớt lo lắng chút nào.


Thái độ của Tuyên Nhược Phong đương nhiên làm không ít học sinh đang vây xem ở hành lang của các lầu đều kinh ngạc, Tuyên Nhược Phong có biết hắn đã đắc tội Đường gia hay không?! Ngoan ngoãn làm một người vô hình khúm núm thì qua mấy tháng Đường thiếu gia có thể đem hắn quên mất, vậy mà còn cố tình nghênh ngang tự đưa tới cửa, đây không phải là có ý định tìm chết hay sao?


Đương nhiên cũng có một bộ phận nhỏ nhìn về phía Thịnh Tông, vì đối đáp giữa Thịnh Tông cùng Tuyên Nhược Phong mà không thể tin vào tai mình, nhiều người biết được thân phận của Thịnh Tông đua nhau trao đổi những ánh mắt thương cảm, dám cùng Đường thiếu gia đối nghịch, người này phỏng chừng cũng không muốn sống nữa.


Xung quanh hướng Tuyên Nhược Phong đưa tới đủ loại ánh mắt: khinh miệt, khinh thường, thờ ơ, thương cảm...... nhưng cũng không làm sắc mặt Tuyên Nhược Phong có bất luận dao động gì, hắn là người từ trước tới nay không quan tâm cái nhìn của người khác.


Bất chợt từ trên trời giáng một xô nước, chất liệu cứng rắn lao vút như một tàu điện ngầm, mạnh mẽ hướng Tuyên Nhược Phong lao tới.


"Cẩn thận......" Thịnh Tông kinh hô, trường học trang bị xô sắt phục vụ công việc quét tước trọng lượng không hề nhẹ, nếu nện ở trên người Tuyên Nhược Phong, Tuyên Nhược Phong không chết cũng bị thương nặng.


Nhưng mà một trận kinh hô qua đi, chỉ thấy sàn nhà cứng rắn cùng xô sắt hung hăng va chạm phát ra một thanh âm rất lớn, Tuyên Nhược Phong linh hoạt tránh thoát công kích của xô sắt, cánh tay vốn bị phỏng lại có dấu hiệu rạn nứt rồi.


Bởi vì bất thình lình công kích, mọi người đều nín thở, bọn họ đều cho rằng sẽ nhìn thấy bộ dáng chật vật bi thảm của Tuyên Nhược Phong, lại không dự đoán được, chỉ nhìn thấy Tuyên Nhược Phong bị một xô nước xối ướt.


Nửa người trên của Tuyên Nhược Phong bị nước thấm vào, lại không có bất cứ bộ dáng chật vật khổ sở gì, ngược lại từ đầu tới chân toát ra một loại mị hoặc trời ban.


Áo sơmi màu trắng mỏng manh bị nước xối vào gắt gao dán ở trên người Tuyên Nhược Phong, làn da trắng nõn bóng loáng không hề thua kém nữ nhân, trước ngực, hai điểm nhỏ như ẩn như hiện.


Tuyên Nhược Phong giơ tay đùa nghịch mấy sợi tóc bị ướt, động tác không hề có chút bối rối mà còn toát ra vẻ phong lưu tiêu sái.


Trên lầu mấy vị hoa si nuốt nước miếng ừng ực, tại sao bọn họ bây giờ mới phát hiện thì ra Tuyên Nhược Phong lớn lên đường nét lại vô cùng tinh xảo xinh đẹp.


Thịnh Tông há miệng thở dốc, cũng không biết phải nói cái gì, dưới lầu cái người kia tỏa sáng lấp lánh như vậy làm hắn ghen tị không thôi, đáng lẽ không nên lo lắng cho tên nhóc Tuyên Nhược Phong này.


Mà ba người "Đầu sỏ gây tội" cũng đang nhìn xuống thấy kế hoạch của mình không chỉ không làm Tuyên Nhược Phong xấu mặt, mà còn giống như ôm phải cục tức về người, thiếu nữ cầm đầu khuôn mặt mỹ lệ tràn ngập phẫn nộ.


Thịnh Tông thấy Tuyên Nhược Phong xoay người lại nhặt xô sắt kia rồi xách lên lầu, Thịnh Tông đem ánh mắt từ lầu một thu hồi, nhìn về phía ba người đứng ở nơi xa.


Căm tức nhìn thiếu nữ mặc chiếc váy ngắn màu hồng nhạt kia: "Dương Mỹ Như, cô có bệnh à! Hiện tại còn không phải thời điểm quét tước, cô giải thích cái xô nước kia là có ý gì? Cô cố ý đúng không, muốn ném người chết hả? Nếu Nhược Phong thật sự xảy ra chuyện gì, cha mẹ cô có moi ra hết tiền lương, thì nhà cô cũng bồi thưởng nổi sao?"


Dương Mỹ Như nghe vậy, sắc mặt biến đổi, cặp mắt đẹp hàm chứa hơi nước trừ bỏ phẫn nộ còn lộ ra một tia sát ý. Nàng không phải là nữ nhi của nhà có tiền, trong nhà cũng không có được mấy người có được tư chất trở thành Linh Năng giả, cũng vì nguyên nhân như thế, mà rõ ràng nàng so với mấy bông hoa trong lớp xinh đẹp hơn rất nhiều lần nhưng chỉ có thể xếp ngang với bọn họ mà thôi, tất cả mọi người đều khinh thường nàng. Mà hiện giờ dù biết nàng đã là bạn gái Đường Minh, thậm chí còn là vị hôn thê được chính miệng Đường Minh thừa nhận, nhưng những người này vẫn khinh thường nàng, luôn lấy gia thế của nàng ra mà nói.


Gia hỏa Thịnh Tông này đối với nữ hài tử không hề biết thương hoa tiếc ngọc, cố ý lấy sự tình nàng kiêng kị nhất ra trêu chọc, làm Dương Mỹ Như ở trong lòng oán hận thầm nghĩ, nàng nhất định phải khiến cái gia hỏa độc miệng Thịnh Tông này đẹp mặt.


Dương Mỹ Như im lặng không nói, tuỳ tùng Giả Tuệ Tuệ của nàng ta ở một bên sắc mặt bất mãn, thái độ rất là kiên cường: "Cũng chưa phải đem người ném chết! Thịnh Tông, cậu dù gì cũng là nhi tử viện trưởng khu Tây, mới gặp chuyện nhỏ xíu đã hoảng sợ, lá gan lớn có chừng đó thôi sao?"


Giả Tuệ Tuệ tiếng nói vừa dứt, chung quanh truyền đến vài tiếng cười nhạo khe khẽ, Dương Mỹ Như nghe vậy khóe miệng giơ lên: "Đúng vậy, nam sinh lá gan nên lớn một chút, nhát gan thì về nhà kêu mẹ đến, đồ nhân yêu."


Dù sao hiện tại nàng có Đường Minh làm hậu thuẫn, có thể cảm giác được Đường Minh đối với nàng là thật lòng thật dạ, nếu không hắn sẽ không kể cho nàng nhiều chuyện như vậy, đem một mặt yếu ớt bày ra ở trước mặt nàng. Nàng tin tưởng vững chắc mình được Đường Minh thừa nhận là vị hôn thê, thì nhất định có thể đi vào Đường gia. Cho nên, đối với cái tên Thịnh Tông mà trước kia nàng cần phải vâng vâng dạ dạ, hiện tại lại không thèm bỏ ở trong mắt.


Dương Mỹ Như lời nói vừa hạ xuống, cái nữ sinh Giả Tuệ Tuệ cùng tên nam sinh Ninh Quân đứng ở kế bên cũng không khách khí mà cất tiếng cười nhạo.


Thịnh Tông nhìn ba người, ánh mắt vừa thương cảm vừa cảm thấy bọn họ thật đáng buồn, "Còn không phải là dựa vào Đường Minh mà leo lên sao? Dương Mỹ Như, cô có cái gì mà đắc ý? Đến lúc cô bị vứt bỏ, chính là thời điểm người khác đắc ý, tựa như cô hôm nay vậy."


Thịnh Tông cảm thấy chính mình vẫn còn quá mềm lòng, cư nhiên còn mở miệng nhắc nhở Dương Mỹ Như, rõ ràng chỉ cần mặc kệ là được, Dương Mỹ Như ba người này có khi còn hận không thể giết chết hắn.


Vốn dĩ ngay từ đầu mọi người trong phòng học ra ngoài hành lang chỉ là "Xem kịch hay" của Tuyên Nhược Phong, không nghĩ tới, vở kịch của lớp 2 năm ba Trung học diễn còn muốn xuất sắc hơn. Cách thời điểm vào học còn một giờ nữa, đa phần học sinh đều tụm lại thành đoàn cùng nhau cắn hạt dưa, nhìn quang não truyền đến hình ảnh.


Thấy khuôn mặt Dương Mỹ Như bị Thịnh Tông làm cho tức giận đến vặn vẹo, cổ thì nổi lên gân xanh, xem ra là giận đến quên bảo trì hình tượng duyên dáng của mình, tổ đội ba người này vài lần há mồm muốn phản bác, lại tìm không ra lời để nói, bộ dáng quả thực rất buồn cười.


Hình ảnh này khiến không ít người trong lòng một trận vui sướng, vị "Tiểu thư" này dựa vào Đường Minh liền quên hết tất cả. Vốn dĩ tính tình không hiểu tại sao luôn kiêu ngạo, mấy ngày nay lại càng không đem bất cứ ai đặt vào mắt, tính tình nàng có thể nói là từ trên cao nhìn xuống, đắc tội không ít người.


"Đáng đời!"


"Tôi cũng chờ xem cô ta khi nào bị Đường Minh vứt bỏ, thật cho rằng mình muốn lên mặt với ai cũng được hay sao, lúc đến nhà tôi mua đồ ăn cư nhiên tự tiện cầm đi một củ gừng."


"Mẹ nó, có biết gừng rất quý hay không, đó là thứ chỉ có Phủ Tổng thống cùng quân bộ mới ăn được."


"Tôi mang đi tính tiền, cô ta chết sống không cho, còn nói tôi bôi nhọ cô ta? Nói cái gì chờ cô ta gả vào Đường gia muốn cho tôi đẹp mặt a!"


"Đường Minh có không ít 'vị hôn thê', cũng chỉ có Dương Mỹ Như này cho đó là sự thật, đáng thương!"


"Nói tiếp, video Tuyên Nhược Phong bị hắt nước tôi đã làm thành một tập ảnh rồi nha, ha ha!"


"Ặc, gửi video cho tôi, tôi vừa rồi đã quên lưu."


"Đáng tiếc, chúng ta không giúp được Tuyên Nhược Phong."


"Ai bảo chúng ta không quyền không thế chứ......"


"......"


Trong Thủ đô quyền lực trung tâm, bè phái của Thái Tử cơ hồ đều ở khu Bắc viện Linh Năng. Những người ở viện Cơ giáp dám đường đường chính chính không cho Đường gia mặt mũi rất ít, Thịnh Tông là một trong số đó. Những người khác không có tự tin cho nên không có lá gan cùng Đường Minh đối đầu, mà một bộ phận nhỏ thì không muốn trở mặt với Đường gia cho nên bắt đầu làm khách qua đường bàng quang đứng nhìn. Vì thế đối với việc Tuyên Nhược Phong bị bắt nạt xem như không thấy, hay là đối với những việc bạn gái hiện tại Dương Mỹ Như của Đường Minh gây ra cũng không so đo, bọn họ đều phải suy xét một phen, vì gia tộc, liền trở nên ích kỷ như thế. Bất quá dù đối với việc này không nhúng tay vào, lại không thể dập tắt được tấm chân tình mà bọn họ dành cho mấy chuyện bát quái, hai tràng diễn kia bọn họ xem cũng thật hăng say.


Dương Mỹ Như không biết ở sau lưng chính mình đã hoàn toàn bị chê cười, còn ở nơi này vênh váo tự đắc chỉ vào Thịnh Tông gầm lên: "Thịnh Tông, cậu nhớ kỹ cho tôi!"


Thịnh Tông không khách khí mà hướng nàng trợn trắng mắt: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ nhớ rõ, tôi mỏi mắt mong chờ ngày cô đến báo thù." Có lòng tốt nhắc nhở nếu đối phương không đã cảm kích, vậy hắn cần gì phải khách khí, một nữ nhân ngu xuẩn mà thôi, để cho đối phương gào cho sướng miệng, dù sao cũng không thể thương tổn đến hắn.


Ở thời điểm Dương Mỹ Như còn chưa muốn buông tha việc cãi cọ với Thịnh Tông, thì hành lang vốn đang râm ran những lời bàn luận khe khẽ bỗng nhiên trở nên an tĩnh dị thường.


Thịnh Tông ánh mắt lướt qua Dương Mỹ Như nhìn về phía xa, "Tiểu Phong......"


Dương Mỹ Như ba người nghe được cái tên Tuyên Nhược Phong, vội vàng xoay người, nhìn thấy Tuyên Nhược Phong xách theo cái xô chậm rãi đi tới, trên mặt biểu tình bình đạm như cũ, tựa hồ không có chuyện gì trên đời có thể làm hắn kinh hoảng thất thố, khiến Dương Mỹ Như càng thêm tức giận, sắc mặt âm trầm nhìn Tuyên Nhược Phong.


Sau khi Tuyên Nhược Phong xuất hiện ở hành lang, bọn học sinh đang đứng rải rác xung quanh xem kịch vui thi nhau tự giác né tránh, thậm chí có người trốn luôn vào phòng học, tựa hồ sợ hãi Tuyên Nhược Phong nhìn thấy mặt bọn họ. Luôn có một số người, rõ ràng đã góp phần vào việc bắt nạt người khác, lại vẫn thích làm ra vẻ vô tội, cứ như bọn họ không hề biết chút gì. Cũng có mấy nữ sinh là vì trên người Tuyên Nhược Phong tản ra hương vị gợi tình, làm các nàng thẹn thùng né tránh.


Dương Mỹ Như sắc mặt thâm trầm u ám nhìn chăm chú vào Tuyên Nhược Phong đang chậm rãi tới gần, không thể phủ nhận, Tuyên Nhược Phong khi không còn theo đuổi Đường Minh, sống là chính mình, thì bộ dáng tuấn mỹ đó kỳ thật so với Đường Minh còn muốn thu hút hơn rất nhiều.


Thịnh Tông vội vàng chạy tới đứng trước mặt Tuyên Nhược Phong, Tuyên Nhược Phong thốt ra một câu: "Lát nữa lại nói" thành công đem oán giận của Thịnh Tông ép xuống.


Tuyên Nhược Phong nhìn về phía ba người Dương Mỹ Như, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua một cái trên người bọn họ, nâng lên xô sắt trong tay, chậm rãi mở miệng hỏi: "Cái này là của ai?"


Ba người dùng ánh mắt trào phúng nhìn Tuyên Nhược Phong, đều không mở miệng.


"Không nói hả? Vậy tôi đổi biện pháp hỏi, cái xô này là ai không cẩn thận làm rơi?" Tuyên Nhược Phong ngữ khí bình đạm như nước, không một ai sẽ tin tưởng trong những lời này lại đang ẩn chứa vô tận sát khí.


Chỉ có Thịnh Tông, nhìn bạn tốt có thái độ quỷ dị, không dấu vết nhăn mày, lưng lại có chút lạnh.


Giả Tuệ Tuệ hừ lạnh nói: "Là do tôi lúc quét dọn vệ sinh không cẩn thận làm rơi xuống."


"Quét dọn vệ sinh?" Tuyên Nhược Phong hơi hơi sửng sốt một chút, chợt bừng tỉnh, "Nga, hôm nay là ngày quét dọn!" Hắn đều đã quên mất.


Ở trong trường không được đả thương người, cho nên, hắn hôm nay trở lại trường học thật đúng dịp để cho Dương Mỹ Như quang minh chính đại sử dụng phương thức khác động thủ.


Đúng là trò trẻ con.


"Nhưng tôi nhớ rõ việc quét dọn phải đợi lúc tan học mới tiến hành không phải sao?!"


"Chúng tôi muốn quét dọn trước không được hay sao?" Ninh Quân rất ghét thái độ cao cao tại thượng của Tuyên Nhược Phong.


"Dám làm không dám nhận, cũng là một loại thùng rỗng kêu to?" Nói tiếp, Tuyên Nhược Phong bắn ánh mắt coi khinh nhìn về phía nam sinh duy nhất trong ba người - Ninh Quân, trào phúng cất lời, "Ninh Quân, nam sinh trong lớp cũng chỉ có mình cậu, thích cùng nữ hài tử kết thành chị em tốt."


Ninh Quân nghe vậy, sắc mặt xấu hổ đỏ bừng, đang muốn động thủ, Dương Mỹ Như nhẹ nhàng chậm chạp nâng tay ý bảo Ninh Quân không nên để người khác khích tướng. Ninh Quân lúc này mới nhớ tới ở trong trường học dùng phương thức không chính quy động thủ đánh nhau sẽ bị thôi học, nghĩ đến điều đó, Ninh Quân chỉ cảm thấy Tuyên Nhược Phong âm hiểm vô cùng, còn muốn dùng phép khích tướng tới hại hắn.


Thấy Ninh Quân bình tĩnh lại, Dương Mỹ Như kiêu căng nhìn về phía Tuyên Nhược Phong: "Cái xô này chính là tôi không cẩn thận ném xuống thì như thế nào? Tôi làm sao biết cậu ở dưới lầu? Chỉ có thể nói do cậu quá xui xẻo!"


Tuyên Nhược Phong hơi nhướng mày: "Dương Mỹ Như, tôi nhớ rõ tôi không có đắc tội gì cô đi. Nói nữa, tôi cùng lắm cũng chỉ là một 'người yêu cũ', cô đối với tôi phải dè chừng đến như vậy sao?" Dương Mỹ Như thích giả trang vô tội, hắn lại cố tình muốn xé xuống mặt nạ ngụy trang của cô ta.


Chỉ có tình địch mới nên dè chừng, Tuyên Nhược Phong tính là cái gì chứ?


Dương Mỹ Như quả nhiên lần thứ hai bạo nộ, lại được Giả Tuệ Tuệ kéo kéo một chút mới thu hồi lý trí, giận quá hóa cười nói: "Tôi căn bản không cần phải dè chừng cậu? Cậu cho rằng cậu là cái thá gì a?" Nhớ tới lời Đường Minh nói, Dương Mỹ Như lần thứ hai hướng Tuyên Nhược Phong cười lạnh nói, "Tuyên Nhược Phong, tôi biết cậu nhìn thấy tôi trong lòng khẳng định là không thoải mái. Cậu cũng không nên trách Đường Minh, Đường Minh hắn vốn dĩ không thích nam sinh, chỉ là trêu chọc cậu một chút mà thôi, ai kêu cậu không biết xấu hổ như vậy đâu?! Đáng tiếc a, Đường Minh chưa từng nghĩ sẽ chạm vào người cậu, cậu biết Đường Minh nói gì không? Hắn cảm thấy cậu rất ghê tởm. Tuyên Nhược Phong, tôi cảm thấy tự bản thân cậu tính


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.